Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

Chương 3.1: Mục Như Hàn Giang

« Chương TrướcChương Tiếp »
1

Một ngày, Mục Như Hàn Giang và các tiểu thuộc cấp của cậu đang nói chuyện phiếm trên ngọn cây, chợt nghe thấy tiếng kêu khóc, một đội xe ngựa chạy về phía đầu phố, yên vàng đai ngọc, màn gấm tua đỏ, uy phong hàng đầu, kỵ binh đi trước vung roi đuổi vội người trên đường, tạo ra tiếng xôn xao sợ hãi.

“Uy phong thật lớn.” Các thiếu niên đều than, “Không biết là đại quan nhà ai.”

Mục Như Hàn Giang nghĩ thầm, cha ta nắm binh quyền thiên hạ, thắt lưng đeo bội kiếm thái tổ ban tặng, trên có thể trảm hôn quân, dưới có thể trừ nịnh thần, ra cửa cũng chỉ mang theo vài tùy tùng, là ai lại dám dương oai đầu đường thế này? Cậu cười lạnh nói: “Ai quản được hắn là ai, cứ xem ta đánh mù mắt con ngựa kéo xe đây.”

“Lại đây làm lại đây làm.” Bọn nhỏ đều ồn ào bảo hay.

Mục Như Hàn Giang nhắm một mắt, kéo căng đoạn dây buộc bằng da, nhắm chuẩn rồi bắn, chỉ trúng vào trán ngựa. Con ngựa bị hoảng loạn, kéo xe chạy như điên, chỉ nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của người và tùy tùng trong xe, loạn thành một đoàn. Mấy hài tử trên cây cười ha ha.

“Không trúng mắt, ngươi thua!” Một tiếng quát nổi bật vang lên.

Một kỵ binh đứng trước cỗ xe nghe thấy, vội xông đến dưới tàng cây : “Thật to gan, toàn bộ cút xuống đây cho ta!”

Mục Như Hàn Giang hận nhất ai lớn tiếng với mình, lại bắn ra một viên đạn, người nọ nghiêng đầu, đạn trúng vào mũ giáp của hắn. Hộ tướng đó giận dữ, tháo cung tên xuống, làm vẻ muốn bắn. Các hài tử bị lừa, nhảy xuống bỏ chạy.

Kỵ binh đó phóng ngựa đuổi theo. Mục Như Hàn Giang chạy vài bước, mắt thấy mấy nhóc đồng bọn chạy chậm cũng bị ngựa đuổi theo, kỵ binh kia giơ roi sắp đánh xuống. Cậu vội bắn một phát đạn, con ngựa bị đau chồm lên, kỵ binh kia suýt bị quăng xuống đất. Tuy nhiên đó là ngựa chiến, cũng không dễ hoảng loạn như ngựa kéo xe. Kỵ binh kia nhanh chóng ngồi vững, mặt mày hung ác thúc ngựa vọt thẳng tới chỗ Mục Như Hàn Giang. Mục Như Hàn Giang chạy hết tốc lực, chui vào mấy sạp hàng đầu đường, thoắt ẩn thoắt hiện, ngựa chiến phía sau đυ.ng đổ vô số thứ, gây ra tiếng quát mắng khắp nơi.

Thiếu niên thấy phía trước có một bức tường thấp, nhảy lên định vượt qua, kỵ binh kia đuổi tới nơi, một roi quất xuống xẹt qua lưng thiếu niên, đau như đao cắt. Mục Như Hàn Giang giận bừng bừng, lại nhảy từ trên tường về, trừng mắt nhìn kỵ binh kia: “Ngươi dám đánh ta?”

“Tiểu tặc, ngươi kinh động hoàng thân tôn giá, cả nhà ngươi sẽ bị tịch thu tài sản và xử trảm! Hôm nay lão tử sẽ đánh chết tiểu tạp chủng có nuôi không dạy nhà ngươi tại đây!”

Mục Như Hàn Giang nhìn hắn ngang ngược, cười lạnh nói: “Ta lại muốn xem ngươi làm sao đánh chết ta!”

