Chương 3: Tham Vọng

Sau khi suy nghĩ một lúc, Tần Đao vẫn không tìm ra cách giải quyết tốt hơn. "Được rồi, tạm thời thôi suy nghĩ, trước tiên nên tu luyện." Tần Đao từ bỏ tất cả, chuẩn bị tu luyện Cửu Chuyển Nuốt Thiên.

"Thùy Trúc, việc ta tỉnh lại phải được giữ bí mật, đừng nói cho bất kỳ ai biết và không được phép cho bất kỳ ai vào nơi đây." Tần Đao nhắc nhở.

" Sao vậy thiếu gia?" Thùy Trúc trông ngớ ngẩn, cô không hiểu tại sao thiếu gia lại muốn giấu việc tỉnh lại của mình.

"Không có gì, chỉ cần làm theo lời ta là được!"

"Dạ."

"Ngươi lui ra đi!"

"Nô tỳ cáo lui." Thùy Trúc rời khỏi, Tần Đao khóa cửa lại và bắt đầu tu luyện.

Theo như sự hiểu biết về Cửu Chuyển Nuốt Thiên trong ký ức của mình, việc tu luyện kỹ năng này chủ yếu dựa vào việc nuốt chửng các loại năng lượng giữa trời đất để sử dụng cho mình, sau đó rèn luyện thân thể của bản thân.

Khả năng kinh khủng của kỹ năng này là biến thân cơ thể con người thành vũ khí, thông qua việc liên tục rèn luyện, đập và tinh lọc, cuối cùng tạo ra một thanh kiếm sắc bén phi thường.

Những cảnh trong không gian kỳ lạ khi gặp gỡ đã làm cho hắn mãi không quên. Khát khao trở thành một cấp bật tuyệt đỉnh được thổi bùng trong tâm trí hắn.

...

Trời dần tối, Võ Vương vẫn chưa trở lại.

Lúc này, tất cả các tầng lớp nhị vị trưởng lão trong Võ Vương phủ đều có mặt trong đại sảnh. Ngoại trừ Tần Đức, ba người lớn tuổi của Võ Vương phủ cũng có mặt, bao gồm Tần Kỷ, Tần Chấn và Tần Sơn. Bầu không khí hơi căng thẳng!

"Bên hoàng cung chưa có bất kỳ tin tức nào, không biết gia chủ đã thế nào?" Người nói là một người mặc áo xám.

Người nói là Tần Kỷ, là đại trưởng lão của Võ Vương phủ và rất có uy trong gia tộc. "Ta nghe nói Hoàng thượng không chỉ triệu tập Tần Đức, mà còn có các Thượng thư, Tăng Long Quân thống lĩnh và một số quan chức quan trọng khác của Bộ binh..." Đại sảnh của Võ Vương phủ, Mọi người, rất lo lắng. "Vấn đề tai hoạ này là do Tần Đao gây ra, phải trừng trị nghiêm khắc." "Tần Đao táo bạo vô biên, dám ăn cắp Hóa Long Đan trong Hoàng Cung, Hoàng đế giận dữ, phải bàn giao hắn cho Hoàng gia để dập tắt cơn giận của Hoàng đế." "Tần Đao trẻ con vô tri, đã phạm tội lớn, phải xử phạt nghiêm khắc." "Đã làm hại Hoàng gia thì thôi, nhưng hắn lại còn làm hại chính bản thân, hắn là người có xương máu hiếm của gia tộc, liên quan đến tương lai của hắn và còn liên quan đến sự sống còn của Võ Vương phủ, phải trừng trị!"

Rõ ràng, ngoại trừ Tần Duệ phản đối thì các chi khác đều ủng hộ trừng trị nghiêm khắc Tần Đao. "Các trưởng lão, hãy suy nghĩ kỹ về hậu quả của việc này trước khi quyết định, ai mới là chủ nhân của Võ Vương phủ." Tần Duệ cười khẩy. Mục đích của những người này hắn đã rõ ràng. Không gì khác ngoài việc tước bỏ chức vị người kế vị của Tần Đao và đưa những đứa con vô dụng họ lên thay thế.

Những tham vọng của chi phụ rõ ràng như ban ngày. Còn trong dòng chính chỉ có ba người có khả năng kế thừa. Nhưng chiến tranh đế quốc đã làm Tần Việt bị tàn tật suốt đời, hiện chưa lập gia đình, chưa kể sinh con.

