12
Chiếu lệnh sắc phong Bắc Lục vương đó được hộ tống cả ngàn dặm đường, đặt chân lên Hãn thổ Bắc Lục.
Tâm nguyện của thủ lĩnh Hữu Kim tộc Thạc Phong Đạt rốt cục đã được đền đáp, được Đại Đoan thừa nhận phong làm Bắc Lục vương, hiệu lệnh chư tộc Bắc Lục. Ngày nhận chỉ, hắn đoạt lấy kim ấn trong tay sứ giả, cũng không quỳ lạy, quay đầu đối mặt với tộc nhân, cười to ba tiếng, nói: “Hữu Kim tộc chúng ta, rốt cục không còn là nô ɭệ của Đại Đoan triều nữa. Chúng ta là dân tự do rồi! Vạn dặm thảo nguyên Bắc Lục, tùy ý rong ruổi!”
Khắp nơi tiếng hoan hô như sấm dậy.
Có người đứng một bên không cười, đó là Nhị vương tử Hữu Kim Thạc Phong Hòa Diệp, chàng chống kiếm lắc đầu than: “Chí hướng của phụ vương sao lại nhỏ hẹp như vậy? Cái gì mà tùy ý rong ruổi thảo nguyên Bắc Lục? Khi bão đã nổi, chính là lúc quét sạch thiên hạ!”
Chàng một lời vừa nói, khắp nơi đều kinh hãi. Cơn lốc điên cuồng rít lên trên thảo nguyên, phảng phất đang hòa vào hùng tâm của chàng.
Thạc Phong Hòa Diệp tiếp tục nói lớn: “Mấy chục vạn tinh nhuệ Đoan triều thua ở Bắc Lục, Trung Châu đang lúc rỗng không, nếu bỏ lỡ cơ hội này, dựa vào sự giàu có và đông đúc của Đông Lục, không tới ba năm, đã dễ dàng trùng chấn đại quân mà đến, khi đó gì mà Bắc Lục phong vương, chẳng qua chỉ là một chuyện cười!”
Nhưng trong thủ lĩnh các thị tộc, có hơn phân nửa cho rằng nam hạ tuyệt đối không thể thắng lợi. Mười ngày sau tại đại hội được tổ chức trong kim trướng, trong mười bảy thị tộc lớn chỉ có bốn tộc ủng hộ Thạc Phong Hòa Diệp.
Vì vậy Bắc Lục vương Thạc Phong Đạt gật đầu nói: “Nếu đã vậy, việc Nam chinh sẽ bàn sau.”
Lòng Thạc Phong Hòa Diệp phẫn uất, rút kiếm hô lớn: “Người nào nguyện cùng ta chém gϊếŧ ra cả thiên hạ thì bước ra, người nào nguyện ở lại ăn uống chờ chết thì cứ việc ngồi yên.”
Thạc Phong Đạt phẫn nộ quát: “Tiểu nhi không được vô lễ!”
Thạc Phong Hòa Diệp cười lạnh nói: “Năm xưa ngài cũng là anh hùng trên thảo nguyên, nhưng hiện tại ngài già rồi, bắt đầu không dám xuất chinh trong gió tuyết nữa, thích cuộn áo ấm trốn trong trướng uống rượu. Hôm nay con dẫn binh nam hạ, sẽ không bao giờ quay về Bắc Lục nữa. Nếu con thất bại, con sẽ để người mang đầu về, sau đó ngài hãy đi nộp cho hoàng đế Đại Đoan để bồi tội. Nhưng nếu con thắng, con chính là chủ của Đông Lục, hơn nữa con còn muốn thống nhất ba đại lục Cửu Châu, làm đế vương cả thiên hạ, khi đó cái chức Bắc Lục vương này của ngài cũng phải xưng thần với con, nếu không con sẽ điều quân về Bắc Lục, bình định ngài!”