Kỵ binh kia lại một roi đánh xuống, Mục Như Hàn Giang cúi đầu xông về phía trước, luồn xuống dưới bụng ngựa, rút đoản kiếm bên hông cắt dây buộc bàn đạp, túm chân trái của kỵ binh kia lôi xuống, hắn kêu ối một tiếng rồi ngã ngựa. Mục Như Hàn Giang xoay mình, từ bên kia nhảy lên lưng ngựa phóng đi. Một chân kỵ binh còn mắc trên bàn đạp, bị lôi trên mặt đất, gấp đến độ lớn tiếng chửi bậy.

“Ngươi gọi gia gia, ta sẽ tha cho ngươi!” Mục Như Hàn Giang trên ngựa cười to, nói.

“Gϊếŧ người, tiểu tặc muốn gϊếŧ người!” Kỵ binh liên tục kêu mắng. Các gia tướng khác giục ngựa vây đuổi Mục Như Hàn Giang, đầu đường trở thành một mớ hỗn loạn.

Mục Như Hàn Giang đi qua cổng trước phủ nhà mình, ở đó có một con đường thẳng giữa hai chợ, rộng rãi không người. Trong toàn Thiên Khải thành ngoại trừ hoàng cung, chỉ Mục Như gia mới có con đường lát đá bạch ngọc Vân Châu rộng như vậy trước nhà. Cậu cũng không về phủ, chỉ xông thẳng qua. Gia tướng ở cổng thấy, thở dài một hơi nói: “Tam công tử lại ẩu đả với ai rồi.”

Đang nói, người đuổi phía sau đã tới kịp, vừa thấy đây là trước Mục Như phủ, toàn bộ sợ hãi nhảy xuống ngựa. Thì ra trước cổng nhà Mục Như thế gia, đến hoàng thượng còn xuống ngựa đi bộ. Họ đuổi theo cả quãng đường, tới một ngã rẽ, chỉ nhìn thấy con ngựa kia mà không thấy Mục Như Hàn Giang, tìm mọi nơi vẫn không được, vừa quay đầu đã phát hiện thiếu niên đang tán gẫu với người ta cạnh sạp hàng, tức giận mắng to, tiến lên muốn đuổi đánh tiếp.

Mục Như Hàn Giang nắm hồ bày trên sạp ném vào mặt mấy người đó, đang muốn chạy như bay, chợt nghe phía sau có người hô: “Hàn Giang hiền đệ.”

Mục Như Hàn Giang quay đầu, thấy một tuấn mã đỏ thẫm như mây, trên ngựa là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, đầu đội ngọc quan, hai chiếc lông cài mũ ngoài trắng trong đỏ bay bay, thân khoác ngân liên giáp, lưng là cung sắt nạm vàng, có vẻ như mới từ ngoài thành tập bắn trở về. Mục Như Hàn Giang vừa thấy liền cười nói: “Thì ra là huynh?”

Mấy tên gia tướng kia lau hồ dính trên mắt, quay cuồng mấy vòng, mới mò tới bên người Mục Như Hàn Giang, mắng to rồi rút đao định xông lên. Đột nhiên có người hét lớn: “Cuồng đồ lớn mật, Hoàng trưởng tử ở đây, còn dám làm càn!” Xung quanh có tiếng soàn soạt, đột nhiên hàn quang bắn ra bốn phía, vây đầy thị vệ cầm đao, tất cả đều là ngự lâm quân trọng giáp chân chính.

Mấy người sợ đến vội vã quỳ xuống, cũng không thấy rõ Hoàng trưởng tử ở đâu, dập đầu lung tung bốn phía.

Thiếu niên trên ngựa chính là Hoàng trưởng tử Mục Vân Hàn. Chàng cau mày nói: “Các ngươi là gia nô nhà ai? Đến Tam điện hạ Mục Như gia mà cũng dám đuổi đánh?”

Mấy tên gia tướng đó vừa nghe, liền sợ đến mức trực tiếp nằm rạp ra đất. Nghĩ tới tiểu tử xiêm y cũ nát, đầu tóc rối bời kia lại là thiếu điện hạ của Mục Như thế gia, chẳng trách lúc cậu ta phóng ngựa qua cổng Mục Như phủ, quân giữ cổng Mục Như phủ lại coi như không thấy.

“Chúng tiểu nhân là… Là thị vệ tùy tùng của Nam Khô tư không.”

