Chương 3
Đường Tâm Nhu thấy mình như gặp được Bồ Tát, cảm
động suýt nữa thì òa khóc:
“Thật tốt quá, cô đúng là ân nhân cứu mạng của tôi!”
Cô cảm động đặt tay Đinh Vũ lên trước ngực mình. Quả
nhiên các vị thần không bỏ mặc cô nên mới tìm người đến cứu cô nhanh như vậy!
Đinh Vũ nhếch mi, nhìn chằm chằm đôi tay tuy nhỏ bé
nhưng đầy sức mạnh kia. Đây là lần thứ ba trong ngày cô nắm tay hắn.
Cả đời này chưa cô gái nào có cơ hội nắm tay hắn
nhiều như vậy.
Tay hắn dường như cảm giác được bộ ngực mềm mại kia.
Tuy bề ngoài hắn giả trang phụ nữ đẹp không một tỳ vết nhưng bên trong thì
không thiếu bản năng đàn ông. Sâu trong đáy mắt hắn bắt đầu dấy lên tia lửa.
Cảm giác này, đích thực là 32D.
“Cô ta là ai?”
Ánh mắt bà chủ nhà như ánh đèn hồng ngoại, cẩn thận
đánh giá cô gái cao gầy trước mặt.
Có câu nói của đại mĩ nhân, Tâm Nhu ngẩng cao đầu,
ưỡn ngực trả lời:
“Cô ấy là chị họ của tôi. Tôi ở một mình thấy buồn
nên gọi chị ấy đến ở cùng.”
Đường Tâm Nhu không dám nói cho bà chủ nhà biết mình
chưa được sự đồng ý của bà ta đã tự tiện cho người khác thuê nhà. Nếu như bà ấy
tăng tiền thuê nhà hoặc khoản phí khác thì cô thảm rồi. Vì vậy, cô buộc phải
tìm ra cách ứng phó với bà chủ.
Theo kinh nghiệm của cô, đối mặt với người keo kiệt
giữ lại được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Bà chủ nhà quan sát Đinh Vũ từ trên xuống dưới, hình
như vẫn còn nghi ngờ, chất vấn:
“Cô ta tên gì?”
“Ha ha ha… Chị họ tôi tên là…”
“Tôi họ Đinh, tên một chữ Vũ, Vũ trong lông vũ.”
Hắn tiếp lời.
“Đúng, đúng, đúng! Tên là Đinh Vũ! Từ nhỏ tình cảm
của chúng tôi đã rất tốt, nên lần này chị họ tôi lên đây giúp tôi, tôi thật sự
rất vui!”
Để thêm phần tin cậy, cô còn cố ý ôm lấy cánh tay
Đinh Vũ, tựa đầu vào người ta, thân mật như người nhà.
Nếu đối phương đã đồng ý trả tiền thuê nhà thì không
còn gì tốt hơn, miễn không ở lén lút là được. Bà chủ nhà cũng không có thời
gian kéo dài với các cô.
“Hai tháng tiền nhà cộng với tháng này tổng cộng ba
vạn, cô định khi nào thì thanh toán?”
“Tôi lập tức gọi điện bảo người mang đến. Bà có thể
cho tôi số tài khoản ngân hàng được không?”
Trả lời thẳng thắn như vậy, bà chủ cầu còn không
được, sao có thể tiếp tục gây khó dễ cho hai cô gái. Mặt mỉm cười vui vẻ, bà ta
lập tức lấy bút ghi lại cho cô.
Đinh Vũ lấy điện thoại di động ra, trước mặt bà chủ
nhà dặn dò người ở đầu bên kia nhanh chóng chuyển khoản, sau đó cúp máy, khóe
miệng nhếch lên nụ cười vui vẻ.
“Bây giờ, bà thử kiểm tra xem tiền đã được chuyển
vào hay chưa?”
Xác định đã thu được tiền, bà chủ đương nhiên vui
vẻ, không làm khó các cô, mặt mày hớn hở rời đi.
