Chương 2

Trên đường về nhà, Liễu Ức Vân cảm thấy trong lòng thực loạn, chuyện phát sinh hôm nay trong lúc nhất thời khiến hắn khó có thể tiếp thu, lại hồi tưởng lại câu nói vui đùa của thái tử “Ái đệ mà sốt ruột? Ha hả, đến cả thái tử cũng đều nhìn ra a” Hắn thầm nghĩ làm một hảo ca ca, hắn làm chắc cũng không tệ đi, kể cả lúc gặp mặt không lịch sự thái tử cũng nhìn ra, vì cái gì Lạc Phong luôn làm như không thấy? “Ha hả” tự giễu cười cười, nếu là làm như không thấy còn may, Lạc Phong căn bản là thập phần chán ghét hắn. Từ lúc Lạc Phong còn nhỏ đã bắt đầu, y chưa bao giờ cấp cho mình một sắc mặt tốt, bất luận mình làm như thế nào, sau đó dần thay đổi thành lạnh lẽo trào phúng cùng trừng mắt hướng hắn, thậm chí còn thêm quyền cước, trước kia tưởng năm đó đã gỡ được chút khúc mắc bên ngoài, mà theo Lạc Phong dần lớn lên, y đối với chính mình thái độ không tốt lại hung ác chỉ có tăng chứ không giảm, mặc dù sẽ không như lúc bé đối với hắn dùng quyền cước, nhưng biểu tình mỗi lần nhìn đến hắn đều giống như nhìn đến thối trùng đáng ghét, ngữ khí lạnh như băng phảng phất như đối mặt với y là cừu nhân hội làm hắn khổ sở thương tâm rồi lại nhiều hơn là sự vô thố, chính mình rốt cuộc lúc nào đắc tội Lạc Phong?

Hắn cùng Lạc Phong không giống nhau, hắn là con riêng của phụ vương, mặc dù phụ vương để hắn trụ trong vương phủ, mặc dù phụ vương vẫn như cũ đối hắn rất đau ái, mặc dù hắn là trưởng tử, nhưng hắn biết hắn vĩnh viễn cũng không có cơ hội kế thừa danh hiệu Đoan vương, từ khi hắn biết hắn theo họ mẹ hắn liền hiểu được. Nhưng hắn cũng không có một câu oán hận, bởi vì hắn thật sự cảm thấy Lạc Phong mới là người thích hợp nhất để kế thừa vương vị, y tuấn mỹ vô trù, tài trí của y mẫn tiệp, y văn võ đủ cả, y sinh ra đã đủ khí chất tôn quý, khí thế vương giả không giận tự uy, toàn bộ những thứ này so với người bình thường không có gì đặc biệt như hắn thì tốt hơn rất nhiều. Cho nên hắn cũng không có tránh né Lạc Phong cái gì, bởi vì hắn cảm thấy hết thảy đều xác định là của Lạc Phong, y có vương vị, y tuổi nhỏ đã chịu tang mẫu thân nên không được hưởng tình mẫu ái, y mọi thứ đều so với mình ưu việt, nhưng Lạc Phong vì cái gì vẫn như vậy ghét hắn? Hắn chính là muốn làm cái hảo ca ca, thầm nghĩ như tay chân bình thường, ở phía sau đệ đệ nhìn y nhanh chóng trưởng thành, khi y vui vẻ có thể chia sẻ cùng y niềm vui, khi y phiền muộn thì có thể ở phía sau giúp y giải quyết ưu sầu, nhưng vì cái gì nguyện vọng nho nhỏ đều không biện pháp thực hiện đâu?

“Liễu đại nhân, đã lâu không thấy, hôm nay thế nào lại rãnh tiến cung?” Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng bắt chuyện cắt đứt hắn trầm tư, hắn đột nhiên phát hiện chính mình gần như đã muốn đυ.ng vào người thì vội vàng dừng lại bước chân, lại bởi vì quá hoảng loạn, không có ổn trụ thân mình, mắt thấy sẽ ngã về phía sau, ngay lúc hắn chờ đợi đau đớn thì, bỗng nhiên phần eo bị căng chặt cả người rơi vào trong một cái ôm.

“A, đại hoàng tử!” Liễu Ức Vân tuyệt đối không nghĩ tới cứu hắn cư nhiên là đại hoàng tử!

Đối với đại hoàng tử này, Liễu Ức Vân chỉ biết hắn do nghi quý sở sinh, cũng là con nối dòng duy nhất của Hoàng Thượng trừ bỏ thái tử, nhưng bởi vì Trầm Ngạn Liệt thái tử do hoàng hậu sở sinh, là con trai trưởng, cho nên mặc dù hắn hơn thái tửu năm tuổi cũng không có được ngôi vị thái tử, hơn nữa giống như cũng không thể nào được tham dự triều chính, cho nên hắn vào triều không lâu đều chưa nhìn gần đại hoàng tử, không nghĩ đến hôm nay thế nhưng.... “A!” Bỗng nhiên phát hiện chính mình thế nhưng trong cái ôm của Trầm Ngạn Huy ngẩn người, Liễu Ức Vân tránh né cái ôm đứng lên, “Ân, đau quá” Liễu Ức Vân bỗng nhiên cảm thấy mắt cá chân phải một trận đau đớn, chắc là bị trật chân rồi, hôm nay thật sự là họa không chịu đi a.

