Chương 7.2

2

Thiếu niên nhìn Bình Yên đổ nước sông vào bồn gỗ ở hậu viện, bồn gỗ này cũng chỉ có thể tắm cho trẻ mới sinh, nước còn từ kẽ chảy ra. Xem ra chỉ có thể lau người.

“Huynh tắm ở đây đi, chúng ta ở trong phòng, sẽ không ra đây đâu.” Bình Yên cười, lui về phòng trong, đóng cửa lại.

Thiếu niên nhìn một chút, tường viện này chỉ cao tới nửa người, ngoài viện có một con trâu đang ngẩng đầu nhìn chàng, tiếng người ho khan có thể nghe rõ từ bốn phía, trong không khí truyền đến mùi chuồng lợn nhà bên, chàng lắc đầu cười khổ, thà tắm dưới sông còn hơn.

Trong phòng, bà tử kia lại đang lật giở bao quần áo của thiếu niên, bà ta gần như choáng ngợp muốn ngất.

“Oa, khối ngọc lớn tới vậy?” Cả đời bà tử này, thậm chí tổ tiên mười chín đời nhà họ, cũng chưa từng thấy trân bảo như thế.

“Sao bà có thể lục xem tài vật của người khác!” Bình Yên tức giận xông tới, muốn buộc bao quần áo đó lại, nhưng thấy vật có hào quang bắn ra bốn phía, cũng ngẩn người, “Trời ạ… Đây là gì…”

Cửa bị đẩy ra, thiếu niên mang theo mái tóc còn nhỏ nước, mặc y phục sạch sẽ, đứng đó. Chàng thấy bao của mình bị mở ra, Bình Yên thì đứng cạnh đó, nhưng sắc mặt bình tĩnh, không nói gì cả, chỉ lại gần hai người, nói: “Lại xin ngụm nước uống được không.”

Bà tử “Soạt” một tiếng suýt ngã ra đất, lại mạnh mẽ bò lên: “A, gì cơ? Nước? À, nước… nước…” Đứng tại chỗ nhìn quanh, vẫn không thấy ấm trà gần trong gang tấc. Còn Bình Yên vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn miệng thiếu niên đóng mở vài lần, không nói lời nào.

Thiếu niên nở nụ cười: “Ta biết hai người muốn làm gì, vốn cũng nên tạ ơn, ta không có bao nhiêu vàng bạc, chỉ có vài thứ đồ chơi nhỏ mang từ nhà đi, đều là những thứ cất giữ từ nhỏ không nỡ bỏ đi, nhưng hai người tốt bụng giúp ta, vậy chọn một thứ đi.”

“Chọn một thứ!” Bà tử kêu thảm một tiếng, bị vận may như sấm sét giữa trời quang nện trúng, bất tỉnh nhân sự tại chỗ. Bình Yên há to miệng, ấn ngọc trượt từ tay nàng xuống, rơi thẳng xuống đất, thiếu niên thấy rõ, móc chân một cái, lại chuyển mình, cước pháp đẹp đẽ như chim én cắt qua, ấn ngọc bay lên nóc nhà, lại rơi vào tay chàng.

Bà tử đột nhiên tỉnh lại như chớp, nhào tới bên bao y phục: “Chọn một thứ? Vậy ai tới chọn?”

Thiếu niên cười, nhìn Bình Yên: “Ta chỉ cho nàng ấy. Người giúp ta giặt quần áo là nàng ấy, không phải bà.”

Bà tử ngửa đầu nhìn Bình Yên, tựa như nhìn thần nữ trên trời, “Bình Yên, nha đầu… Ngươi phú quý rồi sẽ không quên mẹ chồng này chứ.”

Thiếu niên cảm thán trong lòng, mấy thứ này thường ngày chất đống bên người, chàng không thèm liếc một cái, nhưng hiện tại tùy ý chọn một, lại có thể thay đổi vận mệnh của một người, một gia đình. Cuộc sống giữa người với người lại cách biệt như thế.

Bình Yên nhìn thiếu niên, lại nhìn mẹ chồng, rồi nhìn bao quần áo: “Ta thực sự… Thực sự có thể chọn một thứ?”

“Đương nhiên.”

“Cái này…” Bình Yên sợ hãi đưa tay lướt nhẹ qua một khối ngọc bội đỏ thẫm, muốn cầm lên, lại dường như sợ chạm vào sẽ làm hỏng.