Đợi bà chủ nhà đi khỏi, Đường Tâm Nhu cuối cùng cũng
có thể thả lỏng, song cô vẫn không quên hướng về phía người bạn cùng phòng cảm
động rơi nước mắt một phen.
“May mà có cô, nếu không hôm nay khẳng định lỗ tai
tôi bị bà chủ nhà lải nhải đến dài ra mất thôi. Chờ tôi tìm được việc làm nhất
định sẽ trả lại tiền cho cô.”
“Đừng khách sáo, ngày đó cô cứu tôi, so với chuyện
này thì có đáng gì.”
Khi hắn nũng nịu nói những lời này đã lờ mờ kèm theo
hơi thở nguy hiểm.
Đường Tâm Nhu hồn nhiên không phát giác ra, chỉ cảm
thấy đại mĩ nữ này thật có nghĩa khí. Ấn tượng tốt về cô ấy càng gia tăng không
ít. Quả là ở hiền gặp lành! Tâm Nhu không khỏi cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng
thấy mình với cô ấy thực sự có duyên.
“Ha ha… Chuyện kia đừng nên tính toán nữa, trừng trị
người xấu là nghĩa vụ của mỗi công dân, như vậy thì kẻ xấu mới không lộng hành.
Ngược lại việc cô giúp đã cứu sống tôi. Đúng rồi, cô định khi nào thì chuyển
tới?” Vẻ mặt cô chờ mong hỏi.
Đôi môi hoàn mĩ không tì vết cong lên xinh đẹp:
“Ngày mai tôi chuyển hành lý tới đây, có được
không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề. Hoan nghênh, hoan
nghênh! Từ mai có cô làm bạn, tôi mừng còn không kịp!
Đường Tâm Nhu thực sự rất vui vẻ, vấn đề tiền thuê
nhà được giải quyết, tiền thuê nhà cùng sinh hoạt phí tháng này tạm thời không
cần lo lắng nữa. Còn cô với Đinh Vũ mới quen đã thân, cô cũng không quan tâm
lai lịch người ta thế nào.Tính tình cô ấy hiền lành, tốt bụng, nhất định là con
nhà đàng hoàng!
“Quyết định như vậy đi. Bây giờ tôi về nhà thu xếp
đồ đạc, ngày mai gặp lại!”
“Có gì cần tôi giúp thì cứ nói!” Trước khi Đinh Vũ
đi, Tâm Nhu còn nhiệt tình đề nghị. Người ta hào phóng như vậy cô cũng nên bày
tỏ một chút mới đúng.
“Nếu cô nói như vậy thì tôi cũng không khách khí. Có
lẽ ngày mai cần cô chuyển giúp một ít hành lý.”
“Chuyện này đơn giản thôi!”
Không phải khoe khoang chứ sức khỏe cô rất tốt, dư
sức chuyển đồ vật này nọ. Một ít hành lý kia đối với cô không thành vấn đề.
“Nhất định như vậy nhé!”
Đinh Vũ mỉm cười từ biệt, thướt tha bước ra khỏi
cửa, ánh mắt dịu dàng ngay lập tức trở nên sắc bén như sói.
Ngày mai, cuộc sống địa ngục của cô chính thức
bắt đầu! Về phần phải chỉnh cô như thế nào, hắn đã có kế hoạch!
Nhìn theo bóng dáng đại mĩ nhân dần khuất ở thang
máy, Đường Tâm Nhu chợt nhớ phải thu dọn nhà cửa thì Đinh Vũ mới có phòng ở.
Cô lập tức đứng lên, tích cực giúp người bạn mới sửa
sang lại căn phòng.
Cùng lúc đó, trong một khu dân cư có một tòa nhà tên
là Nhàn Dật Cư. Tòa nhà tám tầng bề ngoài nhìn không có gì đặc biệt nhưng không
ai biết rằng đây chính là khu căn cứ bí mật của thợ săn, bên trong đều là trang
thiết bị tiên tiến hàng đầu thế giới.
