10
Mục Như Hàn Giang thấy cảnh băng thành đang sụp đổ, lúc này, ngựa chiến của cậu vẫn còn ở ngoài vài dặm!
“Xông — lên —” Cậu quên hết tất cả, điên cuồng gào thét, tựa như đang dẫn đầu mười vạn kỵ binh.
Những người khổng lồ đều quay đầu nhìn về phương Bắc, không phải vì nghe thấy tiếng thét của cậu, mà là nghe thấy tiếng ầm ầm làm rung chuyển băng nguyên.
Đàn ngựa Đạp Hỏa tràn đến, bờm của chúng như cờ đang tung bay, dưới chân hừng hực lửa, nơi chúng chạy qua, mặt băng biến thành sông rộng. Nghìn vạn tuấn mã mang theo lửa, gió, sóng nước và khối băng, khí thế không thể chống đỡ.
Những người khổng lồ vốn không biết sợ là gì cũng ngây người bởi cảnh tượng trước mắt.
Dòng lửa trong nháy mắt đã vọt tới dưới băng thành, những người khổng lồ nhìn thấy lửa bao vây mình, đều kinh hoảng lùi ra sau.
Khoa Phụ vương Đường Trạch cũng cảm thấy dưới chân nóng rực, hắn vẫn hô to: “Không được lùi! Xông vào băng thành!”
Mục Như Hàn Giang nghe được giọng nói này, nó giống với giọng mà cậu nghe thấy vào đêm hôm đó. Cậu phóng ngựa đuổi theo dũng sĩ Khoa Phụ cao lớn nhất ấy, hô: “Đến đây đi! Một đấu một như một võ tướng, xem ai đánh ngã ai!”
Mục Như Sóc tỉnh lại từ cơn hôn mê, mọi người đang xê dịch những khối băng vỡ ra khỏi người ông. Ông nghe thấy thanh âm ngoài băng thành, thấy những người khổng lồ đang chạy trốn khỏi thứ gì đó đuổi theo, nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Ai vậy?” Ông hỏi.
“Tướng quân, ” mọi người nói với ông, “Là nhi tử của ngài, cậu ấy đang khiêu chiến Khoa Phụ vương, cậu ấy muốn đánh bại người cường đại nhất trên đời này!”
11
Rìu đá cực lớn đập lên mặt băng, làm vô số vụn băng bắn ra, như mũi tên nhọn tỏa ra khắp nơi, rất nhiều ngựa Đap Hỏa bị sức mạnh đó chấn bay lên không rồi rơi xuống. Mục Như Hàn Giang cũng cảm thấy tọa kỵ của mình nhảy mạnh lên, cậu không có yên ngựa, không có bàn đạp, chỉ sống chết nằm rạp trên lưng ngựa, ôm lấy cổ ngựa, mảnh băng như mưa tên quét tới người cậu, cắm thật sâu vào thân thể cậu, cũng cắm vào mình con ngựa cậu đang cưỡi. Cậu nhìn vết thương của con ngựa, mảnh băng nhanh chóng tan chảy, hơi trắng bốc lên, trên mặt băng sôi trào, ngựa chiến của cậu như xé rách mây mù phi về phía trước.
Rìu lớn vung lên, lại hạ xuống mang theo tiếng gió ầm ầm, mỗi lần nện xuống mặt băng đều như động đất. Mục Như Hàn Giang cảm thấy ngựa của mình gần như không có cơ hội đạp lên đất bằng, có lẽ nó phải dẫm nát vụn băng tóe ra mà tiến lên phía trước! Mục Như Hàn Giang trong lòng không hề e ngại, chỉ có hưng phấn, cậu biết đó là dòng máu của tổ tiên! Đối mặt với kẻ địch càng mạnh, lại càng muốn ngửa mặt lên trời cười to.
Cậu giục ngựa xông thẳng tới dưới chân người khổng lồ, người khổng lồ vội nhảy tránh, vốn gần trong gang tấc, nháy mắt đã cách hơn mười trượng. Chấn động khi người khổng lồ rơi xuống đất, phảng phất làm tim người ta bắn ra khỏi l*иg ngực. Khoa Phụ vương Đường Trạch dứt khoát vứt rìu, giơ chân giẫm lên ngọn lửa vọt nhanh như con thoi trên băng. Nhưng thoi lửa trong chớp mắt đã xẹt qua chân hắn, khi hắn xoay người, thoi lửa lại xẹt sang hướng khác, người khổng lồ cảm thấy đống lửa này đang vẽ ra một ký hiệu nào đó trên mặt băng, lòng hắn có dự cảm chẳng lành.
