- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký
- Chương 5.2
Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký
Chương 5.2
4
Một tiếng quát vang lên sau lưng Mục Như Hàn Giang, phụ thân vừa tới đây, đã lập tức triệu tập toàn bộ những người cũ và mới tới, ông đứng ở chỗ cao kêu gọi họ đứng lên chiến đấu, tựa như việc từng làm với trăm vạn đại quân vậy. Nhưng trước mặt ông, chỉ có gần nghìn người không già thì yếu, bị cái lạnh dày vò, vẻ mặt đờ đẫn. Phụ thân đang phân công tu bổ tường thành, chuẩn bị vũ khí, vì mỗi lần có thuyền mới tới, cũng nghĩa là một lần tấn công của Khoa Phụ tộc không còn xa. Ông gào khàn cả giọng nhưng chẳng ai để ý, tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn ông, như một người điên trên núi băng xa xôi.
Ngay cả Mục Như Hàn Giang cũng cười nhạo phụ thân mình: phụ thân, người còn chưa rõ sao? Người không còn là đại tướng quân nữa, những người trước mặt cũng không phải binh sĩ, mà là một đám tù nhân thống hận Đại Đoan triều. Khuất nhục trên đường, người còn chưa nhận đủ sao? Mọi thứ đều hết rồi. Có người muốn diệt chúng ta, họ làm được rồi, hiện giờ làm gì cũng phí công, không ai có thể từ Thương Châu sống sót quay về, chưa bao giờ có, cũng không ai có thể dựng được băng thành, vì sao còn phải vật lộn? Biết rõ cuối cùng cũng phải chết, thà chết sao cho thống khoái một chút.
Mục Như Hàn Giang đổ người xuống mặt băng, ngẩn ngơ nhìn trời, giọng nói của phụ thân cách cậu thật xa, cái lạnh dần xuyên thấu thân thể cậu. Bầu trời xanh tới đáng sợ, chói mắt biết bao, mắt cậu dần dần mơ hồ như bị chắn bởi một lớp băng, cậu nghĩ mình chẳng nhìn thấy gì nữa, cậu bị khóa trong một lớp vỏ băng, cứ như vậy đông lại vĩnh viễn, thế cũng tốt.
Có người đang lay cậu, nhưng tiếng hô hoán như đến từ nơi xa lắm, cậu muốn mở mắt ra, lại phát hiện trước mắt mình chỉ có một mảnh ánh sáng mờ.
5
“Hài tử này mệnh khổ, vừa tới đây mắt đã bị tuyết làm hỏng, tương lai phải sống ra sao đây.” Trong hang động, cậu nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân mình.
Mẫu thân à, người còn chưa rõ sao? Vì sao phải sống tạm bợ, để những người đó thấy sự đau đớn của chúng ta, thấy chúng ta vì cầu sinh mà vật lộn đến nực cười? Không nhìn thấy gì, thế lại đâm hay, cậu có thể không phải thấy màu trắng mênh mông đến khắc khoải, đó là màu sắc còn đáng sợ hơn màu đen của cái chết.
Trên mắt cậu rõ ràng không có vỏ băng, nhưng cậu vẫn nghĩ có cái gì đó gắn vào phía trên, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lọt qua, nhưng không nhìn rõ mọi vật, cậu không khỏi lúc nào cũng lấy tay móc nó ra, có lúc nổi điên sẽ phẫn nộ đến mức muốn móc luôn con ngươi ra. Lúc nào mẫu thân cậu cũng xông lên ôm cậu thật chặt, “Giang nhi, muốn gϊếŧ thì con cứ gϊếŧ nương, đừng làm bản thân bị thương.”
“Vì sao!” Cậu gào lên dữ dội, “Để con đi chết đi. Vì sao phải sống tiếp như chó lợn ở nơi quỷ quái này!”
Phụ thân xông lên, tát vào mặt cậu một cái thật mạnh.
“Chết? Muốn chết thì quá dễ, ngươi đi ngay cho ta! Mục Như Sóc ta không có nhi tử như ngươi, ngươi cút cho ta, cút cho ta!”
Mẫu thân tiến lên túm chặt áo người: “Chàng điên rồi, hài tử đã ra nông nỗi này!”
“Huynh trưởng của ta bị lửa xông mù hai mắt trên chiến trường, trăm ngàn quân địch vây bắt hắn, hắn cũng đứng thẳng mà chết!” Mục Như Sóc gào thét dữ dội, chỉ vào Mục Như Hàn Giang, “Ngươi muốn chết, cũng phải chết như vậy cho ta, đi tác chiến với Khoa Phụ tộc mà chết, đừng để ta thấy ngươi bị hù chết ở chỗ này.”
Mục Như Hàn Giang trong lòng vừa oán vừa tức, cậu run run xông thẳng ra gió tuyết ngoài động. Giọng nói của phụ thân vang lên sau tai: “Không ai được cản nó!”