Chàng quỳ rạp xuống đất, khấu đầu ba lần, sau đó rút kiếm cắt đứt ngón út tay trái, bỏ vào chén rượu của phụ thân Thạc Phong Đạt: “Từ nay trở đi, ta không phải nhi tử của ngài nữa, ta cũng không còn người phụ thân như ngài, bởi vì không ai có thể cản được hùng tâm thống nhất thiên hạ của ta!”
Chàng xoay người lên ngựa mà đi, các võ tướng trung thành với chàng cũng bám sát theo. Thạc Phong Đạt bùng phát lửa giận, lấy cung tên ra, kéo căng nhắm vào lưng Thạc Phong Hòa Diệp, nhưng rốt cục cũng không bắn ra.
Cuối cùng, thấy nhi tử đã đi xa, hắn bi thương thở dài một tiếng, ném cung xuống đất, người hơi lảo đảo: “Xem ra ta thật sự đã già, khi muốn bắn tên, mắt mờ hết cả, tay thì run lên… Thiên hạ này, để lại cho người trẻ tuổi đi đoạt thôi.”
Những ngày này, Thạc Phong Hòa Diệp phanh ngực áo, giơ trường đao, đội mũ giáp dính máu, chạy qua các doanh ở lại đang chè chén, hát vang: “Người say sống, người tỉnh chết. Người say sống mà làm nô, người tỉnh chết vì đã chiến đấu! Người nguyện làm nô cứ việc uống rượu, người nguyện chết đi theo ta!”
Hầu như toàn bộ nam tử trẻ tuổi đều vây quanh chàng hò reo, Thạc Phong Hòa Diệp dẫn theo một nửa quân mã tinh nhuệ nhất Hữu Kim trung thành với mình, bảy vạn thiết kỵ, vượt sông lớn Thiên Thác mà nam hạ!
13
Mục Vân Sênh treo kim hoàn tùy thân của chàng ngoài phòng, lại treo một tấm giấy nhỏ vẽ đầy những ký tự cổ quái ở mặt dưới. Gió thổi tới làm trang giấy lay động, phát ra âm thanh kì dị.
Tuy rằng đã là hoàng đế, chàng vẫn dọn về nhà gỗ trong khu vườn nhỏ của mình, trầm mê nghiên cứu điều bí ẩn của trời đất và sao trời. Còn Ngu Tâm Kỵ không để chàng lên triều nữa, tất cả mọi chuyện cũng đều không thông báo với chàng. Những năm gần đây, chàng dựa theo phương pháp mà Phán Hề nói với mình, lợi dụng lực vốn là nguồn gốc của thế gian này, thay đổi kết cấu của vạn vật, do đó sản sinh đủ loại hiệu quả kỳ dị.
Mọi thứ đã xảy ra khiến chàng say mê, cũng càng thêm vững tin lời nữ hài: đại sư pháp thuật chân chính không phải có thể hô mưa gọi gió, sửa dở thành hay, mà là biết mưa gió sấm chớp sinh ra từ đâu, ngày sáng đêm tối vì sao luân chuyển. Chỉ khi đã biết nguồn gốc tạo hóa, mới chính thức tường tận “Thuật” không phải ma pháp, mà tồn tại nhờ chân lý dưỡng thành vạn vật.
Chàng khát khao lí giải trời đất càng nhiều, nếu những điều Phán Hề nói cho chàng đều là sự thật, như vậy tất nhiên còn rất nhiều kỳ tích đang xảy ra ở những nơi con người chưa từng biết đến. Lòng chàng tràn đầy ý nghĩ muốn thay đổi thế giới này, nhưng không bằng chiến tranh và thủ đoạn. Thiếu niên hiểu rõ, đây chính là lúc mình nên xuất phát. Chàng muốn đi tìm Phán Hề. So với việc ở lại hoàng thành làm một hoàng đế bù nhìn, chẳng bằng xông ra thiên hạ chân chính của bản thân.
Cuối cùng chàng không sao hoàn thành một bức tranh kia, tuy những màu chàng từng dùng đã nhuộm cả khu rừng. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỗng chàng sửng sốt, trong một khoảnh khắc, chàng biết mình đã thấy tờ giấy vẽ vô biên kia, đủ điều bí ẩn trên đời Phán Hề từng nói cho chàng như trăm sông xao động trong l*иg ngực, bỗng nhiên hoà hợp thành biển rộng, từ nay trời cao đất rộng, tự do nổi sóng.
