Chương 22

147

Tôi chết sững, tên Tề Dật Minh kia rảnh quá hay sao mà lượn xem diễn đàn tình cảm chứ?!

Xem thì xem đi, còn gửi cho nhóm chat ký túc xá làm gì?!

Ủa khoan, vậy chẳng phải những nội dung tôi viết đều bị đọc hết rồi sao?

Chẳng hạn như mấy câu này......

"Dưới bầu trời sao đêm đó, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười, chẳng hiểu sao tim tôi bỗng dưng đập loạn, tựa như dần chìm sâu vào nụ cười của cậu ấy vậy."

"Thật ra tôi đã nói dối, nụ hôn ở quán bar hôm đó không hề dở mà rất dịu dàng rất dễ chịu, hôn đàn ông không làm tôi thấy ghê sợ mà trái lại còn khiến tôi mê đắm nữa."

"Mấy ngày nay trốn tránh cậu ấy, đã nghĩ thông suốt hay chưa thì tôi không rõ nhưng trong đầu tôi luôn nhớ đến cậu ấy, lạ thật, hay là đầu óc tôi có vấn đề rồi?"

Phắc, nếu mấy câu này bị đọc được thì xấu hổ chết.

Tôi đang sững người thì trong nhóm chat đột nhiên có thêm hai tin nhắn, tôi mở ra xem.

【 Văn Tự 】: Cho tớ link đi @Tề Dật Minh

【 Tề Dật Minh 】: [Link]

"......"

Hay lắm Văn Tự, lần đầu tiên tôi thấy hắn nhắn tin trong nhóm đấy.

Không được, bài đăng này mà bị hắn đọc thì còn ra gì nữa, tôi phải mau xóa bài thôi.

148

Giờ trong ký túc xá vắng hoe, chắc ra ngoài chơi hết rồi.

Đúng lúc lắm, như vậy tôi đỡ xấu hổ hơn nhiều.

Khi vào diễn đàn tình cảm, tôi thấy có 99+ thông báo chưa đọc, tất cả đều là bình luận ở bài đăng kia.

Đệt, tôi nổi tiếng rồi sao?!

Tiếc là hot thread đầu tiên trong đời tôi không thể giữ lại được, tôi đành phải vội vàng chụp lại đống bình luận kia để lát nữa từ từ xem.

Chụp xong tôi lập tức xóa bài ngay!

Chắc lần này Văn Tự sẽ không thấy được đâu.

149

Tôi ôm trái tim bất ổn xuống giường rửa mặt, trong lòng hỗn loạn tưng bừng, sao tối qua lại nóng đầu đăng bài này lên chứ.

Xem phản ứng lúc nãy của Tề Dật Minh, chắc hắn không nhận ra đó là tôi đâu, dù sao hắn cũng gà mờ lắm.

Còn những người khác thì chưa chắc, mặc dù tôi đã giấu rất nhiều thông tin nhưng chỉ đọc kỹ là có thể nhìn ra manh mối ngay.

Văn Tự...... càng khỏi phải nói.

Phắc, rốt cuộc hắn đọc được bao nhiêu rồi, mong là hắn không thấy mấy câu cuối tôi viết, nếu không tôi sẽ chết chắc!

150

Rửa mặt xong, tôi lấy hết can đảm cầm điện thoại lên, nhìn thấy trong nhóm chat ký túc xá có thêm mấy tin nhắn.

【 Cố Dương 】: Gì vậy, bài đăng không mở được?

【 Tề Dật Minh 】: Đậu xanh, hình như bị xóa rồi, anh còn chưa xem hết mà.

【 Cố Dương 】: Không ngờ anh Dật Minh lại xem diễn đàn này, gần đây chuyện tình cảm có gì phiền não sao ạ? [Emoji thỏ con và dấu chấm hỏi]

【 Tề Dật Minh 】: Đâu có, anh chỉ đọc bừa thôi, thấy nó nằm ngay trang đầu nên bấm vào thử.

【 Cố Dương 】: Oa thế ạ, anh Nhiên đâu rồi? Sao còn chưa hiện hình nữa.

【 Đoàn Lâm Trạch 】: Chắc vẫn đang ngủ chứ gì, lúc anh đi cậu ấy còn chưa dậy nữa.

Thấy bọn họ nói chuyện, tôi thở phào một hơi, vậy là không nhìn ra được gì rồi.

Dù sao chỉ dựa vào nội dung tấm ảnh screenshot kia sẽ không thể nào đoán ra tôi được, hôm đó cúp điện Văn Tự hôn trộm tôi ngoại trừ người trong cuộc thì những người khác đều không biết.

Tôi đang nghĩ miên man thì cửa phòng bật mở, người bước vào chính là Văn Tự đang thở hổn hển.

Vừa thấy hắn, tôi lập tức quay người vào phòng vệ sinh đóng cửa trốn, thế giới chẳng liên quan gì đến tôi hết.

151

"Tớ đọc bài đăng rồi."

Một lát sau, ngoài cửa phòng vệ sinh vang lên một giọng nam trầm thấp, hiển nhiên là của Văn Tự mới về ký túc xá.

Chết tiệt, quả nhiên vẫn bị hắn đọc được.

Nhưng giờ không phải lúc hoảng loạn, tôi phải giữ bình tĩnh mới được.

Thế là tôi giả ngu nói với người ngoài cửa: "Hả? Bài đăng gì cơ? Tớ chẳng biết cậu đang nói gì cả. Tớ sắp tắm rồi, cậu đừng đứng ngoài nữa!"

"Cậu nói khi thấy tớ cười tim cậu đập loạn, cậu nói thật ra kỹ thuật hôn của tớ rất tuyệt làm cậu dễ chịu, cậu nói trong lúc trốn tránh vẫn luôn nhớ đến tớ." Văn Tự chậm rãi nói vọng qua cánh cửa.

Phắc, tớ có khen kỹ thuật hôn của cậu rất tuyệt đâu, chỉ nói dễ chịu thôi mà.