Nằm trên giường, Liễu Ức Vân hồi tưởng lại một màn vừa rồi, từ hoa viên rời khỏi hắn không có quay về tiền thính, mà là về phòng mình. Vừa mới bị Tiêu Mộng Liên sắc mặt ghen tị vặn vẹo làm hắn thật lâu không cách nào bình tĩnh, nghĩ nếu tương lai có một ngày Lạc Phong không cần chính mình hắn có thể hay không cũng biến thành như vậy? Hay là hào phóng rời khỏi rồi mới chúc phúc y sao? Không biết, nếu là trước đây, hắn có thể không chút nào do dự chọn người sinh con nối dõi, nhưng hắn hiểu được ở cùng một chỗ với Lạc Phong mới là hạnh phúc, hắn không biết hắn có thừa nhận được sự thống khổ khi mất đi. Nhưng mà Lạc Phong sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày sống chết muốn cưới vợ, hắn biết bọn hắn không có khả năng như vậy cả đời, hiện tại hắn chỉ có thể chờ đợi này đó đến chậm một chút, cảm giác vô lực làm hắn thực khổ sở. “A..... Ta loạn nghĩ muốn cái gì?” Vỗ vỗ má, hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống hệt nữ nhân, ít nhất hiện tại Lạc Phong muốn hắn, ít nhất hắn có thể nắm chắc mỗi một khắc ở hiện tại. Nghĩ đến Lạc Phong, Liễu Ức Vân cả tâm đều tràn đầy ngọt ngào, hôm nay là sinh nhật Lạc Phong, hắn từng hỏi qua Lạc Phong muốn lễ vật gì, mà Lạc Phong cười nói lúc đó liền cho hắn biết, đến bây giờ y cũng không cho chính mình biết, còn may hắn đã chuẩn bị một lễ vật khác, chính là không biết y có hài lòng không.
“Ta đã trở về, nhanh bị bọn họ phiền chết!” Trầm Lạc Phong từ cửa tiến vào.
“Lạc Phong, khách nhân đều đi rồi?” Đứng dậy đưa một ly trà cho y.
“Ân, hảo phiền!” Một ngụm uống xong, Trầm Lạc Phong đầu lông mày căng chặt nhăn nhó oán giận, y thực kinh tởm đám người phế vật đáng chết kia luôn nghĩ muốn nịnh bợ y, sớm muộn gì cũng làm bọn họ đẹp mặt.
“Lạc Phong..... Cái.... Sinh, sinh nhật..... Khoái hoạt......” Liễu Ức Vân nghĩ muốn nói gì đó nhiều một chút, nhưng ngôn từ không tốt làm hắn cái gì cũng nói không ra, suy nghĩ nửa ngày mới có thể lắp bắp bày tỏ được câu này.
“Ha hả, vậy lễ vật đâu?” Trầm Lạc Phong nhẹ nhàng gạt khói trên chén trà.
“A, có!” Xoay người muốn đi lấy.
“Từ từ!” Trầm Lạc Phong ngăn hắn, “Ngươi có biết ta muốn cái gì sao?”
“Không, không biết.” Hắn thành thật nói.
“Kỳ thật ta thích thực đơn giản,” y cố ý nói một nửa, “Liền xem ngươi có chịu cho hay không thôi!”
“Thế nào lại không chịu?” Hắn mặc dù không được như người khác! Đệ tử có rất nhiều tiền, bất quá hắn vẫn có chút ít dành dụm được, chỉ cần Lạc Phong không đòi hi thế trân bảo hắn chắc chắn mua được.
“Ngươi nói đó! Không thể đổi ý, nam tử hán nói chuyện phải chịu trách nhiệm! Ta tối không thích người chỉ biết nói suông” y cười thực gian trá, đáng tiếc Liễu Ức Vân trung thực nhìn không ra.
“Không đổi ý!” Hắn kiên định bảo chứng!
“Hảo, ta phải......” Y tới gần bên tai Liễu Ức Vân nhẹ giọng bày tỏ yêu cầu.
“Cái gì?!” Liễu Ức Vân hai mắt nhất thời mở to, hắn phải ở trước mặt y tự an ủi sau đó phải chủ động hấp dẫn y! này thế nào có thể? Cái việc đó hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, càng đừng nói tới làm!
“Ngươi đã đáp ứng! Nam nhân nói chuyện phải chịu trách nhiệm nga.” Trầm Lạc Phong hướng phía giường đi tới, thân tựa vào đầu giường bán nằm xuống, một vẻ chờ đợi xem chuyện vui.
“Chính là.....” Chính là hắn không nghĩ đến y muốn hắn làm việc này a.
“Ngươi nghĩ muốn đổi ý?”
“......” Nghĩ muốn! Nhưng hắn không dám nói, Lạc Phong nói y tối không thích người như vậy, hắn không nghĩ bị y ghét.
“Ta không nghĩ bắt ép ngươi, nếu không muốn liền nói thẳng!” Y ngữ khí có chút không vui.
