Chương 8
Sau khi xảy ra vụ trộm, Đường Tâm Nhu lập tức báo
cảnh sát, ngoại trừ đồ đạc bị đổ vỡ thì tiền của không mất mát gì, có thể tên
trộm chưa kịp ra tay đã bị chủ nhà phát hiện nên vội vàng chạy trốn. Bởi vậy
cảnh sát chỉ lập hồ sơ rồi bỏ đi.
Giữa trưa, anh ba Đường Thu Sinh và bạn tốt Kỷ Trình
Trình nghe tin liền đến thăm, mà không ngờ ngay cả Thi Dịch Phàm cũng đến.
“Trời ơi! Sao lại xảy ra chuyện này chứ, Tâm Nhu em
có bị thương không?” Anh ba Đường Thu Sinh khẩn trương cầm lấy tay em gái, quan
sát từ đầu tới chân, sợ cô bị sứt mẻ gì.
“Sao em có thể bị thương chứ, đáng lẽ anh phải hỏi
đối phương có bị thương không mới đúng.” Tâm Nhu đính chính lại lời anh ba.
Đường Tâm Nhu cô một chút cũng không yếu đuối, từ nhỏ đến lớn thử hỏi có người
đàn ông nào đánh thắng được cô? Tuy rằng cô là em út nhưng so về nhu đạo thì
thất bại thường được “nhường” cho các anh cô.
“Nói vậy cũng không đúng, không phải em bảo đối
phương có ba người ư? Nhỡ chúng hợp lại tấn công em thì phải làm sao? Hơn nữa
dao kéo không có mắt, nếu như bị trúng một dao, để lại sẹo thì em bảo anh biết
ăn nói với cha mẹ thế nào?
Nghĩ đến tình huống lúc đó của em gái, Đường Thu
Sinh không khỏi toát mồ hôi, may mà cha mẹ đã tính toán trước, từ nhỏ dạy dỗ
Tâm Nhu học võ công mới có thể hóa nguy thành an. A di đà phật, thiện tai,
thiện tai!
Thi Dịch Phàm đứng bên cạnh cũng lên tiếng quan tâm:
“Em bình an vô sự là tốt rồi.”
Hắn dịu dàng nhìn cô chăm chú khiến Tâm Nhu ngượng
ngùng nói cảm ơn, trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối.
Người thứ hai Đường Thu Sinh quan tâm sau em gái
đương nhiên là Đinh Vũ, hắn lập tức đi tới trước mặt giai nhân.
“Đinh Vũ, em đừng sợ, anh có vài người bạn trong
giới cảnh sát, nhất định sẽ nhờ bọn họ mau chóng bắt được tên lưu manh đó, bảo
đảm an toàn cho em.” Hắn thực hận lúc đó không có ở đây, nếu có thể bày ra màn
anh hùng cứu mỹ nhân thì không chừng Đinh Vũ sẽ thay đổi thái độ lãnh đạm sang
ái mộ hắn. Như vậy thì thật tốt biết bao!
Đinh Vũ khéo léo né người làm cánh tay Đường Thu
Sinh rơi vào khoảng không. Hắn đến bên người Tâm Nhu, kéo cô vào lòng, đôi mắt
tràn đầy địch ý với Thi Dịch Phàm.
“Có Tâm Nhu bảo vệ tôi rồi! Cô ấy rất anh dũng, so
với đàn ông còn mạnh hơn.”
Nhẹ nhàng phun khí nóng ở bên tai cô, khéo léo chen
vào giữa Tâm Nhu và Thi Dịch Phàm, ngoài hắn ra, không cho phép bất cứ người
đàn ông nào đến gần cô.
Được Đinh Vũ khen, Đường Tâm Nhu vô cùng đắc ý nói:
“Đúng vậy, tôi sẽ bảo vệ cô, không cho phép bất cứ kẻ xấu nào tiến gần cô một
bước.” Cô giơ hai nắm đấm lên, bày ra bộ dáng nữ anh hùng khí phách.
Đinh Vũ cười nhẹ, hai anh em Đường Tâm Nhu và Thi
Dịch Phàm đều không cần để ý, nhưng còn một người khác từ lúc vào cửa đã làm
hắn chú ý tới.