Đương nhiên, thỏ khôn có nhiều hang, nơi này chỉ là
một trong các căn cứ của thợ săn mà thôi.
Ánh mặt trời xuyên qua các tấm kính thủy tinh, chiếu
sáng trên các góc của đại sảnh.
Trên chiếc bàn gỗ nâu sẫm to dài, một cô gái cực
xinh đẹp với đôi mắt quyến rũ, đôi môi đỏ mọng cùng hơi thở say lòng người đủ
để mê chết toàn bộ đàn ông trong thiên hạ. Cô là Tiêu Nại Nhi, thợ săn mang
biệt hiệu Báo, bộ quần áo bó sát khiến các đường cong duyên dáng hiện ra không
sót tí nào.
“A! Đã tra ra cô gái hại anh uống một ngụm nước cống
nhanh vậy sao? Không hổ là cao thủ truy tìm tung tích.”
Giữa hai ngón áp út và ngón trỏ kẹp một tấm chứng
minh thư. Đôi mắt đẹp mang theo ý cười tràn đầy sự hứng thú, đánh giá tấm ảnh.
Cô gái này có khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to đen bóng, nụ cười chói lóa như
ánh sáng mặt trời – Đường Tâm Nhu.
Trên sô-pha, Đinh Vũ lạnh lùng liếc cô một cái, sau
đó thu hồi ánh mắt tiếp tục kiểm tra chiếc đồng hồ theo dõi mới nhất trên tay.
Khôi phục lại hình dáng nam nhi, hắn tựa như pho
tượng không có độ ấm. Gương mặt nhã nhặn, tuấn tú làm người ta rất khó tin rằng
hắn là một thợ săn chuyên nghiệp. Bên cạnh đó, tính cách nóng nảy một khi bộc
phát lại không thể kiểm soát hành động của mình, nên bình thường hắn đều duy
trì khuôn mặt trầm mặc, dồn hết khí lực để đi săn.
“Cô ta trông như thế nào? Đưa tôi xem.” Người vừa
lên tiếng là Hàn Hạo Liệt – thợ săn mang biệt hiệu Hổ. Hắn có dáng người cao
lớn như Đinh Vũ nhưng cường tráng hơn một chút. Mái tóc ngắn bù xù, trang phục
ngổ ngáo cùng chiếc cằm đầy râu cho thấy hắn là một người đẹp trai nhưng khá
ngang ngạnh.
Hắn đi tới, một tay nhận lấy tấm chứng minh thư
trong tay Nại Nhi, một tay xoa xoa cằm. Đôi lông mày rậm nhướn lên một cao một
thấp, vẻ mặt nghĩ ngợi, cân nhắc.
Cô gái mắt to, vui vẻ cười trong ảnh trông không hề
có tâm cơ, nhìn thế nào cũng thấy đây là một cô bé ngoan hiền.
“Nhưng người ta đá Đinh Vũ của chúng ta xuống cống
nước bằng cách nào nhỉ?”
“Chú ý cách dùng từ của cô, tôi chỉ nhất thời sơ ý
trượt chân thôi.” Từ “đá” của Nại Nhi làm khuôn mặt Đinh Vũ co rúm lại.
Tiêu Nại Nhi khẽ cười duyên, sóng mắt lưu chuyển,
không hề e ngại trước sự cảnh cáo của hắn. Không phải chỉ biết Đinh Vũ ngày một
ngày hai, bọn họ đương nhiên hiểu hắn ngoài lạnh trong nóng, ân oán rõ ràng,
tuy rằng tính tình không tốt lắm nhưng tuyệt đối sẽ không làm tổn hại bạn bè.
Cô sẽ không ngu mà đi “vuốt râu” Sói, bằng không đến lúc đó bản thân mình cũng
không giữ nổi.
Huống hồ, tối hôm đó, bọn họ nhìn rất rõ, Đinh Vũ
thật sự bị người ta đẩy rơi xuống cống.
