“Gia, ngươi thế nào?” Nhìn đến Trầm Lạc Phong bỗng nhiên dừng lại, Hắc Ảnh bước lên phía trước dò hỏi.
“Không việc gì..... Không việc gì.....” Tiếp tục đề khí chạy như điên, nhưng Trầm Lạc Phong không ngăn cản được sự kinh hoàng trong tâm lúc nãy. Vừa mới rồi là cảm giác gì, lẽ nào Vân nhi đã xảy ra chuyện? Không cần, nhất thiết không cần! Y biết mình lần này rất quá phận, bất luận trừng phạt y thế nào, y đều không có một câu oán hận, chính là không cần để Vân nhi có chuyện gì bất trắc. Y không cách nào tưởng tượng việc mất đi hắn.
Sáng sớm hôm sau, không ngủ nghỉ điên cuồng tìm một ngày Trầm Lạc Phong bị Thanh Sương, Hắc Ảnh cùng Xích Tuyết và Bạch Vụ mạnh mẽ mang về biệt viện.
“Các ngươi thật lớn mật, cư nhiên dám ngăn cản ta! Vì cái gì không cho ta đi tìm hắn, hắn đang đợi ta đâu! Các ngươi mau thả ta ra.” Trầm Lạc Phong điên cuồng gào thét, y trong mắt tràn đầy tơ máu, đầu tóc cũng bởi vì không ngừng đi tìm mà bị gió thổi thập phần rối loạn, làm y nhìn qua thập phần ghê người.
“Ngươi trước tỉnh táo một chút!” Vừa mới nghe chuyện gấp gáp tới đương kim hoàng đế Trầm Ngạn Liệt khuyên giải nói. Ai, Trầm Lạc Phong như thế là lần đầu thấy được, xem ra địa vị của Liễu Ức Vân ở trong lòng y thật là phi thường trọng yếu a. Âm thầm thở dài dưới đáy lòng, thật sự là nghiệt duyên.
“Tỉnh táo, ngươi muốn ta thế nào tỉnh táo được, ngươi mau thả ta. Nếu không đừng trách ta trở mặt!” Trầm Lạc Phong giận dữ trừng Trầm Ngạn Liệt, thanh âm trầm thấp uy hϊếp.
A, thật đáng sợ. Trầm Ngạn Liệt trộm rùng mình, bất quá nói vẫn phải nói. “Trừ phi hắn có thể bay, nếu không đã sớm tìm được rồi. Một người đang sống liền như thế tiêu thất, lẽ nào ngươi không nghĩ có vấn đề?”
“Có ý tứ gì?” Trầm Lạc Phong cũng từ từ khôi phục bình tĩnh, đầu óc cũng nhanh chóng xoay chuyển.
“Ý tứ của ta chính là chuyện, có, kỳ, quoặc!” Trầm Ngạn Liệt hảo tâm nhắc nhở y.
Chuyện có kỳ quoặc? Trầm Lạc Phong trầm tư suy nghĩ, y thế nào không nghĩ đến. Phụ vương nói với y ngẫu nhiên nhận được một phong thư nói Vân nhi đang ở trong biệt viện của hắn bị trọng thương, bọn họ mới vội vàng chạy tới. Mà mình nửa đường cũng nhận được tin Vân nhi đào tẩu bằng mã xa. Này không phải rất xảo quyệt sao? Hình như có người an bài tốt lắm. Vân nhi thất tung làm y bị rối loạn, nghi vấn rõ rệt như thế cư nhiên đều không phát hiện được. Vậy, còn Trầm Ngạn Huy, hắn thế nào xuất hiện? Hắn cùng Vân nhi có quan hệ gì? Hắn cùng Vân nhi thất tung lại có quan hệ gì?
“Xích Tuyết, mang Trầm Ngạn Huy tới đây.” Có lẽ từ hắn sẽ phát hiện chút gì đó.
“Tuận lệnh!” Nhìn Trầm Lạc Phong cuối cùng cũng khôi phục tỉnh táo cơ trí lúc trước, mọi người nhẹ nhàng thở phào.
Không lâu, Trầm Ngạn Huy liền bị trói gô lại mang đến, Xích Tuyết ném hắn thật mạnh ngã trên mặt đất. Hắn nghĩ muốn mở miệng mắng chửi, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy Trầm Lạc Phong âm trầm lãnh khốc làm sợ đến không lên được tiếng.
“Ngươi tốt nhất đem chân tướng đầu đuôi nói cho ta biết, nếu không ta đảm bảo ngươi sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết!” Trầm Lạc Phong bắt lấy Trầm Ngạn Huy từ kẽ răng phun ra lời cảnh báo hắn.