Thiếu niên biết, đây là lúc rời khỏi cái cũi này.
Muốn trốn khỏi hoàng cung không hề dễ, bằng lực lượng hiện tại của chàng, vẫn không thể chạy trốn dưới sự giám thị của tầng tầng thị vệ và các thuật sư ngự dụng, chỉ trong rừng rậm màu sắc huyền ảo này, chàng mới có thể che giấu hành động của chính mình. Vì vậy thiếu niên có một cách nghĩ xem ra rất điên cuồng.
Mười mấy ngày sau khi treo kim hoàn, hôm nay Mục Vân Sênh ra cửa, chàng rốt cục cũng vui mừng khi thấy một con bọ cánh cứng màu vàng đang bám chặt trên kim hoàn, đắc ý gặm cắn.
Phán Hề đã từng nói với chàng, trên đời này có một loại bọ cánh cứng gọi là tham kim, giỏi đào bới, lấy chất vàng trong đá làm thức ăn. Thứ chàng muốn chính là nó.
Mục Vân Sênh mang kim hoàn về phòng, con tham kim đó muốn ăn không muốn sống, chỉ lo bám chặt vào kim hoàn không buông. Mục Vân Sênh tóm lấy nó đặt vào một cái l*иg nhỏ bằng giấy, dùng pháp thuật nấu chảy kim hoàn, tưới trên mặt đất. Dòng vàng nóng chảy đó như một con rắn nhỏ trườn trên mặt đất, thấy kẽ hở trên đất liền chui vào như tia chớp.
Chàng lại thả tham kim, con tham kim đó lập tức nhào tới trước kẽ hở, cấp tốc đào xuống dưới, trong nháy mắt đã mất hút, chỉ lưu lại một lỗ nhỏ.
Mục Vân Sênh đưa một điểm ý chí của chàng vào dòng vàng đó, làm nó chạy qua lại dưới đất, tham kim sẽ không ngừng đuổi theo, đến tận khi đào được một đường hầm đủ cho người chui qua dưới đất. Những thứ pháp thuật này khá mệt não, chàng đi ngủ trước, chỉ chờ ngày mai tới kiểm tra kết quả.
Nhưng Phán Hề cũng từng nhắc nhở chàng, thế gian ảo diệu vô cùng, không ai dám nói có thể nắm bắt hết mọi biến số, toàn bộ pháp thuật đều có thể mang đến hậu quả không thể ngờ tới. Thiếu niên trong giấc mơ, tâm thần không yên, bên tai luôn nghe thấy lời căn dặn như thế của nữ hài. Chàng bỗng giật mình tỉnh giấc, đã là sáng sớm ngày thứ hai.
Thiếu niên nhìn xuống mặt đất, không khỏi giật mình hoảng sợ.
Như một cơn động đất, cả khối đất mặt lớn như thế từ bên giường tới cửa không thấy đâu nữa, biến thành một cái động lớn, nghiêng xuống phía dưới. Tuy đây là điều thiếu niên muốn, nhưng chàng lại không ngờ một con bọ nhỏ có thể có bản lĩnh lớn như vậy, nếu tương lai có người dùng nó để đào tường thành, thành trì trên thế gian này chẳng phải đều mất trắng rồi sao.
Tuy nhiên vạn vật trên thế gian luôn tương sinh tương khắc, loại bọ này chắc cũng có cách để kìm chế, thiếu niên tự khuyên giải chính mình, rồi cầm một cây đuốc, chậm rãi xuống dưới lòng đất.
Càng xuống dưới, chàng lại càng bất an, sau khi đi được vài chục trượng, đường ngầm càng lớn càng rộng thêm, còn phân ra rất nhiều đường nhỏ, một con bọ nhỏ như thế, sao có thể có bản lĩnh lớn tới vậy?
