Vừa nói xong Bạch Nha liền gục xuống bàn cười khe khẽ như mèo con làm nũng, bầu không khí như bị đông cứng lại vậy, mọi người liền sợ hãi, họ chỉ muốn nhanh chạy lại lôi kéo Đình Nhu đi chỗ khác, vì ai cũng không muốn đắc tội với những người có địa vị cao như Định Khâm, hiệu trưởng cũng sợ Định Khâm sẽ trách tội Đình Nhu nên ông đứng dậy nói.
"Xin lỗi ngài, tửu lượng của thằng bé không tốt, mong ngài đừng trách tội."
Định Khâm khi nghe giọng hiệu trưởng cũng phục hồi lại tinh thần, hắn vậy mà bị nụ cười giọng nói nũng nịu này quyến rũ, chết tiệt đúng là thứ lẳиɠ ɭơ, mặt Định Khâm cũng không biến đổi chút nào, hắn liền nhìn hiệu trưởng mỉm cười.
"Không có gì, sao tôi có thể trách người say được, hôm nay mọi người cứ ăn uống thoải mái tôi mời, khách sạn này có cổ phần của tôi, nếu say thì cứ ở lại nghỉ ngơi mai có thể về sau, cậu nhóc này như vậy về cũng không an toàn, để người dắt cậu ấy lên phòng ngủ trước đi, cứ để như vậy cũng không ổn."
Hiệu trưởng suy nghĩ thấy cũng đúng, ông liền nhìn vợ mình, thấy vợ mình gật đầu ông liền đồng ý, Định Khâm kêu phục vụ chỉ đường cho Đình Nhu về phòng, vì cậu say không biết trời trăng gì nên hai cô bạn omega mỗi người một bên kẹp cậu rồi dìu cậu đi trước, trước khi cửa phòng bao đóng lại Định Khâm vẫn nhìn theo cậu, đôi mắt hắn sâu hút, như một con thú săn mồi, mà con mồi này lại tự đưa mình tận cửa khỏi cần hắn phí sức, hừ ngu ngốc, hắn thu lại đôi mắt đưa ly rượu lên miệng nhấp một cái để che giấu nụ cười nguy hiểm của hắn.
Khi hai cô gái quay lại, phòng bao lại một lần nữa tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, không phải không có người ngo ngoe rục rịch muốn làm quen với Định Khâm, muốn trèo lên người đàn ông ưu tú này, vừa giàu vừa đẹp trai ai mà không muốn, nhưng cho dù có muốn cũng chỉ dám liếc nhìn mà thôi, vì họ đều từng nghe qua danh tiếng sát thần của người này, chỉ có thể hữu tâm vô lực, có đàn chị nào đó từng muốn leo lên giường của người này đã không thành công còn bị trường học khai trừ cũng không còn nghe được tin tức, có người nói anh ta đã đưa chị ta đi thành phố khác, còn có thông tin mật là anh ta chung tình với một người nào thì phải sợ người đó hiểu lầm nên ai đến gần với ý đồ không tốt đều bị anh ta tiễn đi, vì muốn trèo cao thành công thì không nói, còn cái này biết rõ kết quả sẽ thất bại còn mất đi tất cả vạn kiếp bất phục, ai mà dám nhào vào chứ, có cho họ mười lá gan họ cũng không dám mạo hiểm, thật là ghen tị với cái người được người đàn ông này yêu, hạnh phúc chết đi được, người ưu tú vậy mà yêu mình chắc mình cũng sướиɠ muốn chết mất.
Tiếng giày da vang lên cộp cộp ở hành lang khách sạn, dáng người đỉnh đạt, gương mặt lạnh lùng không một hơi ấm, quanh thân hắn như có hàn băng bao bọc làm người khác nhìn mà hoảng sợ, không ai xa lạ đó chính là Định Khâm.
Bữa tiệc vừa kết thúc mọi người liền vào phòng ở khách sạn ngủ, ai cũng đã say không nhẹ nên cũng không để ý hành động nhỏ của Định Khâm, người phục vụ đưa hắn thẻ phòng hắn liền xoay người đi đến số phòng trên thẻ, đứng trước cửa phòng hắn trầm mặt một lúc, hút hết điếu thuốc trong tay liền đưa thẻ phòng ra mở cửa, tuy gương mặt hắn vẫn vậy nhưng chỉ có hắn biết trong lòng hắn như thế nào, là dậy sóng, hắn không biết vì sao như bị bạo ngược vậy, muốn kiềm chế thì nó lại cứ như muốn trào ra, hắn chán ghét cảm giác thoát kiểm soát, nhưng là thoát kiểm soát chuyện gì hắn lại không biết, chỉ biết như có gì đó đang vượt xa tầm kiểm soát của mình, chết tiệt thật khó chịu.
Hắn đi vào bên trong phòng, có một mùi thơm ngọt ngào của sữa hình như còn có mùi dâu tây, hắn bất chợt hơi cứng cơ thể một chút, vậy mà ngay cả pheromone cũng là hiếm có, tuy hắn biết người này là omega trội từ lần đầu gặp nhưng lại không nghe được một mùi gì trên người cậu trừ mùi sữa nhàn nhạt, hắn nếu không phải alpha trội thì cũng không nghe ra được mùi gì rồi, hắn chỉ nghĩ đối phương là người khống chế mạnh, nhưng không ngờ mạnh đến nổi hắn lại không xác định được chính xác là mùi gì, có lẽ do say rượu nên buông lỏng mới lộ ra đi, nhưng....mùi này thật thơm thật dễ chịu và...ngọt ngào.
Định Khâm nghĩ xong liền cau chặt mài, hắn nắm chặt nắm tay kêu răng rắc, một cổ lửa giận xông lên từ đâu không biết, hắn đây là sao vậy, mới có như thế đã bị mê hoặc, giáo sư ông ta đã nói người này sẽ mê hoặc lấy hắn, vì cả hai độ phù hợp là cực kì cao, đúng là ghê tởm, Định Khâm hơi tức giận hùng hổ đi ngày một gần đến bên giường của Đinh Nhu, mắt hắn híp lại nhìn người trên giường ngủ đến thơm tho ngọt ngào cực kì xinh đẹp như một tinh linh nhưng mà hắn lại không một chút yêu thích, mà ngược lại là chán ghét, lần đầu của hắn....vốn là của em ấy, nhưng giờ lại là với một kẻ xa lạ, còn một bộ giả ngây thơ, rõ ràng bụng đầy tâm cơ hám giàu, ghê tởm, đúng là ghê tởm đến cùng cực.
Có lẽ khi tỉnh lại sẽ là sung sướиɠ đến muốn ngất đi khi biết mình trèo lên được người có tiền đi, đúng là một đám người đều giống nhau, chỉ có em ấy là khác, chỉ có em ấy là đặc biệt, nhớ lại nụ cười ngọt ngào của người đó hắn liền thấy cả người dễ chịu đi rất nhiều, lại nhìn Đình Nhu lần nữa, đưa ra quyết tâm Đình Khâm liền thả ra pheromone mạnh nhất, mùi hương thanh lãnh y như hắn mùi hương tuyết tùng liền tràn ngập cả căn phòng, Đình Nhu đang ngủ sâu cũng bất giác bắt đầu nhíu mày, rồi phát ra tiếng rên nhỏ vụn.