“Hừ..... Ta nói thế nào cũng là hoàng tử, hơn nữa lúc đó Hoàng Thượng cũng đã nói không gϊếŧ ta, ngươi.... Ta, ta không tin ngươi dám làm gì ta!” Hắn nghĩ muốn nói cường ngạnh một chút, nhưng là thanh âm run rẩy đã sớm tiết lộ hết.
“Nga? Xem ra ngươi hoài nghi lời nói của ta?” Tay Trầm Lạc Phong đặt lên vai phải của hắn, nhẹ nhàng dùng lực, chỉ nghe “rắc rắc” một tiếng, xương vai Trầm Ngạn Huy thế nhưng bị hắn bóp nát.
“A.....!” Trầm Ngạn Huy nhất thời kêu thảm ra tiếng, “Ngươi.... Ngươi dám....” Mắt thấy tay Trầm Lạc Phong lại chuyển sang vai trái, hắn nhất thời bị dọa mồ hôi chảy ròng ròng, không ngừng hướng về phía sau trốn.
“Ta đương nhiên dám, huống hồ Hoàng Thượng giống như cũng không có dị nghị.” Cười đến quỷ mị đầu Trầm Lạc Phong hướng phía Trầm Ngạn Liệt xoay qua.
“Nhị hoàng đệ?!” Thuận theo đường nhìn của y, Trầm Ngạn Huy mới phát hiện nguyên lai Trầm Ngạn Liệt cũng ở đây, hơn nữa hắn đối với hành vi của Trầm Lạc Phong cũng phảng phất đồng ý.
“A.....” Trầm Lạc Phong dưới tay dùng lực, làm Trầm Ngạn Huy đau đớn không thôi, biết đại thế đã qua bây giờ bảo mệnh là qua trong nhất, hắn vội vàng hô to “Ta nói, ta nói, mau buông tay!”
“Nói!” Nhìn hắn thỏa hiệp, Trầm Lạc Phong hơi chút thả tay giục hắn.
“Ta nói, ta nói, nhưng là.... Ngươi, các ngươi phải bảo chứng.... Bảo chứng không gϊếŧ ta, nếu không ta chết cũng không nói.” hắn hiện giờ quan trọng nhất là bảo toàn tính mạng.
“Ngươi dám uy hϊếp ta?” Này đáng chết cư nhiên dám uy hϊếp hắn?! Trầm Lạc Phong tức giận muốn gϊếŧ hắn.
“Quên đi, trẫm bảo chứng ngươi không chết, có cái gì nói đi!” Đứng một bên Trầm Ngạn Liệt nói xen vào. Gia hỏa sợ chết này là ngu ngốc sao? Lúc này còn dám vuốt râu cọp, hắn muốn chết còn chưa tính, nếu bỏ lỡ đường Trầm Lạc Phong đi tìm Liễu Ức Vân, đến lúc đó hậu quả nhất định hại hắn cũng bị liên lụy theo.
“Hảo, quân vô hí ngôn!” Thấy Trầm Ngạn Liệt cho phép, hắn mới nhẹ thở dài, ngữ khí cũng trở nên cứng rắn hơn, “Nói đi, các ngươi muốn biết cái gì? Bất quá, ngồi dưới đất như vậy ta cái gì cũng không nói nổi a.” Hắn được một muốn mười mà bày ra tư thế.
“Mặc dù ta không gϊếŧ ngươi, nhưng không nói không làm ngươi sống mà chịu tội!” Trầm Lạc Phong tức giận bóp tay, “Mau nói, ngươi thế nào cùng Vân nhi ở một chỗ?”
“A! Ta không dám, ta nói.” Trên vai truyền tới đau đớn kịch liệt làm Trầm Ngạn Huy lập tức cúi đầu vội vàng trả lời, “Ta cũng là ngẫu nhiên nhận được một phong thư không biết là ai gửi. thư nói để ta đánh xe đi đón Liễu Ức Vân, thời gian tuyến đường tất cả đều dựa theo phong thư. Bên trong thư có một xấp ngân phiếu, nói ta đưa hắn đến dưới tàng cây ở thành Tây.... Cưỡng.... Cưỡиɠ ɧϊếp hắn....” Trầm Ngạn Huy sợ hãi nói.
“Cái gì?” Nghe cư nhiên có người muốn Trầm Ngạn Huy ô nhục Liễu Ức Vân, Trầm Lạc Phong muốn tức điên, y đề chưởng hướng Trầm Ngạn Huy, hận không thể chém hắn thành hai nửa.