Con ngươi đen lén liếc về phía người đeo kính đen
đứng trong phòng khách, tóc búi chỉnh tề, trang phục bảo thủ giống một cô gái
bình thường nhưng nhất cử nhất động lại không tầm thường. Từ lúc bước vào cửa
cô ta không giống những người khác đến hỏi thăm đương sự mà ngược lại đi xung
quanh nhà, khi thì trầm tư suy nghĩ, khi thì xem xét các góc, dường như đang
tìm kiếm manh mối nào đó.
“Cô ấy là ai vậy?” Hắn thấp giọng hỏi bên tai Tâm
Nhu.
Tâm Nhu nhìn theo hướng hắn chỉ:” À, cô nói cô ấy
sao, đó là bạn tốt nhất của tôi, tên Kỷ Trình Trình.”
“Cô ấy làm nghề gì vậy?”
“Trình Trình làm việc ở cục cảnh sát.”
Mắt hắn hiện lên tia sắc bén:” Hình sự?”
“Không phải! Cô ấy làm ở phòng tài liệu, sắp xếp lại
hồ sơ vụ án.”
Hả? Đinh Vũ trầm ngâm một lát, nếu không phụ trách
phá án thì sao lại có hứng thú với hiện trường vụ án?
“Cô ấy đang làm gì?”
Tâm Nhu nhìn ra nghi hoặc của Đinh Vũ, cười giải
thích: “Trình Trình nghiên cứu quá trình gây án và tâm lý tội phạm, nếu được
coi trọng còn có thể được kinh phí nghiên cứu. Lúc trước tôi khuyên cô ấy nên
chọn đề tài nào hấp dẫn một chút, đại khái cô ấy cũng nghe theo đề nghi của
tôi, hiện tại đang đi lấy tài liệu!”
Thì ra là thế, ánh mắt sắc bén của hắn dừng trên
người Kỷ Trình Trình, có lẽ là do mình quá đa nghi.
Tâm Nhu hướng về phía Trình Trình gọi to: “Trình
Trình thối, cậu đến mà không chịu an ủi tớ trước, lại chạy loanh quanh quanh
nhà, đây có phải công viên khủng long cho cậu đào hóa thạch đâu.”
Kỷ Trình Trình quay đầu lại, đẩy gọng kính mắt, cũng
đùa lại bạn: “Đúng đó! Tìm nửa ngày mà ngay cả cái răng khủng long cũng chẳng
thấy, sớm biết vậy thì đã không đến.”
“Hừ, lời nói vô lương tâm này có thể làm người ta
đau lòng đó, có thật đấu là mục đích cậu đến không vậy?”
“Sinh ra và lớn lên trong nhu đạo thế gia lại tinh
thông quyền anh thử hỏi ai có thể đánh thắng Đường Tâm Nhu chứ? Hỏi cậu có bị
thương không chẳng phải đã sỉ nhục cậu rồi sao?”
“Hì hì, vẫn là cậu hiểu tớ nhất, không giống anh Ba
suốt ngày lo lắng hệt như ông già.”
Đường Thu Sinh cự lại em gái: “Anh mới hai mươi bảy
tuổi.”
“Thế mới nói người chưa già đã yếu.” Nói xong ngay
cả chính mình cũng không nhịn được mà cười ngặt nghẽo khiến những người khác
cũng bật cười theo.
Kỷ Trình Trình đi tới, nhìn mĩ nhân lạnh lùng bên cạnh
Tâm Nhu, mỉm cười:
“Tôi nghĩ vị này chính là người mà Tâm Nhu hay nhắc
tới, Đinh Vũ tiểu thư.”
” Chào cô.” Đinh Vũ khách khí trả lời lại, âm thầm
đánh giá đối phương. Tới gần mới nhận ra, Kỷ Trình Trình có một đôi mắt vô cùng
sắc bén, ẩn giấu dưới cặp kính đen là một ánh mắt trong veo rất có hồn. Nhưng
ngoại trừ cặp mắt thông minh thì nhìn thế nào cũng chỉ thấy đây là một nhân
viên công vụ bình thường mà thôi.
Nhìn bề ngoài giản dị của cô, Đinh Vũ không thấy
điểm gì khả nghi nhưng trong lòng mơ hồ có cảm giác cô gái này không thể khinh
thường.
