Đột nhiên, cậu nghe thấy một tiếng kêu rất khẽ. Toàn thân thiếu niên chấn động, chạy gấp tới chỗ đó.
Nữ hài đang suy yếu ẩn thân bên phiến đá, nàng nhìn thấy thiếu niên, vẫn nhẹ nhàng mỉm cười với cậu.
“Có lẽ… Chúng ta phải nói lời từ biệt rồi…” Nụ cười của nàng vẫn đẹp như trước, nhưng lại như mũi dao đâm vào tim thiếu niên.
“Phán Hề, đừng rời xa ta…” Thiếu niên cảm thấy không thở nổi, cậu sẽ không thể có một người bằng hữu như vậy nữa, cậu không muốn ở lại đây một mình.
“Bọn họ làm ta bị thương, ta sắp không đủ lực lượng để dung nhập vào tâm thần của ngươi nữa, ngươi sắp không thấy được ta rồi… Nhưng tiểu Sênh Nhi, nhớ kỹ… Có rất nhiều người muốn thấy ngươi chết hoặc sa đọa, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng để họ bắt được khuyết điểm của ngươi, chỉ cần ngươi có thể chịu đựng, tương lai… Toàn bộ thiên hạ đều là của ngươi…”
“Ta không muốn thiên hạ gì hết, ngay cả nàng ta cũng không thể giữ lại, có được thiên hạ thì có ích gì?” Thiếu niên điên cuồng gào thét.
“Tiểu Sênh Nhi… Đừng ngốc nữa… Ta sẽ không chết… Ta chỉ tạm thời rời đi thôi…”
“Thật sao?” Thiếu niên chùi nước mắt, rất sợ nàng biến mất trong lúc mông lung.
“Ta phải đi… đi tìm một chỗ, ngưng tụ ra thân thể chân thực, khi đó… Ta sẽ trở về tìm ngươi…”
“Nhưng Phán Hề… Vậy… chừng nào nàng có thể trở về?”
“Có lẽ rất nhanh, có lẽ…”
Thiếu niên cảm thấy tim mình như bị vùi dưới đất, không thấy một tia sáng nào, “Phán Hề, hứa với ta, nhất định phải trở về.”
“Ta sẽ về, ta sẽ kết một cái kén rồi chui vào đó, đến khi sinh ra máu thịt, trở thành một người chân chính rồi, thì ta sẽ trở về… Ta hi vọng, ngươi có thể chạm vào ta một cách chân thực, cảm nhận được ta…”
“Nhưng nàng sẽ đi đâu?”
“Ta cũng không biết, muốn ngưng ra thân thể xinh đẹp nhất, phải tìm được nơi đẹp nhất trần đời để thai nghén bản thân, đáng tiếc… Ta không biết còn có thể gắng gượng đến khi tìm được nơi đó hay không…”
“Phán Hề… Ta mang nàng đi…”
“Đừng ngốc nữa… Ngươi là hoàng tử… Đừng vì ta làm chuyện điên rồ, ngươi hãy sống cho tốt, mười năm nữa, ngươi tới nơi đẹp nhất trên đời tìm ta, được không?”
Thiếu niên gật đầu thật mạnh.
Nữ hài nhìn thật kĩ thiếu niên, nhẹ mỉm cười, vươn tay lướt nhẹ qua đôi gò má của thiếu niên, nhưng ngón tay hư ảo lại xuyên qua người thiếu niên.
“Ta hi vọng biết bao, một ngày nào đó có thể chạm vào ngươi một cách chân thực… Cảm giác ấy, cỡ nào… Tốt đẹp…”
Gương mặt cười của nàng nhạt dần, thiếu niên nhìn nữ hài hoàn toàn tiêu tan trong vòng ôm của mình, “Phán Hề!” Cậu gọi lớn, cũng không có tiếng hồi đáp nữa.
Tiểu Sênh Nhi không dám thu tay về, cậu sợ nếu thay đổi tư thế, thực sự sẽ không còn gì nữa, ngay cả một căn cứ chứng minh nàng từng tồn tại cũng không còn. Nhưng cậu có thể vãn hồi được gì? Cậu chẳng làm được gì cả.
“Phán Hề…”
Thiếu niên ngơ ngác vươn tay, tuy tay cậu vẫn tạo thành tư thế ôm đỡ, nhưng chỉ còn trống rỗng.
