Bảo Tích bĩu môi liếc anh một cái:
-Nếu em giao thiệp rộng liền sẽ không rơi vào nông nỗi kia.
Bảo Tích nặng nề mà dựa vào l*иg ngực anh. Nhớ tới sự kiện kia, trong ánh mắt mang theo điểm chua xót:
-Khi đó em cho là em lấy được vé VIP thông hành, kết quả chỉ là cái rắm, vô thanh vô tức bị người ta xem là muốn trèo cao tìm cơ hội leo lên giường sếp tổng, cuối cùng vẫn là phải bỏ xứ mà đi.
Phòng khách ấm áp dưới ánh đèn vàng, ánh mắt ảm đạm Hoàng Kỳ vẫn chằm chằm hướng tới cô, nhìn không rõ biểu cảm của anh.
Bảo Tích ngước mắt lên, cùng anh nhìn nhau, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác lạ lẫm.
Nếu như lúc ấy không có bỏ đi, khả năng cô và Hoàng Kỳ đã ở hai ngả đường khác nhau nhỉ?
-Hoàng Kỳ.
-Hửm?
-Em hỏi thật nhé. Nếu như khi đó em tán tỉnh anh thật. Anh sẽ thích em chứ?
Hoàng Kỳ nhìn thẳng cô:
-Nếu như lúc kia em tán tỉnh anh, biết đâu bây giờ em đã là Phó chủ tịch phu nhân.
Phó chủ tịch phu nhân??
Bảo Tích sững sờ, một cỗ cảm giác lạ lẫm chậm rãi leo đến trái tim, mềm mại ngưa ngứa, giống như được những lời nịnh nọt này sưởi ấm.
Nhưng nghĩ lại, cũng không có khả năng. Cô vẫn chưa từng quên lý do vì sao cô bắt buộc phải rời khỏi Hoàng Anh.
-Đừng lẻo mép. Không phải anh từng vứt cho em cái thẻ phòng để sỉ nhục em sao? Còn có thể cho em làm Phó chủ tịch phu nhân? Hừ..
Hoàng Kỳ lúng túng cười:
-Ờ thì.... do lúc đó anh say quá. Không tỉnh táo.
-Hừ. Giảo biện.
Bảo Tích nhéo cánh tay anh một cái thật mạnh. Hoàng Kỳ biết cô ghi hận trong lòng nên vội vàng đổi chủ đề:
-Không phải em nói muốn kể chuyện cho anh nghe sao?
Quả nhiên chiêu này của anh vô cùng hiệu quả. Bảo Tích nhanh chóng quay lại đề tài cũ:
-Ừ. Ba em sau khi qua đời để lại tiền cho em cũng không nhiều, lên đại học tiền sinh hoạt còn phải tự mình đi làm kiếm sống. Những người khác cuối tuần đều ra ngoài hẹn hò, hoặc rủ nhau đi du lịch, còn em tất cả thời gian đều dành để đi làm thêm.
Hoàng Kỳ nhíu nhíu mày. Anh rất khó tưởng tượng đến khoảng thời gian kia Bảo Tích phải trải qua như thế nào.
Nếu quả như thật có thể gặp được cô sớm một chút. Nhất định anh sẽ không để cho cô trải qua thời gian như thế.
Lúc này, Bảo Tích đột nhiên ngẩng đầu, đắc ý cười:
-Nhưng mà thời gian học đại học ở trong trường, em là người có tiền nhất nhì đó.
Hoàng Kỳ im bặt nhìn cô:
-Hửm?
-Không có cách nào nha, ai bảo em xinh đẹp quá làm gì?
Bảo Tích ngồi dậy hất tóc sang một bên. Cô bật cười nhìn biểu cảm người đối diện rồi mới lên tiếng giải đáp nghi hoặc cho Hoàng Kỳ:
-Khi đi quảng cáo một số sản phẩm thiết kế cho hội sinh viên, một số cửa hàng đề nghị em làm người mẫu, chụp một ngày đôi khi có thể kiếm được cả triệu. Bốn năm liên tiếp, em có vài chục triệu trong tài khoản đấy.
Hoàng Kỳ dừng lòng thương hại tràn lan của mình lại, nhíu mày:
-Người mẫu sao? Chụp loại trang phục nào?
-Đủ loại.
-Trang phục thường mặc là cái gì?
-Cái này có quan trọng không?
Bảo Tích, bị anh làm cho tức chết:
-Trọng điểm là một ngày được 1tr. Lúc đó em đang rất cần tiền. Anh hiểu không hả?
-Ờ thì anh cũng muốn nghe một chút thôi.
Bảo Tích mở điện thoại ra, gõ tìm trên Google drive:
-Anh có muốn xem ảnh không?
Mặc dù là chụp từ mấy năm trước nhưng cửa tiệm kia là bán hàng online qua mạng. Thật đúng là đủ thứ quần áo. Mẫu ảnh sử dụng cũng rất tốt.
Hoàng Kỳ cầm điện thoại Bảo Tích, nhìn mấy lần cũng chỉ dán mắt vào một tấm hình duy nhất, thần sắc không rõ.
Biển trời xanh ngát, thiếu nữ tuổi thanh xuân mặc một chiếc áo tắm màu sắc tươi tắn ngồi trên tản đá, một cái chân duỗi xuống nghịch nước.
-Sao, anh thấy đẹp không?
Hoàng Kỳ nhìn chằm chằm cô. Anh có cảm giác như bây giờ anh dám mở miệng nói “không” thì cô liền lập tức phán anh tội chết.
Anh chọn giải pháp an toàn là không trả lời trọng tâm câu hỏi, nhẹ nhàng bấm tắt màn hình điện thoại di động, để lại trên bàn.
-Nếu anh nói đẹp, đêm nay em sẽ mặc bộ áo tắm tương tự cho anh xem sao?
-Anh bị điên à?
Hoàng Kỳ liếc nhìn cô một cái, kéo cô ngã vào người anh:
-Không cho anh xem, lại mặc như vậy chụp hình cho hàng ngàn người xem?
-Thật không có!
Bảo Tích lập tức ngồi thẳng người, đưa tay lên trịnh trọng giải thích:
-Em chỉ là vì công việc. Chỉ một bức duy nhất đó thôi. Không có bức nào khác. Mà sau này cũng không nhận chụp đồ tắm hở hang đó nữa.
-Không sao? Không có sao.
Hoàng Kỳ cố tình áp sát người cô làm Bảo Tích cứ phải ngã người ra sau.
Anh ghé vào bên tai cô nói nhỏ:
-Lần sau anh mua cho em. Tốt nhất là loại có dây buộc, dễ cởi.
Bảo Tích ngượng ngùng né tránh:
-Nói anh đúng là lưu manh không sai mà.
-Hửm? Có lưu manh nào đẹp trai như anh chứ?