May mà cô và Hạo Liệt tò mò thấy Đinh Vũ giả dạng
phụ nữ nên lén lút đi theo, nếu không đã bỏ lỡ một màn kịch hay rồi.
Cô đi tới chiếc ghế sô-pha, hai tay trắng như tuyết
vòng qua cổ Đinh Vũ, cười vui vẻ nói bên tai hắn:
“Em đã sớm nói với anh, muốn câu cá lớn thì tìm em
là được, anh lại muốn tự mình giả dạng phụ nữ, tội gì phải như vậy.”
Đinh Vũ lạnh nhạt nói: “Chuyện của tôi, tôi sẽ tự
giải quyết.”
“Ôi! Anh nói những lời này thật vô tình! Chúng ta
cùng một team mà, đồng bọn gặp khó khăn, chúng ta sao có thể bỏ mặc chứ. Đúng
không Hạo Liệt?
“ Đúng vậy!” Hạo Liệt giơ cao điếu thuốc trong tay,
dáng điệu tươi cười, chậm rãi hít một hơi thật sâu, thở ra làn khói mỏng.
“Quy tắc thứ bảy của thợ săn quy định phải tự mình
giải quyết nhiệm vụ.” Đinh Vũ lạnh nhạt nói. Nếu vụ làm ăn của hắn thất bại, hắn
sẽ tự mình chịu trách nhiệm, bất kỳ kẻ nào cũng không liên quan.
Tiêu Nại Nhi chậm rãi giơ ngón tay ngọc lắc trái lắc
phải trước mặt anh:
“No! No! No! Quy định thứ năm của thợ săn nói để
phục vụ lợi ích tổ chức, mọi người phải hợp tác chặt chẽ với nhau.”
“Việc riêng của tôi thì liên quan gì đến mọi người?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi.” Cô nũng nịu phản
bác lại đồng thời đem trách nhiệm thuyết minh quăng lên người Hạo Liệt:
“Đại pháp quan! Anh giải thích hiến pháp đi.”
Đôi lông mày rậm của Hàn Hạo Liệt nhăn lại, Nại Nhi
sao lại ném cho anh vấn đề nan giải này chứ? Nại Nhi lập tức bày ra bộ mặt vô
tội, nở nụ cười tươi rói, cặp mắt to tròn nháy nháy, gợi ý:
“Anh là Hổ, vậy nhiệm vụ hổ lạn[1] này
giao cho anh.”
Hạo Liệt lại tiếp tục nhả ra một đợt khói nữa, chậm
rãi thở dài. Trong sở trường của hắn đúng là có cả “công phu hổ lạn” có thể nói
sống thành chết, nói chết thành sống, đổi trắng thay đen.
Hắn giả bộ suy nghĩ sâu xa, nghiêm túc nói:
“Chuyện này đương nhiên liên quan đến mọi người, mà
còn liên quan rất lớn là đằng khác. Nếu như mọi người bỏ mặc anh hoặc anh kiên
quyết tự mình hoàn thành nhiệm vụ thì không phải đã đi ngược với quy tắc của
thợ săn rồi sao. Tổ chức của chúng ta sở dĩ thịnh vượng như ngày hôm nay đều do
mỗi lần nhiệm vụ được giao thì cả đội cùng nhau hợp tác, ai cũng là bậc thầy
trong từng lĩnh vực, mọi người che chở, hỗ trợ lẫn nhau nên nhiệm vụ nào cũng hoàn
thành thuận lợi. Từ khi các thế gia vọng tộc ngầm kí kết cho chúng ta gia nhập
tổ chức, chúng ta đánh đâu thắng đó, không hề có nhược điểm. Không phải chính
do bốn người chúng ta hợp tác hỗ trợ anh tìm người sao, Nại Nhi xinh đẹp mê
hoặc, Trầm Nghị thu thập tin tình báo, tôi cung cấp vũ khí hiện đại, chúng ta
chính là đội quân vô địch, bất chiến bất thắng, đô-la Mĩ không phải cứ thế mà
bay vào túi chúng ta sao?”
