Chương 2

2.

Nam nhân đó túm chặt một bên bả vai của ta, nói ‘đắc tội’, phi thân lao về phía xa.

Gió đêm vù vù quất vào trên người ta, vừa lạnh vừa đau. Ta lệ nóng doanh tròng, gần như muốn hô to: “Tự do, ta đến đây!”

Cũng thời điểm này năm trước, ta đứng trên tường cao nhìn ngắm vạn ngọn đèn dầu trong vạn nhà ở Lạc Kinh, bây giờ tự mình tung bay ở giữa, vui vẻ kinh hô.

Thiếu hiệp túm ta, khi thì quẹo vào một ít hẻm nhỏ, khi thì chỉ cần một tay cũng có thể phóng qua tường cao thâm viện, còn nhân tiện mang theo ta – cái thứ phế vật không dùng được tay chân.

Qua một hồi lâu, ta đột nhiên phát hiện, cái đèn con thỏ phía trước có chút quen mắt.

Từ từ!

Ta thăm dò nhìn xung quanh một chút, buồn bã nói: “Thiếu hiệp, chúng ta có phải hay không đã đi qua chỗ này rồi?”

Sau lưng thiếu hiệp cứng đờ.

Không phải chứ, không phải chứ, ta tốn một số tiền lớn như vậy thuê hiệp khách vác ta chạy trốn vậy mà là một kẻ mù đường?

Truy binh phía sau càng lúc càng nhiều.

Ta thúc giục hắn: “Thiếu hiệp nhanh chút, mấy ngày này là thiên thu hưu mộc nhật, giờ giới nghiêm trễ hơn, nhưng cũng sắp nhanh đến rồi.”

“Cổng thành ở hướng nào?” Hắn mím môi quay đầu tránh đi tầm mắt của ta, lỗ tai hồng hồng.

“Phía tây.”

Hắn vẫn yên lặng nhìn ta.

Ta ngộ đạo, nâng ngón tay nhất dương chỉ: “Bên này!”

Hắn nói một tiếng ‘đắc tội’, trực tiếp cõng ta trên lưng. Còn ta thì ở bên tai hắn nhỏ giọng chỉ đường.

“Trái!”

“Đi thẳng!”

“Rẽ phải!”

Cuối cùng xài giờ dây thun nhiều quá, truy binh ở phía sau càng lúc càng gần. Lòng ta hốt hoảng: “Chúng ta có thể đi được sao?”

Ta bị tóm trở về nhiều lắm là bị phạt quỳ vài canh giờ, gia hỏa này sợ là sẽ bị cha ta trực tiếp đánh chết.

“Ừa.” Hắn ngữ khí chắc chắn: “Bám chặt.”

Hắn đột nhiên gia tốc.

Ta không thể không chôn mặt ở sau lưng hắn, chỉ ngẫu nhiên ló đầu ra chỉ phương hướng.

Ước chừng qua một khắc, rốt cuộc hắn dừng lại, cả người căng chặt, sau lưng hơi khòm.

Ta nghiêng đầu nhìn xem, đã tới cổng thành. Trên tường thành đứng một hàng binh sĩ, kéo căng cánh cung nhắm về phía chúng ta, từng mũi tên trong màn đêm lóe hàn quang. Cha ta đứng ở giữa. Ta không nhìn rõ biểu tình của ông ấy nhưng ta biết ông ấy nhất định đang nhìn ta.

Dùng cái loại ánh mắt không biết phải làm sao, chứa đầy trách cứ, khiến người ta buồn nôn mà nhìn.

“Đông!”

Tiếng trống đầu tiên tuyên cáo đóng cửa thành, gõ!

Ta nuốt ngụm nước miếng, trái tim trong lòng ngực điên cuồng nhảy. Giọng ta run rẩy: “Ngươi bây giờ hối hận không kịp rồi.”

Thanh niên dưới thân cười một tiếng, tiếng cười trong sáng, hơi có chút bừa bãi không kiềm chế được: “Nhận tiền của người, thay người tiêu tai. Mỗ muôn lần chết không chối từ.”

“Được. Vậy ngươi đừng có dừng lại, chúng ta xông ra đi.” Một lần nữa ta bò lên lưng hắn nằm sấp, trêu đùa: “Yên tâm, nếu như bắn tên, còn có ta ở trên lưng ngươi, nhân tiện làm lá chắn thịt giúp ngươi chống đỡ.”

“Vậy làm phiền.” Hắn thả người về phía trước lao đi.

Linh hoạt như một chú cá trong dòng nước, binh sĩ trước cổng thành căn bản không ngăn cản được hắn.

Lúc chúng ta lao ra khỏi cửa thành, tiếng trống cuối cùng gõ vang.

“Đông!”

Ta quay đầu lại nhìn xem, phụ thân ta bước xuống tường thành, đang đứng sau cổng thành, thẳng tắp nhìn ta, cánh cổng lớn chậm rãi khép kín.

Chúng ta mặt đối mặt, ai cũng không dời đi tầm mắt trước.

Cuối cùng ông ấy cười cười với ta, xoay người rời đi trước.

Ông ấy không có bắn tên.