Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

Chương 7.7

« Chương TrướcChương Tiếp »
10

Thiếu niên né khỏi ánh đuốc, muốn quay lại nơi ở, lại không ngờ tìm không ra đường, chỉ có thể đi lung tung trong rừng.

Đang lúc sốt ruột, chàng lại mơ hồ nghe thấy thanh âm gì đó, như chuông gió đang kêu xa xa, thánh thót vang xa, như ánh sao từ trên trời rơi xuống, lại như tinh linh khắp nơi nhảy múa, ca hát trong gió.

Thanh âm này bình ổn bất an trong lòng chàng, phảng phất ở nơi tăm tối mù mịt, đột nhiên yên lặng ấm áp. Nhưng thanh âm này một hồi bên phải, một hồi lại bay sang trái, lẽ nào thực sự do tiên linh phát ra sao?

Mục Vân Sênh ngẩng đầu nhìn lên, thấy tại khoảng không phía trên rừng trúc, tinh vân phát ra ánh sáng nhàn nhạt, bỗng nhiên ở vị trí phía đông bắc có một đạo tinh mang chợt lóe. Tiếng chuông bỗng nhiên đứt đoạn, tiếng “Rắc” “Bịch” vang lên trên không, một bóng trắng làm gãy cành trúc, rơi xuống trước mặt chàng một quãng không xa.

Mục Vân Sênh giật thót người, cẩn thận tiến lên phía trước, cúi người kiểm tra, liền thấy một thiếu nữ bạch y ngồi trên mặt đất, đang vội vàng cuống quít chỉnh lại đầu tóc. Sau lưng nàng là một đôi cánh màu bạc đang phát sáng, nhưng không ngừng có hạt sáng rơi xuống đất, cánh chim dần dần tắt sáng, thu nhỏ lại như đang tan biến. Lại là một Vũ tộc.

Thiếu nữ đó thấy có người đến gần, vội nhảy dựng lên, rũ hết lá rụng trên đầu trên người, chỉnh lại cổ và vạt áo, lộ ra nét cười tươi sáng, như ngại ngùng vì cú ngã vừa nãy.

Mục Vân Sênh đi tới trước mặt nàng: “Cô là đồng bọn của Lộ Nhiên Khinh sao? Lộ Nhiên Khinh đã bay đi rồi.”

“Lộ Nhiên Khinh? Hắn cũng tới đây sao?” Thiếu nữ chớp chớp mắt, “A? Coi như hắn chuồn lẹ.”

“Hình như cô không phải bằng hữu của hắn?”

“Thật ra là người quen cũ…” Thiếu nữ cười, “Bọn ta tặng nhau không ít lễ vật, hắn tặng ta hoa độc, ta hoàn trả tên nhọn, hắn quăng rắn lửa vào ta, ta trả lưỡi đao lạnh, từ đó hắn cứ thấy ta là bỏ chạy, ta vẫn đuổi không tha. Huynh nói xem, đây có coi là tình cảm thâm hậu không?”

“Chẳng lẽ cô chính là phe đối đầu với Lộ Nhiên phái, gì mà… Hạc tuyết Phong phái?”

“Tại hạ Phong Đình Sướиɠ, học nghệ không tinh, vừa rồi ngã không nhẹ, ngại quá, ngại quá.”

“Phong Đình Sướиɠ? Hình như ta đã nghe nói ở đâu rồi.” Mục Vân Sênh nghĩ ngợi, “Nhớ ra rồi! Thế gian lưu truyền bảng mười hai danh kiếm, cũng có bảng mười hai mỹ nhân, xếp hạng nhì trong bảng mỹ nhân không phải cô sao?”

“À?” Thiếu nữ cười cười, “Thật sự có việc này?” Mặt hơi hồng, vội vén rồi lại vân vê tóc mai, đột nhiên nhướn mày hỏi: “Vậy người hạng nhất là ai?”

Mục Vân Sênh cảm thấy thiếu nữ này thật khả ái, làm người ta thoải mái, lại đột nhiên nghĩ đến một cái tên, nét cười vừa lan ra đã vỡ vụn.

“Cô nương không cần lo đến người hạng nhất, nàng… đã sớm hóa thành mây khói rồi.”