“Thế nào, trật chân rồi sao? Để ta xem xem”. Trầm Ngạn Huy lo lắng ngồi xổm xuống xuống bên cạnh xem xét nơi bị trật của Liễu Ức Vân.

“A, không có gì, đừng để tâm!” Thế nào có thể nhọc công đại hoàng tử a.

“Ai nói không quan trọng, ngươi xem đều đã sưng lên, ta xem vẫn nên tìm thái y nhìn xem đi” Trầm ngạn Huy khuôn mặt lo lắng nói.

“Không, không cần phiền tới thái y, ta về đắp chút thuốc là tốt rồi”. Vết thương do trật chân là việc nhỏ không đến nỗi kinh động thái y đi, nhưng mà Trầm Ngạn Huy vẫn một mực để thái y nhìn xem, giống như thương thế của Liễu Ức Vân thực nghiêm trọng. Như vậy tranh chấp hảo một trận, cuối cùng Liễu Ức Vân dưới sự kiên trì của Trầm Ngạn Huy đành đáp ứng hắn khi trở lại vương phủ sẽ thỉnh đại phu xem, Nhưng Trầm Ngạn Huy kiên trì muốn tự mình đưa hắn hồi phủ, mặc dù Liễu Ức Vân cảm thấy để đại hoàng tử hộ tống mình hồi phủ có chút không ổn, nhưng tiếc rằng Trầm Ngạn Huy không chịu nhượng bước, hắn cũng chỉ đành đáp ứng, “Vậy làm phiền đại hoàng tử!” Đại hoàng tử thật sự là người tốt! Hắn đối với Trầm Ngạn Huy cười cảm kích, cũng để Trầm Ngạn Huy dìu lên xe ngựa. Hắn hoàn toàn chìm trong xấu hổ cùng cảm động, không nhìn đến vẻ mặt tính kế của Trầm Ngạn Huy, cùng bọn hắn phía sau không xa là một đôi mắt tràn ngập lửa giận.

Trầm Lạc Phong đi trong cung không lâu, liền nhìn thấy Liễu Ức Vân đang ngẩn người đi tới, vốn định không để ý tới hắn đi thẳng ly khai, không nghĩ đến thấy được Trầm Ngạn Huy hướng phía Liễu Ức Vân đi qua, y rất muốn biết Trầm Ngạn Huy muốn làm cái gì, thế là núp mình phía sau cây đai thụ không xa. Lúc nhìn thấy Liễu Ức Vân ngã ngào vào trong lòng Trầm Ngạn Huy thì trong lòng nhất thời tràn ngập lửa giận, “Đáng chết! Bọn hắn quan hệ tốt đến trình độ nào?! Cái đồ ngu ngốc kia không biết hắn là địch thủ lớn nhất của thái tử sao? hắn không có não à?!” Trầm Lạc Phong không khỏi tức giận trong lòng, rồi ẩn ẩn cảm thấy lửa giận của chính mình không hẳn bởi vì việc này, đang muốn nghĩ kỹ lưỡng nguyên do, lại thấy Trầm Ngạn Huy vén lên chân Liễu Ức Vân xem xét vết thương thì, y cảm thấy ý nghĩ của chính mình đã bị lửa giận vô biên bốc lên cắt đứt, nếu không phải còn một tia lý trí cảnh báo y, giờ phút này y hiện thân chỉ sợ làm hỏng đại sự, y thật muốn lập tức đi ra ngoài đánh gãy cái tay đang sờ lên chân Liễu Ức Vân!

“Đáng chết!” Trầm Lạc Phong cảm thấy ngực chính mình sắp bị lửa giận tràn ra oanh tạc.

“Hắn cư nhiên đối với tên kia cười!” Liễu Ức Vân diện mạo hoàn toàn không được tính là đẹp, cùng chính mình thường thường kể cả cha mẹ ruột cũng là xem đến ngẩn người nhập thần vì mỹ mạo kinh thiên so sánh với hắn chính là một trời một vực, hơn nữa tuy chưa từng luyện võ công nhưng cũng không giống văn nhược thư sinh bình thường mà có thân thể khỏe mạnh, thế nào nhìn cũng là đại nam nhân phổ thông bình thường. Nhưng lúc này hắn ôn nhu tươi cười lại kì dị cảm thấy hắn rất đẹp, không, không chỉ là xinh đẹp, y thậm chí có một chút trầm túy tại nơi giống như có thể bao dung hết thảy, nụ cười kia có thể xua tan hết thảy phiền não. Bình thường mỗi ngày đều có thể kinh thường nhìn hắn tươi cười, y chưa từng chú ý quá, thậm chí cảm thấy thực chướng mắt, thế nào cũng không chú ý tới hắn cười trở nên thật dễ nhìn, hiện tại hảo nghĩ muốn để hắn vĩnh viễn như vậy đối với chính mình cười, chỉ đối với chính mình! Ánh mắt giống như muốn phun hỏa nhìn chằm chằm hai người li khai, bất tri bất giác cây thụ bên cạnh đã bị y bóp nát một nửa.