Khi hắn đang đánh giá cô thì cũng là lúc Kỷ Trình
Trình quan sát hắn.
“Tôi tên Kỷ Trình Trình, là bạn học của Tâm Nhu. Cô
ấy nói rất đúng, cô quả là đại mĩ nhân.”
Đinh Vũ cười duyên: “Là cô ấy nói quá lên thôi.” Đẳng
cấp ngụy trang của Đinh Vũ rất cao, lừa gạt hết mọi người, không ai có thể nghĩ
cô gái nũng nịu dịu dàng này lại là đàn ông.
Tâm Nhu tò mò hỏi: “Trình Trình, vừa rồi cậu tìm hồi
lâu rốt cục có phát hiện gì mới không?”
Kỷ Trình Trình bất đắc dĩ lắc đầu.” Ngoại trừ đồ đạc
đổ vỡ thì không có manh mối gì nhưng tớ phát hiện ra một chuyện rất thú vị.”
Giữa ngón cái và ngón trỏ của cô kẹp một mảnh nhỏ
trong suốt như quả cầu, người bình thường căn bản sẽ không chú ý tới nhưng cô
lại nhìn ra.
Trong lòng Đinh Vũ thầm chấn động, thứ Kỉ Trình
Trình cầm trên tay chính là mảnh da bị rách hôm qua, rốt cục cô ta kiểm tra các
thứ là muốn làm gì?
“Đây là cái gì?” Mọi người nhìn vào tò mò hỏi.
“Tôi cũng không biết, để mang về nghiên cứu đã.”
Tâm Nhu thật sự không hiểu cái này với nghiên cứu
kia có gì hay mà Trình Trình lại hứng thú. Nhưng Trình Trình vốn cư xử không
giống người bình thường, cô cũng không hỏi lại nhiều.
Thi Dịch Phàm thấy mình ít được chú ý đã lâu, vì
muốn có cơ hội ở cùng Tâm Nhu, hắn chân thành mời: “Tâm Nhu nếu tiện có thể
cùng anh dùng cơm trưa không, anh muốn thảo luận về thiết kế của em.”
Lời này vừa nói ra quả nhiên có hiệu nghiệm ngay lập
tức, thu hút ánh mắt Tâm Nhu.
“Được! Không thành vấn đề.” Không biết thiết kế của
mình có được chọn hay không, cô lập tức gật đầu, không phát hiện ra sắc
mặt Đinh Vũ đứng bên cạnh đã đen đi vài phần.
Đường Thu Sinh đứng một bên cũng khích lệ, một là vì
hắn và Thi Dịch Phàm sớm đã bàn trước, hai là hắn cũng nhân cơ hội này mà ở
cùng Đinh Vũ nhiều hơn. Nếu Dịch Phàm mời em gái thành công thì hắn cũng sẽ làm
y hệt với Đinh Vũ.
“Đinh Vũ, anh biết một nhà hàng rất được, nếu có
thể, anh muốn mời em ăn cơm.” Hắn lấy hết dũng khí mời, mong có được nụ cười
xinh đẹp của giai nhân.
“Được. Đây là vinh hạnh của em.”
Đường Thu Sinh thoáng chốc mở cờ trong bụng: “Thật
sao?”
“Đúng lúc em cũng đói bụng, nếu mọi người đều phải
ăn cơm thì chúng ta cùng đi luôn đi!” Hắn tươi cười để nghị, quay sang Trình
Trình mời,”Kỷ tiểu thư có hứng thú cùng chúng tôi ăn một bữa không?”
Tâm Nhu nghe xong rất hưng phấn phụ họa: “Đúng rồi,
đúng rồi, Trình Trình cùng đi đi!” Thật tốt quá, càng nhiều người càng tốt, cô
rất thích những nơi náo nhiệt.
Đôi mắt đẹp thông mình của Kỷ Trình Trình chợt lóe,
tựa hồ nhìn ra chút manh mối. Dường như Đinh Vũ cố ý, không biết trong lòng
người này đang nghĩ gì. Thôi, đi chơi một chút cũng được.
“Được. Đúng lúc hôm nay tớ xin ra ngoài tìm tư liệu,
đi lâu cũng không sao hết.” Cô nói dối.