25
Mấy ngày nay, trong hoàng thành ít dần hoan thanh tiếu ngữ, những nam nữ thư đồng tiến cung cũng ít dần. Cả vương triều đối diện với chiến tranh và nạn đói. Nhưng Mục Vân Sênh chuyên tâm vẽ tranh, vẫn chưa phát hiện thời cuộc bên ngoài dần thay đổi, chỉ một lòng trầm mê trong cảnh đẹp dưới ngòi bút của chính mình.
Thế giới của Mục Vân Sênh chỉ loanh quanh trong cung điện, nhuyễn trướng ôn sa, dường như còn quanh quẩn tiếng cười của nữ hài, cậu coi đó là toàn bộ kí ức của mình. Cậu chẳng biết thế giới ngoài kia như thế nào nữa, cũng không có hứng biết. Cậu có thể ngồi lì trong phòng vẽ tranh từ sau giờ ngọ đến tận lúc mặt trời lặn, lẳng lặng vẽ sơn thủy mỹ nhân đồ, tỉ mỉ tô từng nét, có thể mất cả ngày mà chỉ vẽ được một đôi mắt, một vạt áo, chỉ sợ nguệch tay, không thể có một chút sai sót… Bỗng thấy mắt hoa lên, cảnh núi bóng người trong tranh lay động, mới phát hiện đêm đã khuya từ lâu, xung quanh đã thắp lên vô số ngọn nến. Hai mắt cậu nhòa lệ, nhìn cả đại điện sáng trưng, nhưng không một bóng người, nghĩ tất cả đều không phải là thật, cậu đã sớm chìm vào cảnh trong bức họa.
Bức vẽ của cậu không để người khác xem, nhưng cũng không cất đi, khi mỗi một bức tranh được hoàn thành, thời khắc hạ nét bút cuối cùng, cậu lại thấy nó mất đi ý nghĩa, lướt qua rồi không nhớ tới nữa. Cậu không nhớ rõ mình đã vẽ bao nhiêu bức, cũng không biết những bức tranh đó đi về đâu, đến tận rất nhiều năm sau, Mục Vân Sênh thấy mấy bức tranh mình vẽ khi còn niên thiếu lưu lạc trong dân gian, có người xin mua với giá vạn kim, mới nghĩ hóa ra đúng là có người thu lấy tranh của mình giấu kĩ, nhưng vì quốc gia biến loạn mới lưu lạc dân gian. Nhưng là ai? Là đám nội thị mà mình nhớ tên nhưng không tài nào nhớ rõ mặt? Hay một nữ hài nào đó?
Nhưng có một bức tranh Mục Vân Sênh muốn lưu giữ, lại không thấy đâu. Vào một buổi tối mùa xuân, cuối cùng cậu cũng hoàn thành nó, treo lên ngơ ngẩn nhìn, rồi cứ thế ngủ mất.
Khi tỉnh lại thì trên tường trống trơn, phảng phất như chưa từng có gì. Cậu ngây người thật lâu, không hô hoán, không lục tung cung điện để tìm. Vì Mục Vân Sênh nghĩ: thứ càng đẹp đẽ sẽ càng nhanh chóng biến mất. Cậu hoàn thành quyển tranh đó trong cơn si cuồng, vào khoảnh khắc ngắm nàng, toàn bộ niềm hạnh phúc và ưu thương bỗng tuôn trào trong lòng, tâm tình này cậu không cách nào trải qua lần nữa. Cho nên bức tranh biến mất, thật ra cũng nên như vậy.
Tất cả thật sự đã được định trước sao? Từ số phận của mẫu thân đến số phận của Phán Hề, họ có lỗi gì, vì sao thế gian không cho phép? Chỉ vì ý trời khó tránh trong truyền thuyết?
Trong điện, cậu đơn độc ngồi dựa vào tường như người gỗ, ánh chiều tà ngoài tường chiếu trên người cậu, dần dần chuyển hướng, tối dần, đổi thành ánh sao trong trẻo mà lạnh lùng.
Mắt thiếu niên không còn thần thái, cứ như vậy một canh giờ, hai canh giờ… Bỗng nhiên cậu chớp mắt, có gì đó đang xao động trong lòng thiếu niên. Cậu đứng phắt dậy, đẩy cửa điện ra.
Bầu trời bên ngoài đầy sao, ánh sao đổ xuống, giống như trong đại điển chiêm tinh ngày đó.