“Anh nói xong rồi chứ?” Đinh Vũ lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên chưa nói hết một tờ tôi sẽ không ngừng
lại.”
Nại Nhi khanh khách cười, Hàn Hạo Liệt chẳng những
tướng mạo bậy bạ, hành vi bậy bạ ngay cả thái độ nói chuyện cũng thực bậy bạ,
luôn khiến cô thoải mái cười.
Đinh Vũ thấy thái dương mình bắt đầu âm ỉ đau, trầm
giọng ra lệnh: “Nói trọng điểm đi.”
“Trọng điểm chính là tổ chức phân công chúng ta cùng
nhau hợp tác để tìm ra đồng đảng của Mai Côi Chi Lang, nhanh chóng bàn giao cho
người ủy thác.”
“Tôi không đồng ý.” Ánh mắt Đinh Vũ trở nên lạnh
nhạt. Hắn không cần người khác giúp đỡ, phiền phức do hắn gây ra thì hắn sẽ tự
mình giải quyết.
“Đúng là đồ sói già ngoan cố!” Trong lòng Nại Nhi
hiểu Đinh Vũ không thích làm phiền người khác, nhưng nếu xét trên khía cạnh làm
ăn thì đừng bao giờ mềm giọng đi khuyên lơn hắn: “Với lại, tiền thưởng Mai Côi
Chi Lang không hề ít, lẽ ra người ta cũng được chia một phần, không cho anh độc
chiếm đâu!”
Hàn Hạo Liệt bước tới chiếc bàn lớn giữa phòng
khách, nằm ngửa xuống, đối mặt với trần nhà, vươn hai ngón tay: “Tôi không tham
phần công lao của bạn tốt đâu!”
Lúc này, một bóng đen tóc dài bay bay nhẹ nhàng đi
qua, bước chân lặng lẽ làm cả ba tuấn nam mĩ nữ nháy mắt đông thành băng, như
gặp quỷ, giương mắt trân trối nhìn theo.
“Đó là ai?” Trên mặt ba người đồng thời hiện ra nghi
vấn.
Người này chẳng những tóc dài mà râu cũng dài khiến
cho toàn bộ khuôn mặt bị che khuất, chỉ mơ hồ thấy cái mũi cùng đôi mắt sắc
bén, thật là một người xuất quỷ nhập thần. Chỉ thấy hắn trong chốc lát nhẹ
nhàng đi Đông, nhẹ nhàng sang Tây, có chút quen thuộc mà lại có chút xa lạ.
Cuối cùng bóng đen bay tới phòng khách, ngồi trên
sô-pha, trong tay còn cầm một chén trà, bởi vậy có thể chắc chắn hắn là người.
Ba người hết sức chăm chú, trừng mắt nhìn. Đối
phương trầm mặc bọn họ cũng lấy tĩnh chế động, có thể đi vào căn cứ của thợ săn
chỉ có một khả năng.
“Hi!” Tóc dài nhìn bọn họ chào hỏi.
Hắn cuối cùng cũng mở miệng, lúc này ba người mới
bừng tỉnh, nhẹ nhàng thở ra.
“Hừ! Hóa ra là cậu, tôi còn tưởng ban ngày ban mặt
có ma.” Hàn Hạo Liệt nở nụ cười, thân hình tráng kiện cũng ngả xuống ghế sô-pha
“Trầm Nghị! Tính ra đã hơn bốn tháng không gặp anh
rồi.” Nại Nhi cười, cô thấy rất hứng thú với tạo hình mới của Trầm Nghị.
Đinh Vũ thu hồi sát khí, không nói gì, tiếp tục
nghiên cứu các trang bị mới trên bàn.
Trầm Nghị – thợ săn mang biệt hiệu Ưng – là một
người đàn ông tinh thông máy tính, cập nhập tin tình báo, ở tổ chức là người
liên lạc phụ trách việc nhận ủy thác của khách hàng, loại bỏ những nhiệm vụ
đáng nghi, truyền tin tức cho ba đồng bọn.