“Cái này là ngọc bội phỉ thúy Cổ Vân Văn, được tạo ra từ tám trăm năm trước, chạm tay như cảm thấy nước nhỏ ra, đeo trong người, có thể nóng mà không toát mồ hôi, chỉ là… hình như không quá hợp với màu sắc y phục cô…” Mục Vân Sênh bỏ nó xuống, “Cô thích cái này sao? Đây là Linh Lung châu, ngoài có bảy lỗ, trong có những rãnh cong, trong rãnh lại có ba mươi sáu cánh hoa bằng vàng nhỏ, không biết bỏ vào bằng cách nào… À, cái này cũng không tồi, là một miếng hổ phách băng, con ong cánh vàng bên trong là vật sống, nếu cắt hổ phách, hòa tan hàn băng bên trong, nó sẽ tỉnh lại bay ra…”

Mục Vân Sênh mặt tươi như hoa, nghiễm nhiên lại nhớ tới thời gian đẹp đẽ năm xưa, ở trong cung lấy những vật hiếm lạ lừa các tiểu cô nương nhảy lên tranh giành, nhưng vừa nhớ tới, bản thân lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, cái gọi là cảnh còn người mất, vật đổi sao dời, thì ra chính là như thế. Chàng nắm chặt miếng hổ phách trong tay, ngồi trên ghế, lặng lẽ không nói gì, bất giác rơi lệ.

Nước mắt của chàng đánh cho Bình Yên tỉnh táo lại, vừa rồi nàng chấn động đến đờ đẫn bởi những châu quang bảo khí trước mắt, đầu óc u mê, nhưng lại thấy kinh hãi vì sự đau lòng của thiếu niên. Một người chỉ cần tài vật trong bao quần áo đã đủ để phú khả địch quốc, vì sao bên người không có ai bầu bạn, một mình lưu lạc? Y phục vừa bẩn vừa rách cũng không ai giặt cho, không ai may vá, người thân của chàng đâu? Có lẽ là ly tán trong chiến loạn, trân bảo trong bao dù nhiều hơn nữa, liệu có mua được thời gian trở lại dù chỉ một ngày?

Bình Yên cuống quít lau nước mắt cho chàng, nói: “Đừng khóc nữa, ta không cần những thứ này, một thứ cũng không cần. Trong số mệnh, thứ không phải của ta, ta cũng không cầu. Thời buổi loạn lạc, một mình bên ngoài thật không dễ dàng, nếu huynh không cần đi gấp, hãy ở lại đây vài ngày, chăm sóc bản thân một chút.”

Nàng càng dịu dàng quan tâm, lòng thiếu niên càng chua xót, đứng lên thu thập bao quần áo: “Cảm ơn lòng tốt, ta phải đi. Cô cứ chọn một thứ đi.”

“Không, không, không… Không cần mà.” Bình Yên liên tục lùi ra sau, như sợ mình không nhịn được vươn tay ra lấy.

Bà tử đứng một bên gấp đến mức sắp không chịu nổi nữa: “Ái chà, nha đầu chết tiệt thiếu gia người ta muốn tặng đồ cho ngươi ngươi còn không cảm kích, đáng phải chết yểu, mau mau mau mau lấy một thứ…” Hận không thể nẫng hết cả bao quần áo của Mục Vân Sênh.

(Bả nói như bắn rap, không chấm phẩy gì hết, lại còn lắp bắp Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký - Chương 7.2 )

Bình Yên nổi giận, nói: “Ta giúp người ta giặt sạch vài món xiêm y, bà đã bảo ta bán thân cho người ta, bây giờ nhận thứ quý trọng như thế, chỉ sợ cả một đời, hoặc vài đời đều phải trả nợ cho người ta, làm trâu làm ngựa cũng không hết, ta mặc kệ!”

Bà tử hận không thể bắt nàng quỳ xuống: “Ái chà, tiểu tổ tông ngươi giờ lại dám chỉnh ta, lấy một thứ coi như tạo phúc đức cho mẹ chồng ngươi, cho nam nhân của ngươi, mai sau dòng họ ta phất lên, sẽ thắp hương cúng bái ngươi…”

“Phì! Ta còn chưa chết đâu.”

Mục Vân Sênh đứng bên cạnh cũng nhìn rõ, dù có đưa thứ này cho thiếu nữ, tương lai cũng lọt vào tay mẹ chồng độc ác, nàng vẫn không thể có ngày lành. Chàng than một tiếng: “Cứ như vậy đi, ta thấy nhi tử của bà mới tám, chín tuổi thế kia, nàng ấy hẳn là được bà mua về làm cái gì nhỉ… Con dâu gì mà nuôi từ bé, chẳng biết trước đây bà mua nàng ấy với giá bao nhiêu?”

Bà tử ngẩn người: “Việc này… Một… một con lợn… Thêm năm đấu gạo. Ta cũng không bạc đãi nhà họ, đây là giá trên trời rồi! Nương nàng ta sinh liền bảy nữ nhi, ta đây là thương cho nàng, nếu không thì lão đa của nàng ta đã nhảy giếng tự tử rồi.”

