Sương phòng phía đông Đoan vương phủ, trong buồng nồng nặc mùi rượu, trên bàn giữa phòng lăn lốc một đống bình rượu trống rỗng. Lúc này Trầm Lạc Phong ghé vào trước bàn, một khuôn mặt đầy men say, nhưng vẫn không ngừng uống rượu.
“Vì cái gì, vì cái gì ngươi không thể tin tưởng ta?” Lại uống một hớp rượu lớn, Trầm Lạc Phong đối mặt với khoảng không thì thào chất vấn, phảng phất như Liễu Ức Vân ở đây.
“Vì cái gì không chịu gặp ta, ngươi có biết hay không ta cũng rất thống khổ!” Lại ngửa đầu, phảng phất như một hơi uống sạch rượu trong bình.
“Rượu! Người đâu, lấy rượu cho ta!” Y hướng phía ngoài kêu to, lập tức say không còn biết gì như bùn nhão ghé vào trên bàn.
Cảm giác có gì khác lạ, y trở nên hoảng hốt, có người mở cửa chậm rãi đến bên y, tay người này nhẹ nhàng phủ lên đầu y. Là ai? Y ngẩng đầu muốn nhìn rõ người đó, nhưng quá say làm y không nhìn rõ cái gì.
“Đừng uống nữa, thực hại thân!” Người đó ôn nhu thở dài.
“Ai?” Là ai như thế ôn nhu nói chuyện nói y, có phải là hắn? “Vân nhi, là ngươi sao?” Y hồ loạn bắt lấy tay người đó hỏi.
Cảm giác cánh tay trong lòng bàn tay y run rẩy một chút, y mừng như điên, “Vân nhi! Ngươi cuối cùng cũng đến, ngươi cuối cùng cũng tha thứu cho ta!” Y mạnh mẽ đứng lên ôm chặt người đó vào trong lòng mà hưng phấn kêu.
Bị Trầm Lạc Phong ôm chặt Tiêu Mộng Liên mặc dù thực vui vẻ vì chính mình được Trầm Lạc Phong ôm, nhưng đồng thời đối với y luôn miệng kêu “Vân nhi” mà cảm thấy khó chịu. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Trầm Lạc Phong nàng liền thật sâu bị y hấp dẫn, nàng phát thệ muốn thành thê tử của y. Nhưng khi đó nàng nghĩ hết biện pháp muốn tiếp cận y, lại không được như nguyện. Gần nhất nàng vất vả thu được yêu thích của Đoan vương phi có thể thường xuyên xuất nhập vương phủ, nhưng không biết vì cái gì không thể thấy được y. Hôm nay nàng cuối cùng biết được y ở trong vương phủ, liền vội vội vàng vàng, không nghĩ đến lại nhìn thấy y chật vật yếu ớt như thế, cũng đồng thời nàng hiểu được một sự thật, thì ra Trầm Lạc Phong có người trong lòng, một người kêu là Vân nhi. “Hừ, mặc kệ ngươi là ai, dám tranh với ta, ta đều sẽ làm ngươi phải hối hận!” Tiêu Mộng Liên dưới đáy lòng âm thầm nghĩ, mắt hạnh mĩ lệ phát ra quang mang âm ngoan.
Bên này Trầm Lạc Phong vui vẻ ôm người, ở trên khuôn mặt hắn không ngừng hạ xuống nụ hôn, “Vân nhi, Vân nhi của ta, cho ta, ta phải có ngươi, cho ta!” Y khát cầu nói.
“Hảo!” Cánh tay nhỏ bé quấn lên bả vai Trầm Lạc Phong, xả ra một mạt tươi cười đắc ý, Tiêu Mộng Liên chủ động dâng lên đôi môi chính mình.
Trong phòng tối đen tràn ngập khí tức *** mỹ, tiếng giường kịch liệt rung động, tiếng thở dốc thỏa mãn cùng tiếng khóc nức nở xen lẫn tiếng rêи ɾỉ tạo thành một giai điệu mê loạn.
“Ân.... A..... A......” Đau đớn của lần đầu tiên khiến Tiêu Mộng Liên thấy huyễn vựng, nhưng tưởng tượng đến áp trên người mình là người chính mình vẫn luôn khát vọng, nàng không tự giác trở nên khẩn trương.
“Ngô.... Nhĩ hảo lớn, ân.... Vân nhi, ngươi là tối lớn nhất!”
“Ngô..... Ta yêu ngươi, Vân nhi của ta, a... Ca!” Dưới cái thúc mãnh liệt cuối cùng, Trầm Lạc Phong bắn ra du͙© vọиɠ chính mình, đồng thời ngã xuống dưới thân người bên dưới, trầm trầm ngủ.
Mà bị tiếng hô cuối cùng của y làm kinh ngạc gần như quên hô hấp, Tiêu Mộng Liên cứng người lại, thật lâu sau mới ha ha nở nụ cười, “Vân nhi, Liễu Ức Vân, ha hả, ta thế nào không nghĩ đến a, ha ha.....” Lật lên Trầm Lạc Phong ngủ úp sấp trên người chính mình, ngược lại áp trên người y. Tiêu Mộng Liên vươn ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng miêu tả lại hình dáng Trầm Lạc Phong, “Kỳ thật ta sớm đã nghĩ đến, lãnh khốc như ngươi, cư nhiên cũng có thể đối với hắn lộ ra ánh mắt ôn nhu.” Đột nhiên ánh mắt nàng chuyển, tràn ngập ghen tị cùng hung ác, “Ta quyết sẽ không đem y cấp cho ngươi, quyết không!”