“......” Hảo mâu thuẫn!
“Quên đi, ta cũng mệt mỏi, đi ngủ đi” Y xoay người đưa lưng về phía Liễu Ức Vân, nằm xuống.
“Lạc Phong?” Hắn nhẹ kêu, nhưng không thấy Lạc Phong có phản ứng gì. Hơn nữa ngày mới truyền đến thanh âm buồn bực của Lạc Phong, “Đây vẫn là lần đầu tiên ta lên tiếng muốn lễ vật của một người, vốn là tràn đầy mong chờ đâu”.
Một câu nói đầy ngữ khí mất mác hoàn toàn đánh nát rụt rè của Liễu Ức Vân, thế nào có thể làm Lạc Phong thương tâm đâu? Đã từng làm nhiều chuyện khó xử hơn thế, thêm một lần này cũng không sai!
“Ta, ta làm!”
“Quên đi, ta không nghĩ bức ép ngươi”. Y vẫn quay lưng về phía hắn.
“Không, không có, là ta chính mình nguyện ý.” Hắn hai má cũng bắt đầu nóng lên.
“Thật sự?” Y cuối cùng ngồi dậy đối mặt với hắn, “Kia cởi sạch quần áo, ngồi vào ghế bên kia.”
Liễu Ức Vân theo lời làm việc, cởi sạch chính mình rồi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi vào chiếc ghế dựa rộng rãi, dựa vào ghế hắn vừa lúc đối mặt với Trầm Lạc Phong ngồi trên giường.
“Nằm xuống hai chân khoát lên trên hai bên tay vịn!”
“A?”
“Như vậy mới nhìn rõ ràng a, mau lên!” Không nhịn được thúc giục.
Từ từ mở ra hai đùi, phân biệt đặt lên hai bên tay vịn, lúc này hạ thân hắn liền xem như bị nhìn sạch, đến cả tiểu huyệt phía sau cũng bại lộ trong không khí. Liễu Ức Vân xấu hổ đến cả cổ đều hồng, hắn chỉ có thể nhắm chặt hai mắt chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Trầm Lạc Phong.
“Phía dưới làm thế nào ngươi phải biết chứ, ta mỗi ngày đều làm thay ngươi a” Trầm Lạc Phong tâm tình không tệ nói.
Một tay run rẩy cầm phân thân màu phấn hồng, nghĩ muốn động tay, Trầm Lạc Phong lại bỏ thêm điều kiện, “Còn có.... Nhìn ta làm!”
Tay run càng lợi hại, hơn nửa ngày mới mở ra ánh mắt, nhìn đến Trầm Lạc Phong cả khuôn mặt đều là ý cười, hắn hận không thể tìm một cái động chui vào, nhưng tay không dám đình chỉ.
“Ngô.... Ân, ân.....”
“Ân.... A.... Hô.....” Liễu Ức Vân hô hấp dần dồn dập, ánh mắt bắt đầu trở nên mê li, làn da mật ong nhiễm một tầng phấn hồng. Dục hỏa không ngừng dâng trào làm hắn không nhịn được đong đưa thắt lưng, trên tay động cũng càng lúc cành nhanh, “A..... Cáp.... Cáp.... Cáp..... ” Một cỗ dịch thể bạch trọc phun ra, Liễu Ức vân cả người vô lực ngã về phía sau.
Trầm Lạc Phong đi tới ôm hắn về trên giường, hôn hôn hai má hắn, “Không tệ nga, bất quá mới kết thúc một nửa a” Đợi hắn hơi khôi phục, Trầm Lạc Phong đưa cho hắn một bình sứ nhỏ màu trắng, “Chính mình dùng hắn bôi, phải trong ngoài đều quét qua a, nếu không khổ sở chính là ngươi!”
“Này phải.....”
“Bôi trơn chỗ đó của ngươi dùng”.
“Cái gì?” Phải tự hắn bôi lên này nọ của chính mình!
“Phân thân của ta rất to đi, thứ này có thể bảo chứng ngươi không bị thương nga!” Trầm Lạc Phong nhân tiện ngoan ngoãn giải thích.
“......” Nhận mệnh nằm sấp xuống, ngón tay dính chút nhũ cao trong bình sứ màu trắng tiến về tiểu huyệt phía sau đi vào, “Ngô.....” Cảm giác lạnh lạnh làm hắn thoải mái rêи ɾỉ ra âm thanh, hắn vội vàng cắn môi, không để chính mình phát ra thanh âm *** đãng. Hắn chậm rãi trừu động ngón tay, làm dũng đạo bốn phía đều dính nhũ cao. Lúc này một tia xạ hương đặc biệt nam tính tiến vào mũi hắn, hắn tò mò mở hai mắt, kinh ngạc phát hiện hắn lúc này nằm úp sấp quỳ gối giữa hai chân Trầm Lạc Phong, đối diện mặt hắn là khố hạ, mà nguyên bản quần áo trên người Trầm Lạc Phong đã sớm không thấy dấu vết, phân thân của y kiêu ngạo đứng thẳng trước mặt hắn, gần đến mức hắn có thể thấy rõ mạch máu nảy lên.