“Ồ…” Thiếu nữ chú ý đến vẻ mặt của Mục Vân Sênh, “Chẳng lẽ huynh biết nàng ta?”

“Nàng tên là Phán Hề… Thật ra người đời xếp nàng đứng đầu trong bảng mỹ nhân, là vì chưa từng có ai thấy được dáng vẻ của nàng, chỉ nhìn qua bức họa của Vị Bình hoàng đế mà thôi… Đến tận giờ người ấy… vẫn chưa từng thật sự tới thế giới này.”

“Phán Hề… Ta biết rồi!” Phong Đình Sướиɠ nói, “Chính là nữ tử bước ra từ bức họa của thiếu niên hoàng đế Mục Vân Sênh trong truyền thuyết. Thì ra ta bại bởi một mị linh trong tranh… Cũng không có gì không phục, nếu sớm biết thì cũng nhờ hoàng đế kia vẽ cho ta một bức, để dung nhan của ta được truyền tới đời sau… Ối chao, không được không được, ” nàng lại lắc đầu, “Ta làm sát thủ, nếu chân dung treo đầy đường, người người đều biết, chẳng phải là chết đói sao?”

“Sát thủ? Lần này cô tới để gϊếŧ người?”

“Đúng rồi. Ta tới để gϊếŧ thiếu niên hoàng đế Mục Vân Sênh. Có người chi một vạn kim thù đó.”

Mục Vân Sênh cười khổ: “Khoản đó cũng chẳng đáng là bao, cô có thể đắc thủ chứ?”

“Đã đắc thủ rồi, nhưng đang lúc cần rời đi, lại đột nhiên gặp phải sao băng xẹt qua màn trời, ta mất khả năng bay, nên mới ngã xuống đây.” Phong Đình Sướиɠ nửa ảo não nửa nhởn nhơ đưa ngón tay nghịch trâm cài tóc.

“Một vệt sao băng đã làm nhiễu việc bay lượn của cô? Xem ra thuật bay lượn của các người quả nhiên có chỗ thiếu hụt.”

“Ơ? Huynh cũng biết nội tình hả?”

“Vừa rồi Lộ Nhiên Khinh mới giảng cho ta một chút. Nếu bay lượn nguy hiểm như vậy, vì sao còn muốn bay?”

Phong Đình Sướиɠ mỉm cười nhìn thiếu niên: “Nếu là huynh, giữa mặt đất an nhàn và trời cao nguy hiểm, huynh sẽ chọn loại nào?”

“Loại sau đi.” Mục Vân Sênh cảm thấy mình không cần nghĩ ngợi.

“Năm xưa… Sư phụ ta cũng hỏi ta như vậy…”

Mục Vân Sênh gật đầu, cũng có chút suy tư.

“Vì một vạn kim thù, cô mạo hiểm như vậy?”

“Hạc tuyết từ lâu đã thoát khỏi khống chế của Vũ quốc Trữ Châu, cũng không còn tổ chức Hạc Tuyết Đoàn năm xưa, đại bộ phận Hạc tuyết sĩ đều du đãng trên thế gian, nhận một vài việc ám sát kiếm sống.”

“Nhưng gϊếŧ người… Cũng không phải chuyện tốt lành gì.”

“Đương nhiên, ta cũng sẽ không đi gϊếŧ lương dân vô tội, mà dân thường thì ai lại chi tiền thuê ta gϊếŧ làm gì, giá để ta gϊếŧ một người cũng cao lắm đó.”

“Cô cảm thấy hoàng đế này đáng gϊếŧ?” Thiếu niên mở to hai mắt.

“Hắn ngu muội vô năng, Đoan triều đang yên lành lại mất trong tay hắn, giờ lại vội vàng tàn sát các quận thủ, cũng không biết đã chết mất bao nhiêu người, so với việc để càng nhiều người chết trong tay hắn, thà gϊếŧ hắn cho xong.”

“Vậy… Sao cô không đi ám sát chủ soái quân Hữu Kim Bắc Lục Thạc Phong Hòa Diệp, không đi ám sát Uyển Châu phản vương Mục Vân Loan? Họ chẳng phải đều là người thời loạn sao?”