“Đi thôi, đi ăn cơm thôi!” Tâm Nhu đi tiên phong vỗ
tay khen ngợi, lập tức tay phải kéo Đinh Vũ, tay trái lôi Trình Trình, không
chờ được mà muốn đi ngay.
Đường Thu Sinh cùng Thi Dịch Phàm sững sờ tại chỗ,
không lường trước được kết quả lại biến thành bữa cơm chung, hai người nhìn
nhau cười khổ, buộc lòng phải chấp nhận, oan ức mà đi theo phía sau.
Máy tính trên bàn truyền đến tín hiệu, Đinh Vũ ngồi
trước bàn biết thợ săn ưng – Trầm Nghị đang gọi đến, hắn mở mật mã, một ô đối
thoại xuất hiện.
“Con mồi của sói lại bị chạy mất?”
Câu hỏi đi thẳng vào vấn đề khiến lông mày Đinh Vũ
nhíu lại, hắn nhanh chóng gõ một dòng chữ rồi ấn enter.
“Sao cậu biết?”
“Tìm hiểu từ hồ sơ ghi chép của cảnh sát, rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì?”
Thợ săn sói bên này trầm mặc tầm 5 giây mới khôi
phục lại.
“Không có gì, đừng tò mò chuyện người khác.”
Mỗi chữ gõ vào đều chứa đầy mùi thuốc súng.
“Không khéo cậu lại phải nhờ đến tôi ấy chứ. Công
phu cô gái họ Đường kia thật thâm hậu, bây giờ “hổ” vẫn còn chưa xuống giường
được.”
Nhìn câu cuối cùng, khóe miệng Đinh Vũ khẽ cong lên.
“Đừng cười thầm, “hổ” muốn tôi chuyển lời tới cậu,
hắn nói: ‘Gửi lời hỏi thăm cậu’ Tôi chỉ chuyển lời lại thôi nhé. Hơn nữa, lần
này lại để Mai Côi Chi Lang chạy thoát, tôi đoán là do Đường Tâm Nhu gây ra
phải không? Cô ấy đúng là khắc tinh của cậu.”
Thợ săn sói ở bên này lại trầm ngâm lần nữa, Trầm
Nghị thật thần thông quảng đại, việc công, việc tư, chính sự, khứu sự [1],
việc nhà đều không lừa nổi hắn.
“Tôi biết cậu đang chửi bậy. Đừng tức giận, tôi cho
cậu một tin tốt về Mai Côi Chi Lang.”
Ánh mắt chữ “T” sáng lấp lánh như tuyết, nhanh chóng
gõ bàn phím.
“Nói đi!”
“Tôi vừa chặn một cuộc gọi di động, nội dung vừa
đúng nói về kẻ lưu manh xâm nhập nhà hai người đêm qua. Tôi đã tra ra nơi gọi,
tên này chắc chắn có liên quan đến Mai Côi Chi Lang, đây là văn kiện mật về
cuộc nói chuyện của bọn chúng.”
“Cám ơn.”
“Không cần khách khí, nhóc con, hôn tôi một cái là
được rồi.”
!!!
“Đừng nói qua máy tính như vậy chứ, BYE.”
Cuộc nói chuyện chấm dứt bằng một loạt nụ hôn của
nhân vật hoạt hình nam kèm theo làm lễ vật.
Đinh Vũ mắng một tiếng nhưng mắng như thế nào cũng
vô dụng vì máy tính kia đã ngắt kết nối.
Có tin tình báo của “ưng” hỗ trợ, bước kế tiếp hắn
sẽ phát huy năng lực lần theo dấu vết của mình. Nhập mật khẩu, mở văn kiện mật
ra, nhớ kĩ nội dung, rồi lập tức xóa sạch toàn bộ không lưu lại bất cứ dấu vết
gì.
Trải qua chuyện vừa rồi, chắc chắn Mai Côi Chi Lang
sẽ cảnh giác, tuyệt đối không chui đầu vào lưới lần nữa nên hắn phải chủ động
ra tay. Dựa vào tình hình hiện nay, cảnh sát vẫn chưa có thông tin về Mai Côi
Chi Lang nên về mặt này hắn có ưu thế hơn.