“Lạc Phong!” Vừa mới tiễn bước đại hoàng tử, Liễu Ức Vân nhìn thấy Trầm Lạc Phong hồi phủ, vội vàng khập khiễng nghênh đón, vì đệ đệ chính mình làm chè đậu đỏ. Hắn nhớ kỹ Lạc Phong rất sợ nóng, khi hắn lần đầu tiên thật cẩn thận đưa y thì, y chính là nhăn mày, nhưng vẫn nhận lấy. Kia vẫn là lần đầu tiên Lạc Phong nhận của hắn này đó, khi ấy hắn cảm thấy rất vui vẻ, cả nước mắt đều kém không chảy ra đâu, cho nên sau này chỉ cần tới mùa hè, hắn liền mỗi ngày đợi khi Lạc Phong hồi phủ đưa y một chén chè đậu đỏ, mà Lạc Phong cũng không quá cự tuyệt, tuy là ngắn ngủi nhưng cũng là thành tựu khi mỗi ngày hắn có thể cùng Lạc Phong tiếp xúc mà không khiến y biểu hiện ra chán ghét, cũng là một khắc tối vui vẻ của hắn trong ngày.

Vốn định tiếp lấy chè đậu đỏ giải nhiệt bên ngoài cùng trong lòng mình, nhưng nhìn đến ôn nhu tươi cười trên khuôn mặt Liễu Ức Vân thì, tay vươn ra nhất thời khựng lại giữa không trung. Chính là nụ cười này, hắn cư nhiên đem nụ cười này cấp cho địch thủ! Hất một cái, bát đổ trên mặt đất, Liễu Ức Vân trên người đầy chè đậu đỏ.

“Lạc Phong....?”

“Đi nhanh, không cần ngươi giả hảo tâm!” Nghe thấy, thân mình Liễu Ức Vân trở nên hơi hơi run.

“Nhìn thấy ngươi cái gì cũng uống không được!” Buông một câu tàn nhẫn, Trầm Lạc Phong đầu cũng không quay lại hướng về biệt viện chính mình đi đến, hoàn toàn không để ý tới phía sau y thân hình Liễu Ức Vân run rẩy như lá mùa thu.

Bị triệt để căm ghét sao? Liễu Ức Vân không ngừng run rẩy đưa tay tới trước ngực, đau quá, mỗi lần bị Lạc Phong đối xử như vậy đều rất đau, lần này càng đau hơn, giống như sinh mệnh bị khoét một đao. Cuối cùng, dịp duy nhất gặp y đều không còn, hắn hoàn toàn bị gạt bỏ khỏi cuộc sống của lạc Phong, là muốn để hắn chết tâm sao? Vẫn là để cho hắn biết, cái gì gọi là tay chân thân cận căn bản là si tâm vọng tưởng!

“Đại gia!” Tiểu thị đồng của Liễu Ức Vân từ phủ đông tây đi qua đại sảnh, không nghĩ nhìn thấy chủ tử của mình thất thần chán nản, một thân chật vật ngồi xổm trên mặt đất. Mặc dù trên tay là một mãnh vỡ của cái bát trên mặt đất, nhưng ánh mắt như phảng phất đang nhìn về địa phương xa xôi, hoàn toàn không để ý ngón tay đã bị mảnh vỡ sắc bén cắt máu tươi chảy ròng ròng.

“Đại gia, người ở đây làm gì? Tay ngươi đều đổ máu! Còn có quần áo của ngươi thế nào lộng dơ bẩn?”

“Tiểu Từ?” Liễu Ức Vân bị thanh âm trẻ con mà sắc nhọn của Tiểu Từ đánh thức, lấy lại *** thần nhìn đến ngón tay mập mạp của Tiểu Từ thật cẩn thận nâng lên tay bị chảy máu của mình bằng hai bàn tay, dáng vẻ lã chã-chực khóc.

“Không việc gì, ngươi lại giúp ta băng đi”. Tươi cười vô lực, trừ bỏ phụ vương, trên thế giới này có thể chỉ có Tiểu Từ mới hiểu ý đau hắn đi, đôi khi hắn thường thường nghĩ muốn, nếu Tiểu Từ là đệ đệ hắn, kia hắn không phải liền thực cảm thấy hạnh phúc đâu?

“Thế nào lại không việc gì, chảy nhiều máu như thế!” Chu miệng, “Đại gia luôn như vậy, tuyệt không biết yêu thương thân mình, tâm tư đều đặt lên tiểu vương gia, chính là.....”

“Tiểu Từ!” Cắt đứt lời nói của Tiểu Từ, biết hắn vì chính mình tổn thương bởi bất công, chính là ngay lúc này hắn thật không muốn nghe.

“Hảo, ta không nói, ta đi lấy hòm dược”. Đại gia chỉ biết hành hạ chính mình thôi!