Mục Vân Sênh thở dài một tiếng: “Hiểu rồi.” Lấy ra một viên trân châu nhỏ từ trong bọc.

“Thiếu gia, đây là… Đây là muốn mua nàng?” Bà tử trợn to mắt.

“Thế này đủ chưa?”

“Đương nhiên… đủ rồi… Nhưng thứ đó…” Bà tử vẫn sống chết nhìn chằm chằm bao quần áo.

Mục Vân Sênh cười cười: “Nếu ta không đưa bà thứ này mà lập tức đi, vậy bà sẽ chẳng có thứ gì, vẫn phải sống những ngày giống như trước. Trân châu này bà muốn hay không? Không thì ta đi đây.”

“Muốn, muốn chứ!” Bà tử liền đoạt lấy hạt châu vào tay.

Mục Vân Sênh quay đầu nhìn Bình Yên còn đang ngây dại đứng đó, “Theo ta đi thôi.” Chàng bước ra cửa, Bình Yên ngẩn ngơ hơn nửa ngày, nhìn bà tử, nhìn phòng trong, lại nhìn ngoài cửa. Bà tử đột nhiên hô lớn: “Ngươi còn đứng đó làm gì? Ngươi mệnh tốt, từ nay bước vào gia đình phú quý rồi, ở lại làm gì nữa? Đi hưởng vận may của ngươi đi.”

Mắt Bình Yên rưng rưng, tới nhìn nam nhân mới tám tuổi của nàng, ngồi xổm xuống vuốt mặt nó, lau nước mũi cho nó, muốn nói gì đó, nhưng chợt sợ còn lưu luyến sẽ không nỡ rời đi, liền chạy như bay ra ngoài.

Mục Vân Sênh ngồi trên tảng đá nhìn dòng sông trước thôn, ngắm nghía sợi cỏ đuôi chó trong tay. Bình Yên chạy tới sau lưng chàng, sợ hãi dừng lại: “Thiếu gia… À không, công tử…”

Mục Vân Sênh đứng lên, cười với nàng: “Ở đây còn chút tiền, cô cầm mà dùng, bà tử đó lấy trân châu của ta rồi, sẽ không thể khi dễ cô nữa. Ta đi đây, hẹn gặp lại.”

“Huynh? Huynh không… cần ta?” Bình Yên mở to hai mắt.

Mục Vân Sênh cười cười, dung nhan của thiếu nữ này tuyệt đối không thể nói là mỹ lệ. Vả lại coi như là quốc sắc thiên hương, vẫn không thể sánh nổi các nữ tử từng xuất hiện bên người chàng. Chàng đơn độc lưu lạc, chỉ muốn một mình đối mặt với tất cả mọi chuyện gặp phải, sẽ không để bất kì ai biết được nội tâm và quá khứ của bản thân nữa, cũng không muốn có người thấy được thời khắc chàng không thể đè nén nỗi lòng mà gào thét trong đêm đen.

“Cáo từ.” Chàng sải bước về phía trước.

“Chờ chút, ” Bình Yên gấp gáp gọi, “Ta không hiểu, huynh có tài vật như vậy, chắc có thể mướn xe ngựa, tuyển hộ vệ, cả đường thoải mái không gì sánh được, tội gì phải khổ sở lên đường một mình?”

Mục Vân Sênh cười than: “Ta từng ngồi xe do ba mươi sáu con ngựa trắng thuần kéo, mỗi lần xuất hành bên người có năm trăm thiếu nữ theo hầu, một nghìn võ sĩ hộ vệ, cờ lọng mười dặm. Vậy thì sao? Một trận gió thoảng qua cũng tan thành mây khói, bên mình ngoài cái bóng của bản thân, thì chẳng còn gì hết.”

“Huynh nói gì vậy, ta nghe không hiểu…” Bình Yên lẩm bẩm, còn thiếu niên đã đi về phía trước.

Mục Vân Sênh đi được nửa dặm, lại phát hiện Bình Yên vẫn cúi đầu theo sau, nhưng không dám lại gần chàng.

“Có phải cô cảm thấy mình không còn chốn nào để đi?” Mục Vân Sênh không quay đầu, hỏi.

Bình Yên gật gật đầu, cũng quên là người ta căn bản không nhìn thấy.

“Ta hiểu, những ngày đầu khi mới thay đổi thói quen, đều sẽ có một thời gian không biết sống tiếp ra sao. Tuy nhiên sẽ nhanh chóng tốt lên thôi. Theo ai chứ đừng theo ta, chỗ nào trên đời này cũng đều an toàn hơn ở cạnh ta.” Mục Vân Sênh ngồi xổm xuống, cắm hai chiếc lông vũ màu bạc lên hài, nhảy xuống mặt sông, lên xuống vài lần, đã rơi xuống bờ bên kia, biến mất trong rừng cây.