“Một, chưa có ai ra giá; hai, bọn họ mới là người có thực lực chân chính thành lập vương triều mới, thống nhất loạn thế, gϊếŧ đi chẳng phải đáng tiếc sao? Lưu lại những kẻ chư hầu thảo khấu kia, chẳng biết còn phải đánh nhau bao lâu.”

Mục Vân Sênh gật đầu: “Cô nói cũng có lý.”

“Khó mà được bản thân người cũng tán thành, bệ hạ.” Phong Đình Sướиɠ cười nhìn Thiếu niên.

“Bệ hạ?” Thiếu niên hơi kinh hãi.

“Làm sát thủ, đương nhiên từng xem qua chân dung của người cần ám sát. Từ lúc bắn chết người nọ, ta đã phát giác hắn không phải Mục Vân Sênh thật sự, lại nhìn huynh, còn nghe huynh nói chuyện, thì biết Lộ Nhiên Khinh cũng từng tìm huynh, chuyện đã rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa.” Phong Đình Sướиɠ lại gần thiếu niên, đi sượt qua chàng, nhẹ nhàng nói: “Không vì một vạn kim thù, chỉ vì không để Mục Vân Châu rơi vào tay Lộ Nhiên Khinh, ta cũng sẽ gϊếŧ huynh không chút do dự.”

Thiếu niên cả kinh, nhìn thiếu nữ Vũ tộc này. Khi nàng nói chữ “gϊếŧ” bên tai thiếu niên, lại vẫn là nét cười hòa nhã, ánh mắt trong trẻo, chẳng ai nhìn ra được nửa điểm sát khí trong đó, nhưng Mục Vân Sênh biết, đây mới là sát thủ đáng sợ thật sự, chỉ cần nàng muốn, ngươi sẽ chết vào lúc không thể lường trước, khi chết khuôn mặt vẫn đặc biệt an tường, vì chưa kịp lộ ra một tia sợ hãi.

“Vì sao cô lại sợ Mục Vân Châu rơi vào tay Lộ Nhiên Khinh?”

“Người này dã tâm bừng bừng, một lòng muốn tái hiện thời đại của Dực Tại Thiên và Hướng Dị Sí năm xưa, khi Vũ tộc Hạc tuyết còn hưng thịnh, hiện nay hắn muốn có được hạt châu kia, chỉ sợ là muốn dùng nó đi làm càng nhiều việc ác.”

“Vậy cô cũng muốn có được Mục Vân Châu sao?” Thiếu niên mỉm cười.

“A, điều này cũng bị huynh đoán trúng.” Phong Đình Sướиɠ cười dí dỏm, “Đương nhiên ta cũng muốn có được nó, huynh không biết chỗ diệu dụng của nó, ta lại biết.”

“Cô cũng như hắn, muốn có được bí mật liên quan đến Hạc tuyết linh trong châu chứ gì. Nhưng gϊếŧ ta rồi, sẽ không bao giờ biết được nơi hạ lạc của Mục Vân Châu nữa.”

“Vậy ta sẽ đi theo huynh mỗi ngày, quấn quít lấy huynh, một tấc cũng không rời, đến một ngày huynh bị ta làm phiền đến không chịu nổi, ném Mục Vân Châu cho ta, được chứ?” Phong Đình Sướиɠ nhảy đến bên Mục Vân Sênh, như một tiểu nha đầu muốn ôm cổ đại ca ca làm nũng.

Mục Vân Sênh cười khổ: “Quân sĩ sắp đuổi tới rồi.”

“Nhưng ta biết huynh sẽ không để ta bị bọn họ bắt đi, phải không?” Phong Đình Sướиɠ kề vào tai thiếu niên, nhẹ giọng thuyết, hơi thở phun ra như gió mát thoảng qua mặt hồ, gợn lên từng đợt sóng lăn tăn. Mục Vân Sênh biết, chàng không đành lòng nhìn một nữ hài mỹ lệ như vậy bị gϊếŧ, hơn nữa, nếu chàng không giúp nàng ta, nàng ta tuyệt đối đủ nhẫn tâm khiến chàng ngã xuống lập tức.