“Mi sai rồi…” Thiếu niên chậm rãi nâng tay chỉ về bầu trời, “Mi đừng hòng ngăn cản ta, ta sẽ chứng minh với thế gian…” Cậu dốc hết khí lực toàn thân gào lên, “Không có gì là ý chỉ của trời cao, mi —- căn bản là không tồn tại!”
Giống một con sư tử nhỏ phẫn nộ, phát ra tiếng gầm rống đầu tiên với trời cao. Tuy rằng thanh âm nhỏ yếu nhưng vẫn là tiếng gầm.
26
Thiếu niên sải bước đi tới Doanh Lộc đài đồ sộ, thân ảnh của cậu có vẻ nhỏ bé trước vô số bậc thang, nhưng không gì có thể ngăn trở cậu giẫm lên từng bậc dưới chân.
Thánh sư Hạc Linh Thanh chờ cậu ở đài trên đỉnh, sau lưng là biển sao lấp lánh như nhảy múa.
“Điện hạ, rốt cục ngài tới rồi.”
“Ngươi đang đợi ta?”
“Sao trời chỉ dẫn cho thần về tương lai của quốc gia này, điện hạ, thần vẫn phải lặp lại lần nữa tiên đoán của trời cao dành cho ngài, nhất định phải nhớ rằng, không nên vì một lúc tùy hứng mà làm ra những chuyện tinh mệnh không cho phép, bằng không ngài sẽ gây họa cho thế gian, trở thành người mà thế nhân thống hận.”
Thiếu niên nhẹ nhàng nở nụ cười: “Hoàng Cực Kinh Thiên Phái có thể dựa vào hỗn thiên nghi dự đoán mọi điều trên đời, vậy ngươi có thể đoán tiếp theo ta sẽ làm gì không?”
Hạc Linh Thanh thở dài một hơi: “Không thể.”
“Vì sao?”
“Bởi vì có vài người, họ là những người tác động tới sao trời, mà không bị sao trời chi phối. Điện hạ, thần không thể cản ngài khi ngài còn chưa làm ra chuyện này, nhưng xin hãy hiểu cho, chỉ cần ngài làm, sẽ không cách nào quay đầu nữa. Ngài sẽ không bao giờ còn có thể trở thành một đế vương vĩ đại.”
“Đế vương vĩ đại? Tuân theo ý trời?” Thiếu niên ngửa mặt lên trời cười to, đột nhiên ngừng lại, cười lạnh nói vài chữ, “Vậy để cho trời cao đi chết đi.”
Cậu bước tới đỉnh đồng quanh năm cháy hừng hực ở một bên, rút ra một cây đuốc, sau đó đi tới ngọn cờ vải cao mười trượng cạnh hỗn thiên nghi, châm lửa đốt.
Những lá cờ lớn vẽ quỹ tích các vì sao ở mười hai mặt biến thành các cột lửa khổng lồ, ngẩng đầu nhìn lên, trông giống như xích long phẫn nộ vọt vào bầu trời đầy sao.
Từ xa mọi người nhìn về Doanh Lộc đài thần thánh, phát hiện trên đỉnh lửa sáng rực bắn ra bốn phía, như sao trời rớt xuống nhân gian, ánh hồng phía chân trời, tất cả đều quỳ xuống vái lạy.
Thiếu niên bỏ lại cây đuốc: “Nếu trời cao muốn chứng minh sự tồn tại của mình, thì hãy giáng đòn trừng phạt đi, ta chưa chết ngày nào, sẽ cười nhạo trời cao ngày đó, việc ta muốn làm, nó cản không nổi đâu.”
Cờ lửa mười hai mặt chậm rãi rơi xuống sau lưng cậu, như thần linh gãy cánh, khiến ánh lửa rơi xuống mặt đất.
27
Doanh Lộc đài bị đốt, thánh nhan tức giận. Mục Vân Sênh nhanh chóng bị nhốt lại. Mọi người nói, Lục hoàng tử rất có thể sẽ không bao giờ ra khỏi cái vườn kia nữa.
Trong khu vườn âm u vắng lặng sâu trong hoàng thành kia, thiếu niên bị nhốt lại, con người từng tài hoa ngút trời như đã biến mất trên thế giới này.
Nhưng giống như một cái kén chôn tại nơi sâu nhất trong đế đô phồn hoa vinh hiển, không ai biết bên trong đang thai nghén điều gì.
“Phán Hề, ta sẽ tìm được nàng.” Thanh âm trong bóng tối nói.