Nước đá bắt đầu chầm chậm tràn ra dưới chân hắn, người khổng lồ nhảy mạnh ra chỗ khác, nhưng đống lửa này vẫn đuổi theo. Hắn không sao bắt được đống lửa đó, chỉ có thể vụng về xoay người. Mục Như Hàn Giang đột nhiên hét lớn một tiếng, nhảy khỏi lưng ngựa, tóm lấy gót chân của người khổng lồ, dùng hết sức lực toàn thân đẩy thật mạnh: “Ngã — xuống — ”
Đó cứ như là truyện cười về một người muốn đẩy đổ ngọn núi, nhưng người khổng lồ lại cảm thấy đại địa đã vứt bỏ mình, mặt băng đầy nước trơn trượt không thể giữ vững được chân hắn, hắn rơi vào khoảng không, trong nháy mắt hoàn toàn mất đi trọng lượng, sau đó rơi mạnh xuống đất.
“Thôi xong.” Khoa Phụ vương nghĩ.
Kế tiếp có lẽ là tiếng vang lớn nhất trên băng nguyên Thương Châu trong ngàn vạn năm nay.
Người, ngựa, khối băng đều chấn động bay lên không, băng thành và núi tuyết xung quanh đều lung lay kịch liệt, tạo thành ngàn vạn khối tuyết ập xuống, tuyết mù mịt cuốn theo tất cả mọi thứ trên băng nguyên. Vết nứt từ chỗ mà người khổng lồ vừa ngã xuống, như tia sét lan ra bốn phía, quanh người hắn hình thành một mạng lưới nứt vỡ chu vi gần ngàn thước.
Đầu người khổng lồ đập mạnh xuống mặt băng, hắn nghĩ mình suýt mất hết tri giác, bụi tuyết vào đầy mũi miệng hắn, làm hắn không thở nổi. Khi hắn định thần lại, giãy dụa muốn bò lên, phát hiện nước đá vừa tan chảy đã ngưng lại làm hắn bị đông cứng trên mặt băng, thiếu niên kia tiến lên một bước, nhảy lên người hắn, đứng trên ngực hắn.
Tay thiếu niên chỉ vào họng hắn, trong tay cậu rỗng không, không hề có kiếm, nhưng cậu rõ ràng đang làm ra tư thế cầm kiếm.
“Trong tay ta không có kiếm, không gϊếŧ được ngươi.” Thiếu niên nói, “Nhưng nếu ngươi không nhận thua, sẽ còn thảm hơn là chết.”
Khoa Phụ vương cảm thấy bên tai nóng rực, nghe được tiếng ngựa hí, ngựa Đạp Hỏa vây quanh người hắn, nếu chúng vọt tới, hắn sẽ bị thiêu sống.
Người khổng lồ đột nhiên cất tiếng cười to, ngực hắn rung lên làm thiếu niên suýt thì đứng không vững.
“Ta bị đánh bại rồi? Ha ha ha ha ha… Ta bị đánh bại rồi?”
Hắn giật mạnh người, mặt băng đông lạnh rốt cục không cản trở sức mạnh của hắn được mảy mau, như núi cao đột nhiên đội đất chui lên, đàn ngựa Đạp Hỏa sợ hãi kêu lên né tránh, thiếu niên cũng té xuống đất.
Người khổng lồ đứng dậy, thân hình hắn một lần nữa che cả bầu trời: “Đúng vậy, ta ngã rồi. Trước đây chưa từng có ai — có thể làm vậy. Nhưng Nhân tộc — và Khoa Phụ tộc — chiến đấu nhiều năm như vậy, các ngươi tới giờ vẫn không thể — đánh chiếm gia viên của bọn ta.”
Hắn nhìn về phía Mục Như Hàn Giang: “Ngươi là một dũng sĩ, trận đánh này ta thua rồi, các ngươi bảo vệ được băng thành của các ngươi, ta sẽ không trở lại tiến công nó, nhưng —lãnh thổ của Nhân tộc các ngươi — cũng chỉ được tới đó thôi.”