11

Bình Yên ngạc nhiên nhìn thiếu niên dẫn một nữ hài mỹ lệ nhảy vào cửa. Thì ra chàng ra ngoài lâu như vậy là để gặp gỡ nữ hài này, lòng Bình Yên quặn đau, nhưng một câu cũng nói không nên lời. Nữ hài đó lại nhảy tới kéo tay nàng trước: “Tỷ tỷ, sau này chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, ngày hôm nay muội và tỷ cùng ngủ được không? Để người kia ra ngủ phòng ngoài.”

Các quân sĩ đập cửa ầm ầm, cảnh cáo Bình Yên khi ra mở cửa: “Có thấy người lạ qua đây không? Nếu thấy, lập tức bẩm báo.” Bọn họ cầm đuốc vào phòng kiểm tra một lượt, trông thấy Mục Vân Sênh đang ngồi trên giường, liền vội vã đi ra.

Phong Đình Sướиɠ từ đống chăn đệm bên người Mục Vân Sênh nhô đầu ra: “Có phải từng có rất nhiều người muốn ngủ bên cạnh huynh? Bởi vì huynh là hoàng đế, hơn nữa còn là một hoàng đế rất tuấn tú.” Tóc nàng có chút rối loạn, mắt mày cong cong, Mục Vân Sênh cũng là nhân vật lăn lộn trong đám phấn ngọc, lúc này không khỏi mặt đỏ tim đập, rời mắt ra chỗ khác.

“Huynh xem, hiện giờ ta đâu có gϊếŧ huynh, để báo đáp, huynh định bao giờ mới đưa Mục Vân Châu cho ta đây?” Thiếu nữ như đang cò kè mặc cả một xâu hồ lô đường.

“Lộ Nhiên Khinh xin ta Mục Vân Châu, ta cũng không cho, vậy dựa vào đâu mà lại đưa cô?”

Phong Đình Sướиɠ cười nói: “Ta là tiểu mỹ nữ chứ sao.”

“Ta không biết trong hạt châu này có bao nhiêu bí mật động trời, ta không đồng ý cho người khác, chỉ vì nơi đây từng có bóng dáng nàng. Ta cũng muốn mượn nó đi tìm nàng một lần nữa. Vậy nên ta sẽ không đưa nó cho bất cứ ai.” Thiếu niên nói chuyện bình tĩnh, nhưng chẳng hề lay động.

“Tìm kiếm nàng? Nàng ở đâu?”

“Nàng… vốn là một mị linh trong hạt châu ấy, ngày đêm làm bạn với ta, lại bị thương bởi pháp sư trong cung. Khi nàng tiêu tan, từng nói với ta… Nàng đi tìm một nơi… Ngưng tụ ra một thân thể thực sự… Biến thành con người chân chính… Khi đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa.”

Phong Đình Sướиɠ thở dài một tiếng: “Là vậy sao?”

Nàng đứng dậy đi tới trước cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng, rồi chậm rãi mở miệng:

“Nhưng… Huynh đã từng nghĩ… Đó chỉ là một lời nói dối?”

“Gì cơ?”

“Nữ nhân có lúc như vậy đấy… Nàng nói dối một lời… chỉ vì không muốn huynh thêm đau lòng…”

Thiếu niên ngây ngẩn cả người, nói: “Không, ta không tin.”

Tim chàng quặn thắt, cảm thấy huyết dịch cũng đang bị rút cạn, sức lực toàn thân đều dồn hết vào ba chữ “Ta không tin”. Chàng không thể nghĩ tiếp, nếu nàng chưa bao giờ có khả năng phục sinh, mà đã vĩnh viễn tiêu tan, vậy mình đã tìm kiếm vì điều gì.

“Vậy ngay cả thiên hạ huynh cũng không cần, chỉ muốn đi tìm nàng ta?”

“Thiên hạ vốn không phải của ta, bất kì huynh đệ nào của ta đều thích hợp làm hoàng đế hơn ta. Nếu ta làm hoàng đế, chỉ sợ càng làm thế gian đại loạn, ta chỉ muốn làm việc mà ta có thể.”

“Nếu vĩnh viễn không tìm ra thì sao?”

Mục Vân Sênh lắc đầu: “Ta biết, nàng nhất định chờ ta ở một nơi nào đó.”