6
Mục Như Hàn Giang chạy tới băng thành, vừa mò mẫm vừa ngã trong giá lạnh, cậu chỉ có thể dựa vào phản chiếu của ánh trăng xuống mặt băng để phán đoán trước mắt là đất bằng hay gồ ghề, nhưng cậu không muốn quay đầu, phụ thân làm tướng quân quá lâu rồi, trong mắt người, tất cả đều là binh sĩ, trời sinh phải phục tùng mệnh lệnh xông lên và chết trận, nhưng lại quên mình là con của người. Đây là một cuộc chiến vô nghĩa, nhưng người vẫn mong nhi tử của mình chết như một anh hùng, mà chẳng để tâm trong lòng cậu dày vò cỡ nào.
Đêm ở Thương Châu, ngay cả gấu lớn da dày cũng không dám ra khỏi động băng, Mục Như Hàn Giang vẫn chạy trốn, cậu biết dừng lại đồng nghĩa với chết cóng. Mà cậu cũng rất rõ, mình không thể tìm được đường về.
Nhưng cuối cùng cậu cũng kiệt sức, ngã sấp xuống mặt băng. Cậu lật người, trước mắt có những màu sắc biến ảo kỳ dị, giống như ánh sáng đang di chuyển trên mặt băng.
Cậu nghĩ mãi mới ra, đó là ánh sáng lan rộng của các vì sao trên trời, những ngôi sao to lớn này bồng bềnh trên không trung, xé ra một dải dài mấy trăm triệu dặm, chúng do ánh sáng và bụi tạo thành, có đủ loại màu sắc. Chỉ có bầu trời trong trẻo không một gợn mây ở Thương Châu, mới có thể thấy toàn cảnh bầu trời sao, thật là tráng lệ.
Cậu sẽ chết mất, sau khi cậu chết, phải chăng sẽ dung nhập vào bầu trời đầy sao?
Thần trí thiếu niên dần trở nên mơ hồ, thân thể phảng phất như đang tiêu tan. Chẳng biết đã qua bao lâu, có một tiếng động vang lên sát tai cậu, trong trẻo như tiếng các khối băng va chạm lẫn nhau, càng ngày càng rõ, từ xa mà đến.
Mục Như Hàn Giang ngồi dậy một chút, đó là tiếng vó ngựa!
Là phụ thân tìm cậu sao? Nhưng thiếu niên lập tức nghĩ là không thể nào. Không có con ngựa nào được đưa đến Thương Châu ở Bắc Lục, Thương Châu làm gì có ngựa!
Nhưng đó rõ ràng là tiếng vó ngựa, Mục Như Hàn Giang lớn lên trên lưng ngựa, sao cậu có thể nghe lầm.
Tiếng động đó ngày càng gần, đột nhiên có một tiếng hí dài, Mục Như Hàn Giang thấy một cái bóng trắng bạc vọt tới bên người mình, xung quanh nó bao bọc bởi hào quang dày đặc, cậu cảm thấy một cỗ ấm nóng phả vào mặt. Đó là gì? Nhưng cái bóng đó cực nhanh, trong nháy mắt nó đã sắp lướt ra xa trên mặt băng. Mục Như Hàn Giang gấp gáp hô to: “Ngươi chờ một chút!”
Cái bóng đó thực sự chậm lại, nó quay đầu nhìn Mục Như Hàn Giang, hí lên một tiếng, tiếp tục chạy đi.
Mục Như Hàn Giang lúc này đã không còn tuyệt vọng, phát hiện này làm cậu chấn động, làm cậu một lần nữa có khí lực, cậu lại kiên trì đuổi về phía trước.
Chẳng biết đã đi được bao lâu, Mục Như Hàn Giang nghe thấy vài âm thanh cổ quái, âm thanh đó to và kéo dài, chấn động mặt băng, lại như từ lòng đất lên tận trời cao. Cậu nhanh chóng phát hiện, đó là tiếng một cột nước dưới băng phụt thẳng lên trời, cứ cách một thời gian chúng lại phun trào một lần, ở rất nhiều điểm rải rác trên băng nguyên vô hạn trước mắt, cột nước nóng bỏng bốc hơi trắng, nhưng phun đến giữa không trung, khi rơi xuống đã trở nên lạnh và ngưng kết thành rất nhiều khối băng lớn. Cậu càng tiến về phía trước, những khối băng này lại càng dày đặc bốn phía xung quanh cậu, mang theo tiếng rít chói tai, đập vào mặt băng tạo ra vết nứt. Nhưng Mục Như Hàn Giang đã không còn e ngại cái chết, cậu vẫn tiến thẳng về phía trước, mặt băng dưới chân cũng trở nên ngày càng mỏng, còn có vô số vết nứt bốc lên khí nóng cháy. Mục Như Hàn Giang không nhìn thấy đường, cậu trực tiếp nhắm mắt lại, chỉ theo cảm giác mà tiến lên, chẳng cần biết đích đến là đâu.
Đột nhiên mặt băng trước mắt nứt ra, một khối băng bay lên không trung, lúc này thứ lao ra không phải khí nóng, mà là một bóng người rất lớn. Cái bóng chắn trước mặt Mục Như Hàn Giang càng lúc càng cao, đến khi che cả bầu trời.