Khoa Phụ tộc nhanh chóng rời đi, biến mất giữa núi tuyết.
Trên băng thành truyền đến tiếng hoan hô, ngựa chiến mang theo lửa cháy chạy chồm trên mặt băng, như làm một nghi thức chúc mừng.
Nhưng Mục Như Hàn Giang nhìn theo bóng lưng dần xa của Khoa Phụ tộc, trong lòng không có vinh quang, chỉ có lo sợ.
12
Mục Như Sóc đang tựa trên một đống tường băng sụp đổ, có vẻ mệt nhọc mà già nua.
“Phụ thân…” Mục Như Hàn Giang chạy vội tới bên người ông.
Mục Như Sóc lại lạnh lùng nhìn cậu: “Ngươi có biết không, tự ý rời chiến trường là tội gì?”
“Phụ thân, con biết lỗi rồi.”
“Đừng gọi ta là phụ thân! Gọi tướng quân!”
Mục Như Hàn Giang ngẩng mạnh đầu: “Con có thể là một binh sĩ trong Mục Như kỵ quân sao?”
Mục Như Sóc chống đỡ thân thể, muốn đứng lên, Mục Như Hàn Giang muốn dìu, lại bị đẩy ra.
“Phụ… Tướng quân!” Mục Như Hàn Giang truy hỏi, “Con rốt cuộc là một thành viên của Mục Như quân rồi sao?”
“Ngươi…” Mục Như Sóc đang định nói gì đó, đột nhiên có người kêu lên kinh hoàng: “Băng thành sập rồi!”
Rất nhiều tảng băng lớn từ tường băng sứt mẻ sụp xuống, muốn nuốt lấy tất cả.
Mục Như Hàn Giang theo bản năng khom người, nhưng Mục Như Sóc thì không.
Khi thiếu niên ngẩng đầu lên, thấy Mục Như Sóc giơ cao hai tay, nâng tảng băng lớn rơi xuống. Xương đùi ông gãy rời, xuyên từ trong ủng ra.
“Ta vẫn muốn nói cho con… Đời người luôn có những lúc mà trốn chạy là vô ích.” Toàn thân ông run lên, nhưng vẫn đứng thẳng tắp, “Nhưng lần này con đúng rồi… Sống tiếp… Sau đó rời khỏi đây.”
“Phụ thân!” Mục Như Hàn Giang kêu, cảm thấy mọi thứ trong tim đều bị rút sạch, cậu bổ nhào tới, điên cuồng muốn giúp phụ thân nâng lấy tảng băng kia.
Tảng băng nghiêng dần, Mục Như Sóc điên cuồng hét lên: “Cút! Mọi người đều chết rồi, con phải sống mà trở lại Thiên Khải! Nói cho những người muốn thấy Mục Như gia tuyệt hậu, chúng không thể đẩy ngã được chúng ta! Không thể đẩy ngã!”
Ông quát lên một tiếng cuối cùng, đội tảng băng lên cao, đến khi duỗi thẳng toàn bộ thân thể, không bao giờ còn có thể tiến thêm một phân nào nữa.
Tướng quân đứng ở nơi đó, hai mắt trợn tròn, phẫn uất để hùng tâm của mình vĩnh viễn lưu lại trong tảng băng lớn trên vùng đất chết này, nhiệt huyết đã đông lạnh, tựa như thép đổ đầy trong thân thể ông. Ông đang hòa thành một thể với núi băng, không bao giờ tách ra được nữa, đây là kẻ địch cuối cùng của ông, ông không thể nào đánh bại nó, ông không cam lòng biết bao, lại vĩnh viễn đứng ở nơi đây.
“Phụ thân…” Mục Như Hàn Giang dập đầu xuống đất, làm lễ cáo biệt trang trọng nhất. Đầu cậu toạc cả ra, máu nhuộm đỏ mặt băng.
“Con nhất định sẽ trở lại Thiên Khải thành. Con sẽ đánh bại toàn bộ những người từng muốn nhìn Mục Như thế gia sụp đổ, dù là hoàng tộc Mục Vân, nghịch tặc Bắc Lục, hay phản vương Tây Đoan, con xin thề! Con sẽ đạp toàn bộ kẻ địch của Mục Như thế gia xuống bùn!” Cậu nắm chặt hai tay, ngửa mặt lên trời, lệ rơi đầy mặt, “Phụ thân! Con — xin — thề!”