Trầm Lạc Phong từ trong mộng tỉnh lại, bởi vì say rượu đầu có chút đau, chính là kí ức tốt đẹp lúc đi vào giấc ngủ làm y quên mất đầu đau. Lười mở mắt, điều chỉnh một chút tư thế, thu cánh tay lại làm người càng thêm sát vào chính mình, nghĩ muốn cúi đầu hôn lên, nhưng cảm xúc khác lạ làm y cả kinh. Trợn mắt xem xét, đập vào mắt là khuôn mặt mềm mại tươi đẹp. Trầm Lạc Phong đại kinh, vội vàng thả ra thân thể mềm mại kia.
“Ngươi là ai? Thế nào lại ở đây!” Y thanh âm lạnh như băng nói.
“Tiểu vương gia không nhớ ta sao? Ta là Tiêu Mộng Liên a.” Bị Trầm Lạc Phong mạnh mẽ đẩy ngã trên giường, Tiêu Mộng Liên buông xuống mái tóc rối tung trên vai, nắm chặt sàn đan dưới thân, cả người trần trụi cùng âm thanh run rẩy, dáng vẻ nhu nhược chọc người yêu mến. Nhưng ở nơi Trầm Lạc Phong nhìn không tới là khuôn mặt vặn vẹo tràn đầy oán hận. Y cư nhiên không nhận ra nàng, y cư nhiên lờ đi nàng đến cỡ ấy!
Tiêu Mộng Liên, Trầm Lạc Phong ở trong đầu tìm tòi cái tên này. Giống như ẩn ẩn nhớ được có một người như vậy, là con gái kinh thành phú thương được xưng là “Kinh thành đệ nhất mỹ nhân”, gần đây không biết vì sao được dì thu làm nghĩa nữ. Như vậy tối hôm qua y đem nàng trở thành Vân nhi?
“Đáng chết!” Nhu ấn trán, tình huống trước mắt làm y phiền lòng, đau đầu vì say rượu cộng thêm lửa giận tăng vọt.
“Tiểu vương gia, để Mộng Liên giúp ngươi đi.” Đang nói, một đôi tay hướng về phía trán Trầm Lạc Phong.
“Không cần!” Không khách khí xuy đuổi, lờ đi biểu tình tổn thương của nàng. Nếu đã biết người tối qua không phải Liễu Ức Vân, y không thể không đối mặt với chuyện chưa được hắn tha thứ, hơn nữa không biết thân thể Liễu Ức Vân khôi phục như thế nào, Trầm Lạc Phong hận không thể nhanh chóng trở về bên người hắn.
“Tối hôm qua là chuyện ta có lỗi với ngươi, ngươi có yêu cầu gì thì nói đi.” Đầu đau nứt ra cùng với nhớ thương Liễu Ức Vân, làm Trầm Lạc Phong thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt.
“Ta... Ta không có yêu cầu gì, ta hiện giờ... Đã là người của vương gia, ta chỉ nghĩ muốn.... Thầm nghĩ liệu có thể ở bên cạnh tiểu vương gia hầu hạ người cả đời, ta.....” Nàng sợ hãi nói.
“Không có khả năng!” Y không thể tiếp tục phụ Vân nhi, “Ta đã có người trong lòng, không có khả năng cưới ngươi!”
“Ta, ta không phải có ý trèo cao! Ta, ta chỉ nghĩ muốn được ở bên người ngài.....” Nàng khóc cầu, một hàng phù dung thanh lệ chảy xuống.
“Không được, ta cái gì cũng có thể bồi thường, nhưng cái này không thể được!” Không bị dáng vẻ nhu nhược cùng nước mắt nàng đánh động, Trầm Lạc Phong xuống giường mặc quần áo, muốn rời khỏi.
“Tiểu vương gia, nếu ngươi không cần ta chính là muốn ta chết. Huống chi lúc này trong bụng ta đã có cốt nhục của ngươi, ta chết không có gì luyến tiếc, nhưng ngươi nhẫn tâm nhìn đứa nhỏ của mình cứ như vậy chết sao?” Nàng bắt lấy vạt áo Trầm Lạc Phong, khóc cầu nói.
Trầm Lạc Phong từ từ xoay người, nắm lấy cằm nàng, hơi hơi nâng lên để nàng có thể đối mặt với y. Ánh mắt y lúc này tràn đầy lãnh khốc cùng khinh miệt, “Nếu không phải nể mặt dì, ta căn bản sẽ không ở đây dây dưa với ngươi, bất quá này cũng không đại biểu ngươi có thể uy hϊếp ta, những người đã từng uy hϊếp ta sau này đều hối hận, ngươi tốt nhất nhớ kĩ!” Nói xong y cũng không quay đầu xoay người đi khỏi. Lưu lại Tiêu Mộng Liên bị kinh động ngồi trên sàn nhà lạnh băng, thật lâu sau nàng mới dần dần bình phục từ trong ánh mắt kinh khủng của Trầm Lạc Phong. “Ngươi thật tàn nhẫn, ngươi đã như vậy tuyệt tình đừng trách ta vô nghĩa! Ta không có được, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng có được! Liễu Ức Vân, ta hận ngươi, ta phải triệt để hủy diệt ngươi!” Tiêu Mộng Liên nhìn phương hướng Trầm Lạc Phong li khai, cắn răng nói, lúc này lòng nàng đã hoàn toàn bị ghen ghét cùng tức tối bao phủ.