Trong bóng tối chàng tập trung lắng nghe, từ sâu trong lỗ hổng truyền đến tiếng sàn sạt như tiếng mưa rơi. Thiếu niên thấy rất lạ, đó là tiếng gì vậy? Cũng không giống tiếng do một con bọ tạo ra.
Trong một lỗ hổng bỗng phát ra tiếng động lớn, như suối phụt khỏi kẽ đá, đột nhiên vô số bọ tham kim từ miệng lỗ vọt ra, như dòng thác màu vàng cuồn cuộn chảy, phủ kín mặt đất trong nháy mắt, rất nhiều con còn bò qua chân thiếu niên. Sau đó như bọt nước không chìm vào ao nữa, mà tất cả lại chui hết vào đất ở chỗ khác rồi mất hút, tầng đất chỗ đó bắt đầu xuất hiện vô số lỗ nhỏ.
Chính lúc này, từ lỗ hổng mà lũ bọ cánh cứng vừa tràn ra, bỗng lại có một vật chui ra, trên mình là vảy vàng trải rộng, rơi xuống đất như một quả cầu nhỏ nhanh chóng cuộn mình, đào đất một bên rồi chui vào, tạo ra một lỗ hổng mới.
Mục Vân Sênh hơi hiểu ra, con bọ cánh cứng vàng này triệu cả tộc của nó tới, không cho phép ngụ lại đây, chắc đã đưa một loài dị thú nào đó coi chúng là thức ăn tới, cho nên trong một đêm đường ngầm đã ngang dọc lòng đất, may mà mình dậy sớm, không thì thêm một lúc nữa, chỉ sợ phòng ở cũng sụp rồi.
Nhiều ngày tiếp theo, những con bọ tham kim điên cuồng mở cung điện ngầm của chúng, Mục Vân Sênh dùng pháp thuật dẫn đường cho chúng, dần đào ra phía ngoài cung thành.
Nhưng đến một ngày, Mục Vân Sênh phát hiện tất cả bọ tham kim đều bất động tại tận cùng của đường hầm. Chúng nó im lặng dừng ở đó, hình thành một mặt tường lớn.
Điều này làm thiếu niên cực kì sửng sốt, bọ tham kim sao lại biết mà dừng trên cùng một mặt phẳng, không đào tiếp nữa, ngay cả công tượng Nhân tộc cũng chưa chắc xây được một bức tường phẳng tới thế.
Chàng phẩy tay, vẩy ra một chút bụi sáng lên mặt tường. Lũ bọ cánh cứng dạt ra bốn phía, như gió thổi bay hết bụi, lộ ra mặt tường nhẵn bóng.
Mục Vân Sênh nương vào ánh sáng hắt ra đi lên phía trước, ngạc nhiên vì những gì mình thấy.
Nơi đó, là một bức tường lớn đúc bằng thép.
Đây mới là nguyên nhân lũ bọ cánh cứng ngừng tiến về phía trước, sao lại có một mặt tường thép ngăn ở đây? Nó được xây từ lúc nào? Lẽ nào là để cầm tù chàng?
Mục Vân Sênh ép lũ bọ tham kim khoét xuống phía dưới, một dự cảm chẳng lành bao phủ chàng. Nếu cái này dựng lên để ngăn chặn việc đào địa đạo, vậy thì… lẽ nào đây là một chiếc hộp thép có đáy?
Việc đào bới của lũ bọ nhanh chóng dừng lại, việc không muốn thấy nhất đã xảy ra, chân Mục Vân Sênh đạp lên thép đúc trên mặt đất.
Chàng ngơ ngác đứng đó, trong lòng hoảng loạn đan xen tuyệt vọng, không rõ vì sao lại thế này. Lẽ nào tất cả đều là phí công? Chàng sẽ vĩnh viễn không thể trốn khỏi nơi này, cho dù chết đi, đống xương trắng của chàng cũng sẽ vĩnh viễn lưu lại đây, không ai tới nhặt, cách biệt thế giới, đến tận ngàn vạn năm sau.