“Đứa ngốc, nàng ta chỉ nói ‘Nơi đẹp nhất trên đời’, nhưng thiên hạ rộng lớn, đâu có nơi nào được công nhận là đẹp nhất? Rõ ràng nàng ta cũng không biết tới chỗ như vậy, thuận miệng nói thôi, để huynh có chút niềm tin, không đến mức quá đau lòng.”

“Nàng sẽ không gạt ta. Tuy ta không biết nó ở đâu, nhưng ta tin mình chỉ cần nhìn thấy nó, sẽ lập tức hiểu, chính là nơi đó.” Thiếu niên cố chấp nhìn ánh nến.

Phong Đình Sướиɠ không còn vẻ đùa giỡn, trầm mặc hồi lâu, gật đầu: “Ta hiểu rồi.” Nàng cho tay vào vạt áo, lấy ra một vật trong suốt treo trên cổ. Mục Vân Sênh nhìn, đó là một phiến lá làm từ ngọc, xanh tươi ướŧ áŧ, thoáng như mới ngắt từ đầu cành xuống.

“Đây không phải ngọc, mà là ngọc diêu, một loại thực vật ở Trữ Châu, hoa diêu vốn mảnh mai thanh cao, một chút bụi bẩn cũng làm nó chết đi. Trong một vạn cây ngọc diêu chỉ một cây có thể ra hoa, trong một vạn đóa hoa diêu lại chỉ một đóa có thể nở ra ngọc diêu. Nhưng hoa ngọc diêu vừa nở, hoa và lá đều sẽ không bao giờ mục nát, mặc cho gió táp mưa sa, đao chém lửa đốt cũng không thể làm tổn hại vẻ sáng bóng của nó mảy may. Ta chưa có phúc được thấy cánh hoa ngọc diêu, đây chỉ là một mảnh lá ngọc diêu, đã là vật hiếm trên thế gian. Sư phụ ta truyền cho đấy. Nó có thể làm sáo lá để thổi, thanh âm du dương, đồng cảm với sinh linh đại địa, người có lòng dù cách xa ngàn dặm, cũng có thể cảm ứng. Đây vốn là vật truyền tín hiệu của Phong phái Hạc tuyết bọn ta, nhưng mà… hiện giờ Phong phái Hạc tuyết chỉ còn lại mình ta… Dù có thổi, cũng không bao giờ có người đáp lại.”

Lúc nàng không còn bông đùa, khuôn mặt trầm tĩnh, khí độ thản nhiên, Mục Vân Sênh nghĩ, đây mới thực sự là nàng. Còn sau dáng tươi cười vui vẻ ấy, lại cất giấu nỗi đau không muốn để ai biết.

“Ta cũng mong sẽ có một ngày huynh có thể thật sự tìm ra nàng ấy. Huynh đã cứu ta một mạng, đương nhiên ta sẽ báo đáp. Có việc thì huynh cứ thổi lá ngọc diêu này, ta sẽ tới.”

Phong Đình Sướиɠ định rời đi, lại quay đầu: “Chẳng qua… điều đẹp tới tận cùng trên đời, cũng quá mịt mù. Bên cạnh huynh đã có nữ hài tử si tình đơn thuần, một nữ tử nếu càng mỹ lệ, lại càng không cam lòng làm người bình thường, tựa như một tên nghiện cờ bạc, càng có tiền sẽ càng muốn đánh cược nhiều. Dù nàng không mỹ lệ, cũng không biết chút nào về thân phận đế vương của huynh, nhưng lại là người không quan tâm huynh giàu hay nghèo, sang hay hèn, có thể đi cùng huynh đến cuối cuộc đời.”

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thiếu niên cũng nhìn theo, chỉ thấy Bình Yên ngồi ở gốc cây trước cửa, cầm cành cây quệt xuống đất, chẳng biết đang lẳng lặng viết cái gì.

Phong Đình Sướиɠ nói: “Nhãn lực của Nhân tộc các huynh kém xa Vũ tộc bọn ta, huynh có biết nàng ấy viết gì không?”

Thiếu niên lắc đầu.

Nữ hài cười: “Để sau này nàng ấy tự mình nói với huynh đi.”

Nàng mở cửa, giương cánh, trong nháy mắt đã biến mất trong vòm trời sâu thẳm.
« Chương TrướcChương Tiếp »