Hứng thú lớn nhất của hắn là ngồi trước máy tính,
xâm nhập tin tình báo các quốc gia, hack mật mã nhưng trong đó chỉ 10% phục vụ
tổ chức, 90% để hắn vui đùa.
Ưng tượng trưng cho tầm nhìn vô cương, cao tường tận
chân trời, tốc độ nhanh chóng, chuẩn xác, khí thế dồi dào nhưng Trầm Nghị quanh
năm suốt tháng luôn giống như người nguyên thủy.
Đối với hắn mà nói, râu một tháng không cạo là bình
thường, tóc nửa năm không cắt là chuyện đương nhiên. Lần cuối cùng ba người
thấy nửa khuôn mặt hắn là bốn tháng trước, bây giờ tóc tai đã che kín cả khuôn
mặt nên trong chốc lát không nhận ra.
“Em đổi kiểu tóc à?” Trầm Nghị nhìn mái tóc xoăn
cuộn sóng của Nại Nhi. Kì thật không biết hắn có nhìn rõ người ta hay không, vì
con mắt hắn cũng đã bị râu tóc che khuất.
Nại Nhi khoe bộ dáng xinh đẹp:
“Đúng vậy, mái tóc này là do một nhà tạo mẫu danh
tiếng uốn cho em, có đẹp không?”
“Rất đẹp!”
“Cám ơn. Tạo hình mới của anh cũng rất đẹp, giống
“Ba Bỉ” nhà em.”
“Ba Bỉ là ai?”
“Con chó của em, anh quên nó rồi sao?”
“Vậy sao? Xin chuyển lời lại, được so sánh với Ba Bỉ
là vinh hạnh của anh.”
“Ha ha ha… Đáng ghét! Anh hại em cười đến nhăn khóe
mắt nè!” Cô không phục quay sang đánh hắn.
Khác với Hạo Liệt hài hước, cách nói chuyện của Trầm
Nghị thường khiến người muốn đùa hắn đều bị hắn đùa lại.
Bốn người bọn họ thành lập tổ chức thợ săn giúp
khách hàng săn người, tùy độ khó mà ra giá. Trừ việc gặp gỡ khách hàng thì bốn
người bọn họ sẽ hợp tác, che chở, bảo hộ nhau, ngoài ra vào những ngày thường,
họ tự mình hành động. Trầm Nghị chính là nhân vật trung tâm của tổ chức, luôn
giữ liên lạc với ba người còn lại.
Đinh Vũ hướng nội, Hạo Liệt hướng ngoại, Nại Nhi mềm
mại đáng yêu, về phần Trầm Nghị thì quanh năm suốt tháng rất ít khi gặp mặt cho
nên không biết hắn vui hay buồn, chưa từng thấy hắn giận dữ lần nào vì vậy có
thể xếp hắn vào loại ôn hòa.
Khi có nhiệm vụ, bọn họ cùng nhau bàn luận kế hoạch,
tiến hành từng bước, mỗi người chịu trách nhiệm một phần, ngoài ra thời gian
còn lại là của riêng cá nhân, những người khác tuyệt không xen vào.
“Anh bế quan lâu như vậy, có chuyện gì mới không?”
Nại Nhi tò mò hỏi, muốn biết lần này Trầm Nghị lại
xâm nhập vào dữ liệu thông tin mật của quốc gia nào, có phát hiện ra chuyện cơ
mật của công ty lớn nào không?
“Em muốn biết loại nào? Chính trị, kinh doanh hay là
tin tức giải trí?”
“Đương nhiên là ngành giải trí! Em đâu có hứng thú
với giới chính khách hay thương nghiệp. Thế hiện tại có gì tin gì mới không?
Càng giật gân càng tốt.”
“Lát nữa anh sẽ mail lại cho em.” Bởi vì râu che
khuất miệng nên Trầm Nghị phải lấy tay vén râu để uống nước.