“Lạc Phong, ngươi trước tỉnh táo, nghe hắn nói xong!” Nhìn thấy tình thế không ổn, Trầm Ngạn Liệt vội vã ra tay ngăn trở.
Giống như đi qua quỷ môn quan, Trầm Ngạn Huy lúc này sợ tới mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng không dám chậm trễ vội vàng nói tiếp: ” Phong thư muốn ta một bên làm một bên nói chút thứ như được viết, ta mặc dù cảm thấy kì quái, nhưng khi đó ta đã đường cùng, thấy thư nói sau khi hoàn thành sẽ cho ta càng nhiều tiền, hơn nữa giống như ta cũng không có gì bất lợi nên ta liền làm theo.”
“Ngươi là nói, khi ấy Vân nhi cũng không biết là ngươi đánh xe, hơn nữa khi đó cũng là dựa theo bên trong thư nói?” Dự cảm không tốt hiện lên trong lòng, Trầm Lạc Phong thanh âm bắt đầu run rẩy.
“Phải.....”
“Cũng có nghĩa là, giữa ngươi và hắn không có chuyện gì phát sinh.....” Khủng hoảng trong đáy lòng tăng lên, y đến cả thân thể cũng run rẩy.
“Đúng vậy, chúng ta cho tới bây giờ cũng không có quan hệ gì ái muội, cho nên khi ấy hắn đột nhiên thừa nhận thì ta cũng bị dọa.....” Không phát hiện dị thường Trầm Ngạn Huy vẫn tự mình nói, thẳng đến lúc Trầm Ngạn Liệt cắt ngang hắn.
“Cút, Xích Tuyết trước mang hắn xuống!” Đã qua Thanh Sương biết chuyện tình ngày đó, Trầm Ngạn Liệt lo lắng nhìn Trầm Lạc Phong.
“Ta đã làm cái gì, ta cư nhiên trách mắng hắn, lại..... Ra tay đánh hắn.....” Nghĩ đến khi ấy Liễu Ức Vân bị y đánh đến mức bay đi miệng phun máu tươi, y hận không thể đem tay chính mình chặt bỏ. “Nhưng hắn vì cái gì phải thừa nhận, vì cái gì.....”
“Ai.....” Nhìn dáng vẻ thống khổ của y Trầm Ngạn Liệt thở dài, “Hiện giờ không phải lúc hối hận, ân hận đến đâu, muốn trừng phạt chính mình cũng phải chờ tìm được hắn đã.” Hắn nhắc nhở trước mắt Trầm Lạc Phong còn chuyện trọng yếu hơn phải làm. “Từ Trầm Ngạn Huy, chúng ta không khó đoán được, tất cả đều có người an bài trước. Nhưng mục đích của hắn là gì? Hắn làm sao biết Liễu Ức Vân ở nơi này muốn đi ra ngoài?”
“Duy nhất có thể chính là người nọ cùng Vân nhi có quen biết, nghe được hắn nói phải ở nơi này đi ra. Mà mục đích của hắn thực hiển nhiên cùng Vân nhi có liên hệ, mà chúng ta thế nào cũng không tìm được Vân nhi xem ra, rất có thể là bị người nọ mang đi rồi. Đối với việc không biết hắn có ý đồ gì, cũng sẽ không xác định Vân nhi có an toàn hay không.” Bị Trầm Ngạn Liệt nói ra trọng điểm làm Trầm Lạc Phong bắt đầu tự hỏi, “Xích Tuyết, Bạch Vụ, các ngươi tiếp tục tìm tung tích Vân nhi. Thanh Sương, Hắc Ảnh, các ngươi đi thăm dò một chút gần nhất Vân nhi cùng ai tiếp xúc, nhanh chóng hướng ta báo cáo.” Đúng vậy, trước tìm được hắn mới là chính yếu.
“Ta đây trước về cung, có việc trực tiếp tiến cung tìm ta.” Nhìn y đã có biện pháp, Trầm Ngạn Liệt cũng thoáng yên tâm.
“Ân!” Không có lời nào, chỉ có một ánh mắt cảm kích, Trầm Ngạn Liệt đã quen rất ăn ý cảm nhận được tạ ý của y. Ai, chỉ mong Liễu Ức Vân có thể bình an vô sự, nếu không hắn thật không dám tưởng tượng Trầm Lạc Phong sẽ biến thành cái dạng gì. Hắn lúc này mới phát hiện, nguyên lai Liễu Ức Vân trong lòng Trầm Lạc Phong địa vị đã trọng yếu như thế. Chính là không biết vì cái gì hắn có dự cảm không tốt, hy vọng chỉ là hắn đa tâm.