May mắn Hoàng Kỳ đi nhanh, bằng không anh lại phải nghe Hạ Lâm lảm nhảm tiếc tiền lại ảnh hưởng đến tâm trạng vốn đã không tốt.
Mà anh đi về phòng, thấy hộp quà chứa chiếc vòng cổ kim cương, trong lòng càng bực bội.
Chiếc vòng cổ xác thật là anh cố ý mua cho Bảo Tích, giá cả cũng thật xa xỉ.
Lần đó đi ký hợp đồng ở thành phố H. Sau đó lại vì công tác trực tiếp đi Paris. Một người bạn rủ anh tham gia đấu giá. Chiếc vòng cổ quá đẹp, làm anh cứ nghĩ đến Bảo Tích.
Câu chuyện đi cùng nó cũng tượng trưng cho sự hối lỗi của nhà thiết kế đối với người vợ tào khang của mình. Ông đã bỏ nhà đi sau khi không chịu nổi cảnh khốn khó cùng cực, bỏ lại người vợ cùng hai đứa con thơ. Hơn 15 năm sau khi đã thành công trên con đường làm thiết kế trang sức ông mới quay trở lại thì người vợ sau những năm tháng lầm lũi nuôi con ăn học đã bị liệt nằm một chỗ.
Chiếc vòng cổ là tác phẩm cuối cùng của ông làm để tặng vợ mình, sau đó giải nghệ để dành thời gian chăm sóc cho vợ mình những ngày cuối đời.
Lúc trở về anh liền nghĩ đến việc nói chuyện cùng Bảo Tích, chính xác hơn là anh muốn nói xin lỗi với cô.
Mà trong cuộc đời Hoàng Kỳ, đối với chuyện xin lỗi người khác, thật sự không có đủ kinh nghiệm.
Cho nên anh muốn, chọn chiếc vòng cổ trên, thay anh xin lỗi. Miễn cho vị tiểu tổ tông kia cho là anh không có đủ thành ý.
Chỉ là bây giờ, trong đầu Hoàng Kỳ đột nhiên cảm thấy, không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết.
Cô mắng anh là chó. Anh hay Thạch Quân? Không. Chắc chắn là anh. Còn xin lỗi?
Chuyện này vốn từ đầu là anh sai. Chính vì vậy anh có thể chịu đựng cô một lần lại một lần, đã là nhượng bộ lớn nhất của anh.
Huống chi hành động của Bảo Tích sớm đã vượt qua cực hạn nhẫn nại của anh.
Cùng lúc đó, bởi vì một đơn hàng mẫu gửi đi bị lỗi kỹ thuật, bên nhóm thiết kế bận tối mắt tối mũi.
Ở thời điểm kiểm tra sản phẩm, Bảo Tích đã rất rõ ràng kiểm tra kỹ không sót chi tiết nào. Vậy mà cuối cùng sản phẩm mẫu gửi cho đối tác lại xảy ra lỗi.
Cảm giác của bên đối tác là không ổn, rất không hài lòng, bộ phận chăm sóc giải quyết không đươc. Sau đó vẫn là đích thân thiết kế trưởng phải đáp chuyến bay đến thành phố D đi ra trấn an khách hàng.
Sau khi xuống máy bay cũng không có ai ra đón. Tổng giám đốc Hải, trợ lý Dự và cô phải tự bắt xe đi đến công ty đối tác.
Vấn đề nằm ở chỗ mẫu thiết kế hoàn chỉnh vẫn còn lại trong kho. Cái được đóng gói gửi đi lại là mẫu thử trước đó. Mà mẫu chính thức để bên kho lại bị chuột cắn lủng mấy chỗ không thể nào mang đi đổi được.
Một buổi điều trần cùng đối tác, Bảo Tích phải đích thân chỉnh sửa mẫu thiết kế cho hoàn chỉnh trước mặt họ, bên đối tác mới tạm hài lòng.