“Việc này bắt đầu từ đâu?”

“Việc này… Chỉ vì Mục Như tiểu công tử… Ngài ấy… Ngài ấy kinh động xa giá của Nam Khô đại nhân…”

Mục Như Hàn Giang cười lạnh nói: “Vậy các ngươi khua roi dọc đường thì kinh động bao nhiêu người?”

“Mời Nam Khô đại nhân tức tốc tới đây gặp ta.” Mục Vân Hàn lạnh nhạt nói.

Nửa khắc sau, Tư không Nam Khô Đức thở hồng hộc tới, nhảy xuống ngựa từ xa, đi bộ tới trước mặt Mục Vân Hàn, quỳ xuống: “Vi thần tham kiến hoàng tử điện hạ, tham kiến Mục Như thế tử điện hạ.”

“Mời Nam Khô đại nhân đứng lên, ” Mục Vân Hàn phất tay nói, “Chuyện hôm nay, ta nghĩ…”

Nam Khô Đức vội nói: “Vi thần sai rồi, vi thần không nên đi thẳng trên phố, va chạm tới Mục Như thế tử điện hạ, vi thần tội đáng chết vạn lần. Mấy tên gia nô có mắt không tròng này, giao cả cho Mục Như điện hạ xử trí, hoặc vi thần tự mình quất tới chết.”

Hắn mồ hôi như mưa, quỳ tại chỗ lớn tiếng tự trách. Mục Như Hàn Giang không thích nhất là lấy gia thế của mình ra làm chỗ dựa, thấy người này như vậy, bỗng thấy không thú vị, nói rằng: “Ta dùng cung làm ngựa của ngươi kinh sợ, người của các ngươi cũng đánh huynh đệ của ta, đuổi ta một đường, coi như hòa nhau!” Dứt lời liền quay đầu đi mất.

Việc này với cậu đã là quá khứ, lại không biết trong lòng Tư không Nam Khô Đức là nỗi thù hận lớn tới cỡ nào.

2

“Vẻ kiêu căng của Mục Như thế gia ngày càng quá đáng, quả thực không coi Nam Khô gia chúng ta ra gì. Mục Như Sóc gặp Tư không đại nhân ngài chưa từng có khuôn mặt tươi cười, bây giờ còn dung túng ấu tử nhà hắn hành hung — nếu hài tử này trưởng thành, còn không đem Tư không đại nhân ngài, đem Hoàng hậu nương nương ra dẫm nát dưới chân sao?” Trong phủ Tư không, một người áo đen gièm pha bên tai Nam Khô Đức.

Nam Khô Đức cười lạnh: “Không để ta, không để hoàng hậu vào mắt, vậy cũng được, Mục Như thế gia bọn họ có tư cách này; nhưng… không để bệ hạ vào mắt… Vậy thật không nên chút nào.”

“Nhưng… Mục Như gia dường như vẫn luôn trung thành và tận tâm với Mục Vân hoàng tộc…”

“Ngươi thì hiểu gì. Dù hắn trung thành bao nhiêu, tay cầm binh quyền cũng là một cái sai lớn rồi. Tuy năm xưa thái tổ lập lời thề nguyện cùng Mục Như gia trọn đời huynh đệ, cùng chung thiên hạ, nhưng không đồng nghĩa với việc đương kim hoàng đế cũng muốn vậy. Bệ hạ có lúc chỉ là thiếu một lý do.”

“… Đã hiểu, tiểu nhân hoàn toàn hiểu rồi.”

“Ngoài ra, Hoàng trưởng tử Mục Vân Hàn luôn không có sắc mặt hòa nhã với ta, cảm thấy ta dựa vào hào quang của chất nữ là Hoàng hậu nương nương mới có thể ở địa vị cao, lại rất thân cận với Mục Như thế gia. Nếu vị này tương lai được lập làm thái tử kế thừa đế vị, chúng ta có lẽ sẽ đều bị tống khỏi Thiên Khải.”

“Hiện tại rốt cục lập Hoàng trưởng tử hay Nhị hoàng tử làm thái tử, bệ hạ cũng đang do dự. Nhị hoàng tử tuy không phải hoàng hậu thân sinh, cũng do hoàng hậu một tay nuôi lớn, nếu ngài ấy kế vị, đại nhân không cần lo nữa.”