Mặt thiếu niên lộ ra ý cười lãnh ngạo, chàng không tin, chàng tuyệt đối không tin có ai có thể giam cầm mình. Chàng phải rời khỏi đây, không ai có thể cản được.
Trên tường thép dày đặc ký hiệu, thiếu niên đang tính toán, dùng pháp thuật lửa và ánh sáng thông thường xẻ tường thép đều cần năng lượng cực mạnh, thiếu niên không cách nào tập hợp được lực lượng như vậy, cũng không có bất kì sách vở pháp thuật nào có sẵn phù chú để học, chàng chỉ có một cách, tự mình sáng tạo pháp thuật mình muốn.
Gần một tháng trôi qua, ký hiệu được viết từ trên tường tới mặt đất, lại từ lòng đất kéo dài tới trong phòng, lên cả tường, cửa sổ, ra ngoài phòng, bộ phận bị xóa đi sửa lại còn nhiều gấp mười lần so với phần viết ra, rốt cục đến một ngày, thiếu niên kiểm tra lại toàn bộ toán thức, thở hắt một hơi: “Thử một lần nào.”
Chàng ném bút vào giữa chỗ ký tự kia.
Chỗ bút rơi xuống bắt đầu tản ra tia sáng, dãy ký tự cấp tốc ập về phía trước, xuyên qua cửa sổ, tiến vào lòng đất, chiếu sáng tầng tầng đường hầm, cuối cùng tản ra trên tường thép, khi toàn bộ ký tự toán thức đều được thắp sáng, pháp thuật này hoàn thành việc khởi động.
Toàn bộ lòng đất vang lên một tiếng nổ lớn, ánh sáng kia từ trong vườn bắn thẳng ra ngoài, vầng sáng nhanh chóng mở rộng, ập tới toàn bộ hoàng thành.
Ngay cả thiếu niên cũng giật mình hoảng sợ, chàng đứng ngẩn ra một hồi, chậm rãi giơ tay lên, thấy trên tay áo mình, ngón tay mình, kết một lớp băng sương trong suốt.
Toàn bộ hoàng thành tựa như ngày đông đột nhiên tới, tất cả cung điện, cây cối, động vật và người, đều bị bao phủ trong băng tuyết.
Một vị thái phi đang tắm rửa trong cung, ngơ ngác nhìn mặt nước trong bồn tắm bỗng kết thành băng, đột nhiên gào lên the thé: “Người đâu, lạnh — quá —”
Mục Vân Sênh đột nhiên ý thức được điều gì đó, chàng cấp tốc chạy xuống dưới đất. “Hi vọng pháp thuật thành công, nếu không sẽ không thể trốn được nữa.”
Dưới lòng đất hầu như đã biến thành vương quốc chồng chất băng tuyết, thiếu niên chạy trên bề mặt trơn trượt, vọt tới trước tường thép, ngã xuống đất.
Chàng ngẩng đầu, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ánh sáng pháp thuật màu lam còn chưa tan, trong vầng sáng bức tường thép kia dường như vẫn đứng kiên cố y nguyên.
Thiếu niên chậm rãi tới sát bức tường, duỗi tay chạm nhẹ lên đó.
“Ầm” một tiếng, bụi sáng màu lam bắn tóe ra, tường thép ầm ầm đổ nát thành bụi phấn.
Còn ngoài tường, chẳng có gì cả.
Không có bùn đất, không có nham thạch, không có ánh sáng, ngoài tường là một mảnh hư không. Thiếu niên vươn tay ra ngoài tường, chẳng sờ được thứ gì.
Chàng lại nhặt một hòn đá nhỏ ném ra ngoài, hòn đá nhỏ biến mất trong bóng tối, hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng động nào.
Bức tường thép này từ đâu mà có? Sao lại ở dưới đất? Phía ngoài nó là cái gì?
Nhưng chàng đã không còn sự lựa chọn nào.
Tìm ra hai chiếc lông vũ màu bạc có thể làm thân thể nhẹ như lông hồng do mình chế tạo, gắn lên hai chân, thiếu niên thả mình nhảy vào bóng tối.