“Ngoan, mở lớn miệng, ngậm nó vào.” Trầm Lạc Phong nhẹ nhàng đẩy đầu Liễu Ức Vân hướng về du͙© vọиɠ bộc phát của chính mình.
Hoàn toàn ngốc điệu Liễu Ức Vân ngoan ngoãn mở lớn miệng, ngậm phân thân Trầm Lạc Phong vào trong miệng, mùi xạ hương tanh nồng cuối cùng làm Liễu Ức Vân bắt đầu vùng vẫy, nhưng đầu hắn gắt gao bị Trầm Lạc Phong cố định.
“A...... Hảo lớn!” Liễu Ức Vân khoang miệng nóng ẩm làm Trầm Lạc Phong phát ra thanh âm thoải mái.
“Ngô.....” Phân thân của Trầm Lạc Phong tràn đầy khoang miệng, Liễu Ức Vân cảm thấy cằm mình đều nhanh muốn sái, hơn nữa bị bắt hàm trứ du͙© vọиɠ to lớn của nam nhân, cho dù đó là của người hắn yêu nhất, cũng làm hắn trong nhất thời không cách nào chấp nhận được, thế là hắn dùng đầu lưỡi cố gắng đẩy du͙© vọиɠ to lớn của Trầm Lạc Phong, nghĩ muốn làm nó đi ra khỏi miệng của mình.
“Ân..... Ngô.... Đúng, chính là như vậy, dùng đầu lưỡi.... A.... Hảo, ngươi chính là thiên tài!” Liễu Ức Vân cử động lưỡi càng làm du͙© vọиɠ của Trầm Lạc Phong thêm trầm trọng, y bắt đầu nhẹ nhàng trong khoang miệng hắn trừu tặng.
“Ngô..... Ngô.......”
“Ân, ân ngô......”
“Ngô, ân.... A..... Cáp.....” Ngay khi Liễu Ức Vân tưởng chính mình sắp hít thở không thồng, phân thân y lại từ miệng hắn rút ra.
“Mặc dù ta rất muốn bắn trong miệng ngươi, bất quá hôm nay còn có việc trọng yếu hơn phải làm”, y nằm xuống, “Chính mình ngồi lên!” Y mệnh lệnh.
Liễu Ức Vân cảm thấy chính mình sẽ rách mất, nhưng đối mặt với ánh mắt uy hϊếp của Trầm Lạc Phong hắn không thể không nghe theo. Khóa ngồi trên thắt lưng Trầm Lạc Phong, hậu huyệt nhắm chuẩn phân thân y, Liễu Ức Vân từ từ hạ người xuống, nhưng mỗi khi huyệt khẩu sắp đυ.ng vào phân thân nóng bỏng lại cứng rắn kia thì hắn lại mất dũng khí mà trốn. Phản kháng vài lần, Trầm Lạc Phong cuối cùng bị hắn biến thành không nhịn được, ôm lấy thắt lưng hắn kéo xuống, đồng thời thắt lưng mình hướng về phía trước đỉnh lên, một phát liền tiến vào thân thể hắn.
“A a a a a a......!” Tư thế đặc thù làm Trầm Lạc Phong du͙© vọиɠ xâm nhập tới chiều sâu chưa từng có, Liễu Ức Vân cảm thấy chỉnh mình sẽ bị y chọc thủng.
“Đến, chính mình động.” Trầm Lạc Phong không buông tha hắn.
“Không.... Ân.......” Bản năng nghĩ muốn cự tuyệt.
“Ta đây liền để như vậy.” Hắn uy hϊếp.
“Không.......”Du͙© vọиɠ nóng cứng to lớn đi vào cơ thể hắn, nhưng một chút cũng không nhúc nhích, cảm giác kia thật sự không tốt, nhìn Trầm Lạc Phong thực sự không chịu cử động, Liễu Ức Vân một lần nữa đầu hàng. Hắn bắt đầu từ từ đong đưa thắt lưng, Tiểu phúc cao thấp phun ra nuốt vào du͙© vọиɠ của Trầm Lạc Phong. Nhưng như vậy thế nào có thể thỏa mãn Trầm Lạc Phong, ngược lại càng thêm nhóm lên du͙© vọиɠ của y, Trầm Lạc Phong bỗng nhiên cảm thấy này căn bản là tra tấn chính mình. “Ngươi thật sự là yêu ***!” Cuối cùng, y gầm nhẹ một tiếng, giữ nguyên tư thế hai người mập hợp, một cái xoay người áp Liễu Ức Vân dưới thân một lần nữa lấy lại quyền chủ động, đồng thời cúi đầu nuốt toàn bộ thanh âm của Liễu Ức Vân vào miệng.