“Chỉ sợ Mục Như thế gia và các võ tướng liên quan muốn đẩy Hoàng trưởng tử lên kế vị, bọn họ tay cầm binh quyền, nếu như… Bệ hạ cũng đang lo lắng việc này. Ngươi có thể do thám thử xem ý của Mục Như Sóc thế nào.”

“Tiểu nhân sẽ làm ngay.”

3

Ngày hôm đó đại tướng quân Mục Như Sóc về phủ, Mục Như Hàn Giang muốn đi tham kiến, vừa tới hành lang, đột nhiên nghe được phụ thân đang nói chuyện với người khác ở tiền sảnh.

“Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử đều đã gần mười lăm, trong cung có lời đồn, trong năm nay sẽ định ra thái tử. Mục Như tướng quân xem trọng vị hoàng tử nào?”

“Hoàng trưởng tử nhiệt tình tập võ, trời sinh hơn người, nhiều võ tướng đều không phải đối thủ của ngài, tương lai ra trận chém gϊếŧ, tất là một viên dũng tướng…” Trong lời Mục Như Sóc lộ ra ý tán thưởng.

“Hoàng trưởng tử thân với đại tướng quân hơn cả, bình thường hay tới quân doanh thỉnh giáo tướng quân về võ công binh pháp, từ lâu đã coi tướng quân là ân sư á phụ, xem ra Mục Như đại nhân cũng có chút thưởng thức Hoàng trưởng tử.”

“Ha ha, ” Mục Như Sóc cười to, nói, “Đúng vậy, nếu ta có đứa con giống như Mục Vân Hàn là được rồi, ngài ấy ngày sau nhất định có thể dũng quan tam quân, võ nghệ khí khái, mấy tên khuyển tử không thể sánh bằng.”

“Như vậy Mục Như tướng quân mong Hoàng trưởng tử là thái tử?”

“Nếu Mục Vân Hàn không sinh trong gia đình đế vương, ta chắc chắn sẽ xin chỉ phong làm thượng tướng, chinh phạt tứ phương, khiến thiên hạ kính phục. Tuy nhiên, việc trị vì thiên hạ không phải chỉ có võ công và kĩ năng chiến đấu là được. Hàn nhi trời sinh hào sảng cương trực, xử sự chỉ biết đúng sai, ra chiêu chỉ bàn sống chết, có chuyện thì nói ở chỗ sáng, không thích dùng quỷ kế quanh co, tính cách như thế, chỉ sợ nếu làm hoàng đế, dễ bị thần tử làm nghi hoặc.”

“Vậy thì… đã có Mục Như thế gia phụ tá bên mình, nhắc nhở giám sát, bảo đảm không lo.”

“Ha ha ha,” Mục Như Sóc vuốt râu cười, “Thật ra nếu Hàn nhi nghe lời ta, tương lai cũng chưa chắc không có ai tới trước mặt ngài ấy bảo ta nói bậy. Làm hoàng đế, cuối cùng vẫn không muốn bị ai quản thúc, hài tử lớn, phụ thân của mình nói chưa chắc đã nghe, huống chi người ngoài.”

“Vậy… Mục Như đại nhân muốn Nhị hoàng tử làm sao?”

“Phải, Mục Vân Lục thật ra có tài làm hoàng đế, ta từng nói chuyện với ngài ấy vài lần, tuy khí chất hơi lộ vẻ văn nhược, không có khí phách như Hàn nhi, nhưng ăn nói cử chỉ tự nhiên đúng mực, nhìn ra được tâm tư tỉ mỉ, là người không để cảm xúc lộ ra ngoài. Hơn nữa có người nói ngài ấy sử sách thông thuộc, từng làm văn phân tích được mất của đế vương tiền triều một lần, đến cả thái phó của ngài ấy cũng không tìm ra khuyết điểm gì. Người như vậy không làm hoàng đế thì ai làm đây?”

“Thế sao, Mục Như đại nhân đúng là tán thưởng Nhị hoàng tử sao? Nhưng Mục Như đại nhân với Hoàng trưởng tử đi lại thường xuyên, Nhị hoàng tử và đích mẫu Nam Khô hoàng hậu có thể sẽ nghi ngờ Mục Như đại nhân không thích Nhị hoàng tử, hà tất tạo ra hiểu lầm như vậy?”