Động tác uống nước của hắn làm ba người nhất thời
ngây người. Uống nước còn phải vén râu, không thấy phiền sao?
Đương sự không phiền nhưng mọi người nhìn cảm thấy
rất mệt mỏi.
“Ừng ực! Ừng ực! Ừng ực… Ợ!”
Cuối cùng, một âm thanh thực quen tai, nghe như
tiếng nghẹn nước làm cho ba người bọn họ trừng mắt, mồ hôi lạnh theo thái dương
chảy xuống. Nhìn động tác của Trầm Nghị cũng biết nhất định vừa rồi hắn uống
nước không cẩn thận uống cả râu, bây giờ đang lôi râu từ trong họng ra.
Lôi râu ra xong, Trầm Nghị mới nhìn sang ba người
vẫn còn đang xanh mặt.
“Đây là chuyện bình thường. Đừng lo!” Hắn tốt bụng
an ủi.
“Phiền anh cắt hết râu tóc đi được không? Hại yết
hầu em cũng bắt đầu không thoải mái.” Nại Nhi nhịn không được quay ra quở trách
hắn. Tuy rằng sớm biết thói quen của Ưng vô cùng khác thường nhưng chung quy
vẫn không biết tiếp theo hắn lại làm ra chuyện gì.
Ngược lại, Hàn Hạo Liệt mở miệng cười to: “Không hổ
là Ưng! Mỗi lần gặp anh thì anh luôn làm cho người ta được mở rộng tầm mắt, lần
sau biểu diễn cho em xem mục nuốt kiếm được không?”
“Thần kinh!” Nại Nhi tiếp tục khiển trách hai anh
chàng. Cô đi qua ghế dựa, thoải mái nằm nghỉ trên ghế sô-pha, bộ dáng y hệt chú
mèo con.
Trầm Nghị chờ cổ họng dịu lại mới hỏi Đinh Vũ: “Vụ
Mai Côi Chi Lang là thế nào?”
Nại Nhi đưa tờ giấy ăn cho Trầm Nghị: “Trước khi anh
vào, bọn em đang bàn về chuyện này.”
“Anh tưởng người bắt Mai Côi Chi Lang là Đinh Vũ,
sao lại nhảy ra một Đường Tâm Nhu?”
“Không hổ là Ưng. Để bảo vệ nhân chứng, cảnh sát và
báo chí đương nhiên không tuyên bố danh tính, Trầm Nghị của chúng ta khẳng định
là đánh phá số liệu của cảnh sát từ Internet, do thám tin tức nội bộ.”
Hàn Hạo Liệt liếc Đinh Vũ một cái, thấy sắc mặt hắn
vì ba chữ Đường Tâm Nhu mà trở nên u ám, bèn cười khẽ: “Cô ta chính là kẻ thù
thứ hai của Vũ.”
Hai người bọn họ mặc kệ ánh mắt nguy hiểm của Đinh
Vũ, kể lại toàn bộ chuyện tối hôm đó. Dù sao thì chuyện này cũng rất nhục nhã,
bị một cô gái đoạt mất con mồi đã không nói lại còn bị người ta đẩy xuống cống
thối.
“Thì ra là thế.” Trầm Nghị bừng tỉnh hiểu ra, hỏi
tiếp:
“Đinh Vũ, tiếp theo cậu định làm gì?”
Hắn đưa ra một đáp án bí hiểm: “Tôi đã có biện pháp
rồi.”
Trầm Nghị trầm ngâm trong chốc lát, nói thêm: “Theo
như phân tích của tôi thì đồng bọn của Mai Côi Chi Lang nhất định sẽ tới tìm
Đường tiểu thư báo thù, như vậy Đường Tâm Nhu chính là manh mối.”
Về phương diện này, Trầm Nghị chính là chuyên gia,
hắn nói như vậy tuyệt đối không sai, mà kỳ thật, chuyện này Đinh Vũ đã sớm dự
đoán được.
Nại Nhi và Hạo Liệt khẽ trao đổi ánh mắt.