Còn Tần Phấn, mới 30 tuổi, mặc dù đã đến độ tuổi để nói chuyện thành gia lập thất nhưng do đóng quân ở phía Bắc nhiều năm, nên bị trì hoãn. Còn về Tần Diệu, lớn hơn Tần Đao 10 tuổi, con gái duy nhất của Võ Vương, đã 10 năm không quay về nhà. Đến hiện tại, không ai biết cô ấy còn sống hay chết. Ngay cả khi còn sống thành thân có con, thì con cái cô ấy cũng không đủ điều kiện thừa kế gia sản của gia tộc Tần.

Vì thế, kế thừa gia tộc chỉ còn mình Tần Đao. Khi mọi người nghe lời của Tần Việt, họ nhìn nhau đầy hoang mang. Đúng vậy! Tần Đao thật sự đã phạm tội lớn và chỉ có Tần Đức mới có quyền trừng trị hắn. Khi thấy mọi người không nói gì nữa, Tần Việt cười lạnh: "A Cổ, chúng ta đi!" A Cổ là vệ sĩ của hắn. A Cổ đứng lên và đẩy Tần Việt rời khỏi đại sảnh.

"Chúng ta đi đâu bây giờ, Thiếu gia?" A Cổ hỏi.

"Đi kiểm tra xem thằng nhãi kia có cải thiện chút gì không." Nói về đứa trẻ này, Tần Việt yêu thương mà cũng tức giận. Hắn không hiểu tại sao đứa trẻ này lại dũng cảm đến mức dám ăn cắp Hóa Long Đan của Hoàng tộc.

A Cổ không nói gì, đẩy Tần Việt đi đến căn nhà nhỏ của Tần Đao. Căn nhà của hắn nằm ở phía đông Võ Vương Phủ, thuộc khu vực hơi xa xôi. Không lâu sau đó, xe lăn của Tần Việt đã tiến gần căn nhà của Tần Đao. Nhưng đúng lúc đó, một sự dao động năng lượng mạnh đã được giải phóng từ ngôi nhà của Tần Đao. Mặc dù Qin Việt bị thương và tàn tật nhưng sự tu luyện của hắn vẫn còn. “Đúng thật là dao động năng lượng” Tần Việt trên mặt lộ vẽ ngạc nhiên, cảm giác nguồn năng lượng này từ phía trước truyền đến, vội vàng nói: “Đi nhanh lên”

“Đột nhiên một cây tre chặn trược mặt Tần Việt”

Tứ gia ngài không thể đi vào, Thúy Trúc mặc dù rất sợ hãi, nhưng vẫn nghe theo lời Tần Đao mà không cho bất kì ai được phép vào. Nhìn tiểu nha đầu đang run rẩy trước mắt, Tần Việt sửng sốt: “Thúy trúc ngươi biết mình đang làm gì không”. Có tiểu nha hoàn nào dám ngăn cản hắn đâu cơ chứ.

nô tỳ…. nô tỳ…. Lo lắng nhưng không biết giải thích như thế nào? Tần Việt như đoán ra điều gì đó. Khả năng tiểu nha hoàn này dám ngăn cản là do Tần Đao đã tỉnh rồi căn dặn. Tần Việt thay vì tức giận lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn: Nói cho ta biết nó đã tỉnh rồi à?. Thúy Trúc cúi mặt trả lời: Thiếu gia không cho nô tỳ nói.

Trần Việt khẽ mỉm cười: “ Không làm khó ngươi nữa”, thật ngốc và đáng yêu! Ban đầu, Tần Việt chỉ đoán thôi, nhưng một câu nói của Trúy Trúc đã xác nhận phán đoán của hắn. Tần Việt nói với A Cổ: “Chúng ta về thôi!” “Tứ gia, chúng ta không vào xem sao?” A Cổ cũng thấy lạ lùng. Dựa trên phản ứng của Trúy Trúc, Tần Đao thiếu gia chắc chắn đã tỉnh lại. Và có vẻ như hắn không có vấn đề gì lớn! “A Cổ, ngươi cũng tu luyện, hãy cảm nhận xem có sóng năng lượng không.” A Cổ ngẩn người, hắn nhắm mắt cảm nhận một chút. Ngay sau đó, hắn vui mừng nói: “Sóng năng lượng quá cuồng bạo và mang theo hiệu ứng áp đảo mạnh mẽ.” “Bây giờ ngươi hiểu chưa!” A Cổ trả lời. “Hiểu rồi ạ.” “Chúng ta đi về trước, giờ chỉ còn chờ gia chủ trở về thôi.” Nếm trải bao nhiêu sóng gió, cuối cùng nét mày của Tần Việt cũng được giãn ra một chút.