“Chúng ta là võ tướng thế gia, tự nhiên thân thiết với thiếu niên có chí của chiến tướng như Hàn nhi, ngài ấy thỉnh giáo ta võ nghệ binh pháp thì ta có thể dạy được; nhưng ngươi để ta đi nói chuyện với Nhị hoàng tử thì nói được gì? Ngài ấy chơi cờ cao siêu, tinh thông thư pháp thi ca, mở miệng tất luận điển cố cổ kim, những cái đó ta không dám tự bêu xấu. Các văn thần thật ra cực yêu Nhị hoàng tử, mẫu thân Nhị hoàng tử mất sớm, làm người sớm trưởng thành, được đưa cho Hoàng hậu chính tay nuôi nấng, coi như con ruột, bệ hạ thập phần tán thưởng, chư thần tự nhiên cũng thấy được.”

“Bệ hạ hiện giờ đang do dự, nếu Hoàng trưởng tử đăng cơ, tương lai võ uy của Đại Đoan triều nhất định sẽ truyền khắp bốn phương; nhưng Hoàng trưởng tử hiếu võ, nếu để chiến sự liên tiếp, sẽ làm quốc lực suy giảm. Nhưng nếu lập Nhị hoàng tử, Hoàng trưởng tử thực sự không làm sai điều gì, bỏ trưởng lập ấu sẽ tạo nên dị nghị kinh khủng. Đặc biệt là không rõ tâm tư của đại tướng quân, nếu bệ hạ triệu kiến tướng quân, có thể nói ra những lời này, để bệ hạ an tâm.”

“Chỉ là…” Mục Như Sóc bỗng hít một hơi, “Trong triều đại tương lai của Nhị hoàng tử, chỉ sợ… là triều đại văn thần cầm quyền. Nhị hoàng tử không thích nhất là chinh chiến làm quốc gia lao lực, tương lai mấy lão tướng chúng ta cũng chỉ có thể về nhà làm ruộng.”

“Sao có thể, sao có thể… Nếu Nhị hoàng tử không thích chinh chiến, nhưng bốn phương chưa định, ngoài có dị tộc, trong có nội phản, thiên hạ này vẫn cần Mục Như thế gia bảo vệ Mục Vân thị.”

Mục Như Sóc cười nhạt: “Mục Như Sóc ta là người thích quang minh chính đại, cuộc nói chuyện hôm nay, ta cũng không sợ ngươi đi nói cho bệ hạ hoặc đảng của hoàng hậu. Họ Mục Như của ta lập thân hành sự, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, chuyện lập thái tử này, thật sự không có nửa điểm tư tâm.”

“Sao có thể, sao có thể… Cuộc nói chuyện hôm nay, tại hạ nhất định chỉ giữ trong lòng, không nói cho ai khác.” Người đó cáo từ lui ra.

Sau khi Mục Như Sóc tiễn khách xong, trở lại hậu đường, Mục Như Hàn Giang đột nhiên vọt ra: “Phụ thân, chúng ta để Hoàng trưởng tử làm hoàng đế đi, một nhà Hoàng hậu và Nhị hoàng tử đó thì có gì tốt? Con rất là ghét bọn họ.”

Mục Như Sóc giận dữ: “Tiểu tử ngu dốt, lại dám nghe trộm quốc sự ở hậu đường? Cái gì mà để ai làm hoàng đế? Việc này ngươi được quyết sao?” Lấy đoản côn gia pháp ra, vung tay đánh. Mục Như Hàn Giang không phục, đảo người phi qua cái ghế, giơ ghế lên chắn.

“Nhóc con đã học được cách chống đỡ rồi?” Mục Như Sóc vừa tức vừa buồn cười, “Hôm nay ngươi chạy thêm một bước, ta liền đánh thêm một côn, ngươi thử chạy nữa xem!” Mục Như Hàn Giang biết phụ thân xuống tay rất nặng, bỏ ghế xuống, chạy như bay vào trong viện, nhảy lên bờ tường, tung mình một cái mất hút.
« Chương TrướcChương Tiếp »