Thực sự Bảo Tích đã mất hai đêm không ngủ làm lại các chi tiết, sau đó còn tự bỏ tiền túi giảm đi 2% cho giá thành lô hàng đầu tiên. Cô đau hết cả ruột. 2% đó cũng không phải là ít.
Đến khi bên đối tác tạm hài lòng sẽ không truy cứu, lúc này cả ba người mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi ngồi máy bay trở về, tổng giám đốc Hải có hỏi trợ lý Dự:
-Cậu bao giờ thì kết hôn?
-Sang năm. Cô ấy còn chưa muốn bị ràng buộc sớm.
Trợ lý Dự cười nói:
-Sao thế, chú muốn truyền thụ kinh nghiệm gì cho cháu sao?
Tổng giám đốc Hải liên tục xua tay:
-Không có không có! Phụ nữ sau khi kết hôn đều như nhau cả, cậu cứ lo làm cháu trai đi là được rồi. Những ngày độc thân còn lại lo mà tận hưởng đi.
Nói xong lại quay đầu lại hỏi Bảo Tích:
-Còn Bảo Tích, cháu có bạn trai chưa?
Không đợi Bảo Tích trả lời, trợ lý Dự liền nói:
-Lại nữa! Lại nữa, chú Hải, chú mới 50 thôi, sao lại bắt đầu thích chuyện làm mai mối thế? Chắn không phải mỗi ngày đều không chịu về nhà mà đi đến quán bar đó chứ?
-Cậu nghĩ nếu tôi đi như thế có còn yên ổn mà sống với bà ấy được hay không.
Tổng giám đốc Hải lườm cậu ta một cái sắc lẹm mà nói:
-Tôi chỉ tò mò một chút thôi. Thiết kế trưởng của chúng ta ưu tú như vậy, chắc là có bạn trai rồi nhỉ?
Bảo Tích cười cười nói không có, ông mới gật gật đầu, ồ lên ngạc nhiên một tiếng. Chỉ là qua vài phút, ônh vẫn kìm nén không được, lại quay đầu hỏi:
-Cái đó…… Con trai chú năm nay 23 tuổi, nhỏ hơn cháu hai tuổi, là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, việc cũng có, làm việc ở viện nghiên cứu.
Trợ lý Dự cười to hướng Bảo Tích nói:
-Đây, để cháu giúp chú nói câu tiếp theo nhé. Bảo Tích àaa, cháu có muốn thử làm quen với con trai của chú không? Người ta nói nhất gái hơn hai, nhì trai hơn một. Cháu có thể xem xét được không? Ha ha... ha...
Tổng giám đốc Hải cũng không phản bác, cười tủm tỉm mà nhìn Bảo Tích. Cô thật không biết làm sao luôn. Hôm qua mới vừa đẩy đi một Thạch Quân, cô không rảnh lại tiếp xúc thêm một người, một cậu em trai, mà lại không tiện nói thẳng.
-Cháu bây giờ…… Không quá để ý đến chuyện đó. Đang muốn phát triển bản thân đã ạ.
Trợ lý Dự kinh ngạc tròn mắt nhìn cô:
-A ... Còn chưa nghĩ đến? Cô năm nay 25 tuổi rồi đấy. Nói gì thì nói cũng có thể gọi là ế rồi, còn chưa nghĩ đến?
Tổng giám đốc Hải trừng anh ta một cái, nói:
-Không sao, không sao. Sự nghiệp làm trọng chứ. Vậy nếu không cháu nói với chú cháu thích mẫu người nào? Chú sẽ giúp cháu để ý một chút. Bác còn quen biết rất nhiều người vẫn độc thân đấy, đều là những thanh niên có triển vọng cả, nghề nghiệp ổn định đàng hoàng.
Nói là để ý giúp Bảo Tích, nhưng thật ra ông vẫn là muốn nghe thử tiêu chuẩn kén chồng của cô, xem thử con trai mình có phù hợp không thôi.