“Nói như vậy thì cô gái kia nhất định sẽ gặp nguy
hiểm.” Nại Nhi nói.
“Vậy không phải cô ta vừa bị Sói rình vừa bị Mai Côi
Chi Lang theo sát sao?”
Hàn Hạo Liệt nhìn có vẻ như vô tâm nhưng trong lời
nói cũng có ẩn ý. Trong tiếng Trung, “Lang” có thể là Mai Côi Chi Lang cũng có
thể là thợ săn Sói.
Ba người cùng nhìn về phía Đinh Vũ, Tiêu Nại Nhi và
Hàn Hạo Liệt vẻ mặt chờ mong xem kịch vui, nhận thấy Đinh Vũ cùng cô gái kia
nhất định không đơn giản, còn Trầm Nghị bởi vì mái tóc quá dài cho nên tương
đương không có biểu tình.
“Hai con Sói cùng tranh nhau một cô gái, em thấy ai
sẽ thắng?” Hàn Hạo Liệt hỏi Nại Nhi.
“Đương nhiên là thợ săn Sói của chúng ta thắng.”
“Nhưng em đừng quên bọn chúng có hai người.”
“Anh cũng đừng quên, Sói của chúng ta nhất định sẽ
ăn sạch con mồi.”
Tiêu Nại Nhi và Hàn Hạo Liệt càng nói càng hăng say,
càng nói càng mờ ám. Dù sao Sói và cô gái kia rất có duyên, huống hồ vừa rồi
phản ứng của Sói rõ ràng còn có gì đó sâu xa.
Đinh Vũ lạnh nhạt nói: “Hai người các ngươi nói đủ
chưa? Đừng có tán chuyện ở đây.”
Nói ở đây thì mới vui chứ!
“Có cần chúng em hỗ trợ không?” Nại Nhi không sợ
chết hỏi, còn đề phòng cố ý trốn sau lưng Trầm Nghị, phòng trường hợp có ám
tiễn bay tới thì có thể chống đỡ.
Đinh Vũ cắn răng: “Đây là chuyện của tôi.”
Thực ra không cần hỏi cũng biết Đinh Vũ nhất định sẽ
nói nhiệm vụ qua tay Sói thì không cho phép người khác nhúng tay vào trừ phi
hắn mở miệng. Trong lòng Nại Nhi và Hạo Liệt đương nhiên hiểu đươc, chẳng qua
chỉ muốn trêu đùa hắn thôi.
“Nói với người ủy thác tôi nhất định sẽ hoàn thành
nhiệm vụ.” Hắn nói với Trầm Nghị, lời nói ngắn gọn giống như tính cách hắn. Nói
xong bèn đi về phía cửa lớn, biểu hiện tác phong không chịu gò bó của hắn.
Nhìn theo bóng Sói rời đi, trong đại sảnh chỉ còn
lại ba người bọn họ.
“Em đoán cô gái kia nhất định sẽ bị chỉnh thảm hại.”
Nại Nhi lắc đầu, bắt đầu cảm thấy thông cảm với cô gái tên Đường Tâm Nhu.
“A! Em cũng phải đi đây. Mai còn kịp chuyến bay đi
Hawaii nghỉ phép.” Cô vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ, kiếm được không ít tiền,
đang chuẩn bị ra nước ngoài thư giãn vài ngày. Hàn Hạo Liệt cũng có nhiệm vụ,
lục đυ.c rời đi.
“Được rồi! Nếu có tin tức gì mới anh sẽ báo cho hai
người.”
Bàn giao xong, bóng đen đứng dậy lần nữa, đi từ
phòng khách về phía cửa, tóc dài cùng râu tung bay, thân hình lặng lẽ khuất sau
cánh cửa làm cho Nại Nhi và Hàn Hạo Liệt bắt đầu hoài nghi có phải vừa rồi nói
chuyện cùng một cây lau nhà hay không?
[1] :
Hổ lạn: nói láo, nói phét, lừa gạt người khác.