Nữ hài trợn mắt há mồm nhìn dòng nước: “Người này còn nói mình không biết lia sỏi…”

Bình Yên về phòng, nghĩ từ nay đã được tự do, liền thu thập y phục trở về nhà mình trên núi, gặp lại phụ mẫu. Mang theo bạc thiếu niên đưa cho, đó là số tiền phụ mẫu kiếm cả năm cũng không được, bọn họ sẽ tươi cười đón mình về nhà.

Đang nghĩ ngợi, bước vào cửa phòng, liền thấy bà tử kia cầm một hạt châu rất to, giơ lên trước ánh sáng ngắm nghía.

“Đây… Đây là cái gì?” Bình Yên lập tức sốt ruột, “Đây đâu phải viên mà công tử đưa bà, không lẽ… không lẽ bà trộm nó…”

Bà tử lại càng hoảng sợ, muốn giấu hạt châu vào trong ngực, vừa thấy Mục Vân Sênh chưa quay lại, liền trợn mắt, “Trộm gì chứ! Mua con dâu nhà người ta đi mất, chỉ trả bằng một hạt châu nho nhỏ? Ta đương nhiên phải tự bù thêm. Ủa? Sao ngươi lại về…”

Bình Yên quýnh lên, nhảy tới đoạt lấy hạt châu rồi bỏ chạy.

Lại vọt tới bờ sông tìm thiếu niên kia, nhưng đâu còn thấy?

3

“Hạt châu này cô muốn bán bao nhiêu tiền?”

Mấy canh giờ sau, tại cửa hàng châu bảo trong thành, lão bản nheo mắt đưa Mục Vân Châu ra nhìn dưới ánh sáng, tia sáng chiếu vào mặt hắn, nhưng không ai biết đó là một bộ phận của một cảnh đẹp diệu kì đồ sộ.

“Ta… Ta không bán, ta chỉ muốn ông xem xem giá trị của nó là bao nhiêu?” Bình Yên sợ hãi hỏi.

“Ừm… Có lẽ… Đáng giá mười kim thù… Nếu cô muốn nhượng lại, nhìn cô cũng có vẻ gia cảnh khó khăn, ta có thể tặng thêm tiền cho cô, ý cô thế nào?”

“Mười kim thù?” Bình Yên mở to mắt, sáng sớm nay thức dậy nàng vẫn chưa nghĩ rằng đời mình có thể có nhiều tiền tới vậy, nhưng nàng hiểu rõ, nàng không thể bán hạt châu này, có lỗi với thiếu niên. “Cảm ơn, xin ngài trả lại cho ta.”

“Chỗ khác không có giá này đâu, cô cũng đừng hối hận.” Lão bản không tình nguyện buông tay ra, cứ giữ lấy hạt châu không rời, Bình Yên dùng sức mấy lần mới cướp được về.

“Được rồi được rồi, cô ra giá đi.” Lão bản gọi sau lưng nàng, nhưng Bình Yên gần như bỏ chạy khỏi đó.

Mười kim thù, nàng nghĩ, đây là bao nhiêu tiền chứ? Có thể xây một tòa nhà gạch tốt nhất, hoặc mua hai mươi con trâu… Có thể khiến cả nhà nàng từ nay không phải chịu khổ nữa… Không, không thể bán nó đi như vậy, hạt châu này có lẽ rất quan trọng với thiếu niên ấy, có lẽ là vô giá, nhưng đời này nàng còn có thể tìm được thiếu niên ấy sao?

Sắc trời đã tối, Bình Yên ngồi ở đầu đường thưa dần bóng người, cách xiêm y nắm thật chặt viên minh châu trong lòng, nàng không biết nó đáng giá bao nhiêu. Một nghìn đồng? Một vạn đồng? Nhưng nàng sẽ bán nó sao? Cuối cùng thiếu nữ vẫn cảm thấy, một ngày nào đó, nàng sẽ gặp lại thiếu niên ấy, vì hi vọng như có như không đó, nàng sẵn lòng luôn nắm chặt nó thế này, vượt qua bần cùng và cơ khổ, đến tận khi tóc trắng xoá.

Sáng sớm hôm ấy, khi cửa lớn Tô phủ ở quận thành Nghiễn Tử mở ra, tiểu tư quét dọn thấy một người vì chờ trước cửa trắng đêm mà mặt mày tiều tụy, chỉ nghe nàng rụt rè hỏi: “Nghe nói các ngươi cần nô tỳ?”