Chương 210: CHUYỆN MUA XE NÓI SAU ĐI

Cuộc sống hôn nhân không bình lặng của Bảo Tích cứ thế trôi qua ngày tháng. Hoàng Kỳ bình thường rất bận, đúng như Bích Nhàn nói, cũng không thể nào chăm sóc tốt cho bản thân. Hơn nữa dạ dày của anh không tốt lắm, cho nên bình thường Bảo Tích không cho anh uống rượu.

Nhưng mà đôi khi đi xã giao, cũng không phải là một câu dạ dày không tốt là có thể thoái thác được. Có đôi khi ban đêm về trễ, dạ dày không thoải mái, phải uống thuốc mới có thể ngủ được.

Tối nay, Bảo Tích lo cho bộ sưu tập tết Nguyên Đán. Cô lăn lộn tăng ca đến xương cốt đều muốn rã rời. Về đến nhà, tắm một cái, nằm ở trên giường đã sắp 11 giờ.

Lúc gọi điện thoại cho Hoàng Kỳ, giọng cô đã rã rời đến không ổn.

-Anh còn chưa về sao?

-Ừ. Còn chưa xong, em ngủ trước đi.

-Ừm.

Bảo Tích cúp điện thoại xong, vẫn muốn chờ anh một lát. Dù sao trong bếp vẫn còn một nồi cháo nóng do dì giúp việc nấu sẵn trước khi về. Chờ anh về ăn chung rồi ngủ. Nhưng cô nằm ở trên giường, cơn buồn ngủ không mời mà cứ thế kéo đến.

Lúc Hoàng Kỳ về đến chung cư thì đã rất khuya. Anh thấy phòng ngủ chính vẫn sáng đèn, trực tiếp đi vào, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lại phát hiện Bảo Tích đã ngủ rồi.

Giấc ngủ của Bảo Tích không sâu, có đôi khi ban đêm anh xoay người cũng sẽ đánh thức cô. Nghĩ đến đây, Hoàng Kỳ tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài để không làm kinh động đến cô.

Tắm một cái, trở lại phòng khách, với tay lấy bao thuốc lá trên tủ tivi. Nghĩ nghĩ một chút, Bảo Tích rất nhạy cảm với mùi thuốc lá, lại bỏ bao thuốc về chỗ cũ, chỉ mở tủ lấy máy sấy tóc. Sau đó anh đi đến phòng ngủ dành cho khách.

Lúc từ từ tỉnh giấc, ý thức của Hoàng Kỳ còn có chút mơ hồ, lại rõ ràng cảm giác được trong ngực mình có người đang đè lên. Anh mở to mắt, nhìn Bảo Tích đang ngủ trên người mình, nhoẻn miệng cười một chút, không động yên lặng ôm cô.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng có dấu hiệu tỉnh.

Nhưng mà mở mắt ra nhìn bầu trời tối thui ngoài cửa sổ một chút, lại nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Hoàng Kỳ thấy vậy bật cười:

-Này, mèo lười. Em vào đây khi nào?

Bảo Tích ư ư vài tiếng mơ màng chui vào lòng Hoàng Kỳ tìm một vị trí thoải mái hơn, lại không trả lời anh.



-Này. Hỏi em đấy.

Cô từ trong chăn vươn tay ôm ngang người anh.

-Không biết.

Cô nhắm mắt lại, khóe miệng cong cong:

-Chắc do mộng du thôi.

-Ừm. Mộng du khôn thế.

Sáng hôm đó Hạ Lâm gọi điện đến, bắt hai vợ chồng về nhà lớn ăn cơm.

-Hai đứa cưới nhau xong thì quên luôn bà mẹ này rồi có đúng không?

Bảo Tích liếc nhìn Hoàng Kỳ, le lưỡi một cái với anh rồi nói mấy câu nịnh nọt xoa dịu Hạ Lâm.

Tối đến, Hoàng Kỳ cùng Bảo Tích đi nhà lớn.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng. Khi Hoàng Kỳcùng Bảo Tích đến, trên bàn đã bày cơm xong xuôi.

Hạ Lâm chưa bao giờ có thói quen lãng phí đồ ăn, hơn nữa đêm nay dì nấu cơm cũng về nhà rồi, những người khác không biết làm cơm lắm, ngoại trừ ra tay giúp một tý cũng không làm được gì cái gì, cho nên một mình bà lo liệu, làm sáu bảy món liền. Đồ ăn mặc dù nhiều, lại được trình bày rất tinh xảo. Nhìn thôi cũng thấy kí©h thí©ɧ.

Trong bữa tối, Hạ Lâm lườm Hoàng Long một chút:

-Sang năm con có dự định gì?

Hoàng Long nói một đống kế hoạch công việc, Hạ Lâm đưa tay cắt ngang anh:



-Ai hỏi con cái này? Những đứa bạn cùng lứa của con đã có gia đình cả rồi. Em trai con cũng thành gia lập thất. Con còn nhớ rõ không, chính là con bé Tường Vi nhà chú Can từ nhỏ lớn lên cùng con, người ta tháng trước cũng kết hôn rồi. Con nhìn nhìn lại con đi,

Hoàng Kỳ dùng ánh mắt thấy người gặp họa nhìn anh trai nhếch mép cười. Hoàng Long trừng mắt với em trai, sau đó trực tiếp lướt qua trọng điểm với mẹ mình:

-Con nhỏ đó nước mũi suốt ngày chảy dài. Cô ta còn đập bể bình hoa cổ yêu thích của mẹ nữa, không đúng sao?

Nhắc đến chuyện này, mục đích của Hoàng Long đã đạt được, Hạ Lâm quả nhiên không muốn trò chuyện tiếp về chuyện này nữa, chỉ gõ đầu anh một cái:

-Cả nhà đang ăn cơm. Con nói cái gì vậy?

Sau đó quay đầu lại hỏi Bảo Tích:

- Không phải con đi thi bằng lái xe rồi sao? Sang năm có muốn mua một chiếc xe hay không?

Bảo Tích cầm đũa đang định gắp thức ăn, nghẹn họng một chút, không biết nói tiếp thế nào, Hoàng Kỳ bên cạnh bày ra vẻ mặt thông cảm, nhưng lại không giấu giếm chút nào cười một tiếng.

-Con cười cái gì?

Hạ Lâm hỏi.

-Không có gì, chuyện mua xe nói sau đi ạ. Dạo này vợ con hơi bận.

Hoàng Kỳ nói xong, quay đầu hướng Bảo Tích nhíu nhíu mày liếc anh, trong mắt ý cười còn chưa giảm, tùy ý muốn ăn đòn:

-Đúng không bà xã?

-À, đúng. Không cần gấp đâu ạ.

Bảo Tích gật đầu nhẹ một cái, tay không tiếng động đưa xuống dưới bàn nhéo đùi Hoàng Kỳ một cái thật mạnh.

Hoàng Kỳ bị bất ngờ nên nghiến răng một cái xuýt xoa làm cho Hạ Lâm lại nhìn sang, làm anh phải cười cười cho qua chuyện. Kỹ năng chỉnh chồng của vợ anh càng ngày càng lợi hại rồi.