“Ác thập không tạp*!” Mục Như Hàn Giang cảm thấy mình đang bay lên không, âm thanh cực lớn đó từ trên cao truyền xuống, nhưng càng ngày càng gần. Ngay sau đó, cậu có thể cảm thấy tiếng thở như gió táp.
*喔什空卡: thật sự không hiểu, xin được chỉ giáo.
“Không sợ chết?” Câu hỏi này dùng ngôn ngữ Nhân tộc, “Tới tận đây.”
Mục Như Hàn Giang lắc đầu.
“Nhất định sẽ chết, bởi vì — đặt chân lên — đất của bọn ta.” Ngôn ngữ của người khổng lồ Khoa Phụ ngắn gọn nhưng như búa tạ đập thẳng xuống.
“Bọn ta chỉ muốn xây một tòa thành!” Mục Như Hàn Giang kêu to.
“Có tòa thứ nhất, sẽ có tòa thứ hai!”
“Vậy thì sao!” Mục Như Hàn Giang phẫn nộ quát, “Ngươi cũng gϊếŧ bao nhiêu người của bọn ta rồi, chỉ cần ngươi gϊếŧ không hết, bọn ta sẽ xây thành cho xong!”
Người khổng lồ Khoa Phụ tộc ngửa mặt lên trời cười to, giọng hắn gần như làm sao trời chấn động muốn rớt.
“Vĩnh viễn không có thành thị của Nhân tộc. Đợi mười ngày nữa chiến sĩ các bộ tộc tiến công băng thành. Lần này không để lại ai sống, để các ngươi vĩnh viễn từ bỏ hi vọng đặt chân lên Thương Châu.”
Bàn tay khổng lồ đó đặt Mục Như Hàn Giang lên núi băng, nhanh chóng rời đi.
Mục Như Hàn Giang đột nhiên hiểu ra, cậu và gia tộc của cậu, mọi người ở Thương Châu này, chỉ còn thời gian mười ngày.
7
Giá gỗ cực lớn chậm rãi dựng thẳng trong tiếng ra hiệu của nam tử Mục Như tộc, khối băng lớn được chuyển lên đầu tường thành.
Người dân cũ trong thành đứng một bên ngây ra nhìn tất cả, chẳng biết làm vậy có ý nghĩa gì. Những gì Nhân tộc mất thời gian một tháng dựng được, Khoa Phụ tộc chỉ cần phá hủy trong nháy mắt, chỉ từ bỏ việc xây thành mới có thể đổi được hi vọng sống sót.
“Đều đi xây thành!” Nam tử Mục Như tộc hô.
“Làm sao vậy, các tướng quân Mục Như thế gia?” Một lão già cười lạnh, “Các ngươi giờ đây cũng là nô ɭệ như chúng ta. Tòa thành này không thể dựng được, vừa bắt đầu xây dựng, những người khổng lồ sẽ tới đây san bằng mọi thứ mới xây, gϊếŧ chết toàn bộ người khỏe mạnh. Ta ở đây bốn mươi năm rồi, bao năm qua có bao dân phu, tù nhân bị tống đến đây, cộng lại cũng phải hơn mười vạn, nhưng giờ thì sao? Bọn họ đâu rồi? Các ngươi cũng sẽ biến mất thôi, chẳng qua ta không muốn phí sức.”
“Kẻ này làm dao động lòng quân, xử theo quân pháp.” Mục Như Sóc nói.
Đầu lão già máu bắn tung tóe, lão ngã vật xuống đất. Người chung quanh la hoảng lên.
Mục Như Sóc đứng trên một khối băng lớn, cao giọng hô: “Các ngươi không dám chiến đấu, tin rằng kẻ mạnh không thể chiến thắng, vậy thì ta sẽ dùng phép tắc của kẻ mạnh để quản thúc các ngươi! Các ngươi cho rằng không xây thành là có thể sống thêm vài ngày, vậy giờ ta nói cho các ngươi, người không xây thành, chết ngay lập tức!”
“Khốn kiếp! Ngươi vẫn còn trông chờ vào việc xây thành để tranh công với hoàng đế, trở lại Đông Lục sao?” Có người nhảy dựng lên, “Đừng mơ nữa, các ngươi không thể về đâu, tất cả mọi người đều sẽ chết ở đây.”
“Có lẽ vậy. Nhưng nếu chiến đấu hăng hái, vẫn có thể sống; nếu chờ chết, sẽ không còn chút hi vọng nào! Chúng ngay cả bia mộ cũng không xứng có!” Mục Như Sóc hô, “Bớt nói nhảm! Đều lên trên thành cho ta! Đây là chiến tranh! Đây là quân lệnh!”
Đây là chiến tranh? Những lời này làm toàn bộ người trong băng thành chấn động. Họ không còn là người lưu vong, không phải người chờ chết, mà là một đám binh sĩ sao? Thì ra ngoài việc chờ chết đói chết rét trong động băng, chờ bị người khổng lồ Khoa Phụ tìm ra đập chết, còn có một kiểu chết khác, chính là chiến đấu đến chết.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký
- Chương 5.2