“Vũ…” Ngoài cửa, nửa cái đầu nhô vào lộ ra đôi mắt
to, Tâm Nhu cười hì hì, vẻ mặt như muốn nói: Vô sự không đăng tam bảo điện[2].
“Chuyện gì?”
“Cô nói tôi mặc như vậy có đẹp không?”
Đường Tâm Nhu e lệ đi vào, suốt một giờ đồng hồ cô
đã cẩn thận trang điểm thật xinh đẹp cho hắn xem.
Hai mắt Đinh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên, sáng ngời
không dám tin.
Bình thường cô luôn mặc áo phông quần dài, tóc thì
tùy tiện dùng cặp cố định buộc thành đuôi ngựa, nhưng giờ mái tóc thả xuống
thành kiểu đầu công chúa thanh lịch, người mặc một bộ vest hồng phấn không tay.
Áo được thiết kế không tay khiến cho cánh tay trắng
nõn không tỳ vết lộ ra, kết hợp với bộ váy hết sức hài hòa làm nổi bật dáng
người yểu điệu của cô, toàn bộ các đường cong xinh đẹp được phơi bày.
Cô từ một cô bé cẩu thả mờ nhạt lột xác thành thục
nữ yểu điệu
Cô đi tới trước mặt hắn, dạo qua một vòng, bày ra bộ
dáng thục nữ.
“Đẹp không?” Cô vừa thẹn vừa chờ mong hỏi.
“Rất đẹp.” Hắn chậm rãi nói, cố gắng che giấu đôi
mắt nóng rực đang nhìn cô chằm chằm.
Được khen ngợi làm cho Đường Tâm Nhu vô cùng vui vẻ.
Tuy cô thiết kế trang phục nhưng không chú trọng ăn mặc giống như những nhà
thiết kế khác. Không biết đã bao nhiêu năm không mặc váy, thứ nhất là do cô ngại
phiền toái, hai là cô dễ bị đàn ông quấy rầy. Vì tự bảo vệ mình nên cô dần hình
thành thói quen, bây giờ đột nhiên lại mặc váy thật sự cảm thấy không quen!
Cùng là con gái nên cô mặc cho Đinh Vũ xem vì muốn
hỏi ý kiến của cô ấy.
“Tôi mặc như vậy có khoa trương quá không? Váy liệu
có ngắn quá không? Bả vai có lộ quá không?” Cô ngần ngừ hỏi, thỉnh thoảng lại
dò xét trang phục của mình.
Đinh Vũ còn thấy váy không đủ ngắn ấy chứ. Cô không
biết bản thân mình quyến rũ thế nào đâu, toàn thân hắn giờ nóng như lửa đốt, cô
muốn hại hắn tối nay không ngủ được sao?
“Cô mặc váy rất hợp. Tôi tuyệt đối không nói quá
đâu, thực sự rất đẹp.” Hắn nói ra những lời tự đáy lòng, thu hết hình ảnh xinh
đẹp của cô vào tận đáy mắt.
Tuy Đinh Vũ nói như vậy nhưng Tâm Nhu vẫn không tin
tưởng lắm bởi cùng Đinh Vũ đứng một chỗ, cô gái nào cũng trở nên kém xinh đẹp
hơn.
“Mặt tôi trang điểm có được không? Có đậm quá
không?”
“Rất vừa, cô không trang điểm cũng đẹp, đeo thêm đồ
trang sức thanh nhã càng thêm nữ tính, ngay cả tôi nhìn cũng ngẩn người.”
Tâm Nhu khanh khách cười: “Tôi sao có thể so với cô
chứ? Cô mới xinh đẹp còn tôi chỉ có thể gọi là đáng yêu.”
“Không phải. Thật sự rất đẹp làm cho người ta không
rời mắt được, hại tôi không nhịn được muốn chiếm làm của riêng.” Hắn ôm cô nói
chuyện, ánh mắt và vẻ mặt giống như thật sự muốn ăn cô.
Tâm Nhu cười không ngừng, cho rằng cô ấy đang đùa
mình, phần eo bị tay cô ôm rất nhột.
“Tôi rất sợ nhột, mau buông ra.”
“Không buông.” Hắn xấu xa càng ôm cô chặt hơn.
“Vũ… Cô làm nhăn quần áo của tôi rồi, người khác mà
nhìn thấy sẽ tưởng chúng ta bị les đó.”
“Nếu tôi không phải là phụ nữ mà là đàn ông thì cô
có muốn gả cho tôi không? Hả?”
“Làm sao có thể như thế được!”
“Cô không nói thì tôi không cho cô đi.”
Tâm Nhu bị hắn ôm thật sự rất nhột bất đắc dĩ đành
thuận theo hắn.
“Được, nếu cô biến thành đàn ông thì tôi nhất định
sẽ gả cho cô.”
Cô chỉ nói chơi, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt
rực lửa của Đinh Vũ.
“Một lời đã định.”
“Được, một lời đã định.”
Nụ cười giảo hoạt cong lên trên khóe miệng của sói,
không hứa thì thôi chứ một khi đã hứa hẹn thì tựa như đóng dấu, cả đời này đừng
hòng thay đổi.
“Bây giờ có thể buông tôi ra rồi chứ?”
Tâm Nhu năn nỉ: “Tôi phải rời nhà ngay, nếucô còn
không buông là không kịp nữa đâu.”
“Đi đâu?”
“Tôi có hẹn với Dịch Phàm.”
Đinh Vũ sửng sốt, sắc mặt đã thoáng âm u:
“Cô ra ngoài cùng anh ta à?”
Tâm Nhu không phát hiện ra điểm khác thường của hắn
mà mơ màng chìm đắm trong niềm hy vọng vui sướиɠ.
“Hôm nay có một show diễn thời trang mà Dịch Phàm là
khách quý, anh ấy nói muốn đưa tôi đi xem cùng, nhân tiện giới thiệu tôi với
một số người có tiếng tăm trong giới thời trang, tôi rất thích!”
“Cô thích Thi Dịch Phàm?” Ngữ khí nghe có vẻ ôn hòa
nhưng giọng nói lại ẩn chứa nguy hiểm.
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Đường Tâm Nhu đỏ mặt, vỗ
vỗ hai má.
“Ưm, Dịch Phàm thoạt nhìn là một người dịu dàng,
chững chạc, anh ấy không giống với những nam sinh tôi gặp trước đây. Hơn nữa…”
Vẻ mặt của hắn càng khó coi: “Hơn nữa cái gì?”
“Anh ấy là bạn tốt của anh ba nên sẽ không gạt tôi.”
Đinh Vũ không nén nổi căm tức, đây là logic quái quỷ
gì! Đàn ông muốn gạt đàn bà thì còn phân biệt đối tượng là ai sao? Người ta đối
với cô hơi tốt một chút, cô liền hoàn toàn tin tưởng người ta. Nghĩ đến là muốn
bốc hỏa.
“Bởi vậy cho nên cô thích hắn?” Hắn cực kỳ để ý, hắn
không cho phép cô thích người khác.
“Tôi cũng rất thích anh ấy vì anh ấy chính là đối
tượng tôi thầm mến mộ ngày xưa! Nhưng mà không biết ấn tượng của người ta với
tôi ra sao? Hơn nữa nhiều năm không gặp như vậy không biết tính cách còn hợp
nữa không, tuy nhiên anh ấy nói thích tài năng của tôi làm tôi rất vui! Hì hì.”
Thi Dịch Phàm sắp xếp cho Tâm Nhu thử việc ba tháng
ở công ty chẳng qua chỉ là cái cớ để tiếp cận cô, Đinh Vũ sớm đã nhìn thấu rắp
tâm của người đàn ông đó, chỉ có cô gái chậm chạp này mới một mực cho rằng
người ta thực sự coi trọng thiết kế của mình. Thật dễ bị lừa!
Giờ phút này hắn như bị lửa thiêu đốt, cả người tản
ra mùi vị gió thổi mưa giông trước cơn bão, hơi thở nguy hiểm chất đầy bụng
nhưng lại không thể tổn thương cô. Hắn ép mình rời đi, tức giận cầm lấy cái
chén thủy tinh trên bàn, dùng lực, cái chén trong tay nháy mắt đã hóa thành
nhiều mảnh nhỏ.
[1] :
Khứu sự: là chuyện làm người ta xấu hổ.
[2] :
Vô sự không đăng Tam Bảo điện: Không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, ý
là: Không có việc gì thì không đến tìm.