Chương 162: BẢO TÍCH LÀ NGƯỜI YÊU CỦA CHÁU RỒI.

Bảo Tích không để lại dấu vết lén lút quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Lâm ở phía xa một cái, cuối cùng nói ra lời trong lòng :

-Em không biết tại sao nhưng hình như bác gái hơi lạnh nhạt. Anh không cảm giác được sao? Chắc là bác không thích em.

Hoàng Kỳ chậm rãi ung dung nâng mắt nhìn qua cô :

-Bà ấy không phải không thích em, chỉ là bình thường không quá hòa hợp với mẹ em.

Anh nói xong, lấy một miếng bánh gato đưa đến bên miệng Bảo Tích.

Bảo Tích không có tâm trạng ăn, ngoảnh nghoảnh mặt, nhíu mày nói:

-Em hiểu rồi, mẹ anh chính là vì không thích người kia nên cũng không thích em, đúng không?

Cô cụp mắt, tựa đầu vào vai anh thở dài :

-Vậy thì phải làm sao bây giờ? Dù không muốn có quan hệ với bà ta nhưng cũng không thể không thừa nhận bà ta vẫn là mẹ em đi.

-Cái gì mà phải làm sao?

Hoàng Kỳ cúi đầu nhìn cô, cười cười nhẹ cụng đầu cô một cái:

-Em là bạn gái anh hay bạn gái mẹ anh? Làm sao phải sợ đến vậy ?

Đồng thời lại đưa miếng bánh gato kia qua trước mặt cô. Bảo Tích được câu nói kia của anh dỗ cho vui vẻ, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Hoàng Kỳ giơ tay dùng ngón cái lau đi bánh kem thừa trên khóe môi cô, cũng không thèm lấy khăn giấy, đặt lên miệng nhẹ nhàng liếʍ một cái.

Bảo Tích nhìn động tác chậm rãi này của anh, khuôn mặt không tự giác đỏ lên, đưa tay đánh nhẹ vai anh :

-Thật là mất hình tượng mà. Là người đại diện tập đoàn lớn, anh có thể giữ thể diện một chút được không? Ở nơi đông người thế này…



Nói xong còn hơi chột dạ nhìn xung quanh, đột nhiên không kịp phòng bị đối diện ngay với ánh mắt của Bích Lư ở bên kia vẫn luôn dõi theo hành động của hai người bên này.

Lúc chạm trán ánh mắt Bảo Tích, cô ta lập tức xoay người về một hướng khác, bày ra dáng vẻ « tôi không nhìn thấy các người đang show ân ái đâu nha ».

Bảo Tích cũng xấu hổ xoay người. Hoàng Kỳ đâu biết tâm trạng của cô, thoải mái nói :

-Như thế này mới giống tình nhân đấy. Em không thích sao ?

Trước mặt đông người như vậy anh còn có thể nói ra những lời này, Bảo Tích cảm thấy thật cạn lời. Có phải nhân phẩm của anh có vấn đề hay không hả ?

Mà Hoàng Kỳ không hề hay biết những câu mình nói vừa rồi có gì không đúng, anh tiếp tục lấy một miếng bánh ngọt đưa đến bên miệng cô.

-Ăn nhiều một chút.

Bảo Tích nhìn thẳng vào anh. Được thôi, vậy thì cô cũng không cần nhân phẩm nữa.

Cô há miệng, cắn miếng bánh, thuận tiện cắn luôn đầu ngón tay Hoàng Kỳ một cái. Hoàng Kỳ vì đau mà hoảng hốt :

-Wey wey. Bảo em ăn bánh. Không phải ăn tay anh đâu đấy.

Bảo Tích bật cười, che miệng cố nuốt cho xong miếng bánh :

-Đáng đời anh. Sao cứ chọn bánh ngọt chứ hả ? Muốn em ăn thành heo mập hay sao ?

-Nhưng cũng không thể cắn mạnh thế ?

-Mặc kệ anh. Em vào nhà vệ sinh đây.

Nói xong cô lập tức quay đầu đi luôn. Hoàng Kỳ nhìn đầu ngón tay của mình, bên trên còn có một dấu răng mờ.



Cái người phụ nữ này thật đúng là không có chút tình người nào cả mà. Sao phải cắn đau thế.

Thạch Nhân đúng lúc đi qua đây, nhìn thấy cảnh này, cười với Hoàng Kỳ một cái. Tình cảm giữa hai đứa trẻ này thật tốt mà.

Cùng lúc đó Thạch Quân đang từ trên cầu thang tầng hai vừa đi xuống vừa cầm một ly rượu uống, cả mặt đều viết bốn chữ “tâm trạng không tốt”. Anh ta cũng vừa chứng kiến cảnh tượng làm tim anh ta tan nát.

Chứng kiến vẻ mặt này, Hoàng Kỳ và Thạch Nhân bật cười chậm rãi ung dung bước qua.

Trong tay Thạch Nhân cũng cầm một ly rượu, giống như nói chuyện phiếm mà mở miệng:

-Vừa xong Hoàng Kỳ dẫn bạn gái qua chào ba, ba nghe Cao Đình nói con từng theo đuổi người ta mà bị từ chối rồi?

-Miệng của anh ta cũng rộng thật đấy. Mà ba cũng ít tiếp xúc với tên đó đi.

-Cái này không nói, nhưng ba nói trước với con một chút. Bất kể thế nào, con cũng phải thu hồi lại tính tình cho ba, đừng giẫm lên mặt mũi nhà chúng ta. Mà bên Hoàng Kỳ, cô bé kia đã là bạn gái người ta rồi, con càng không được có tâm tư mà nghĩ đi đào góc tường người ta.

Ông dừng một lát, lại nói:

-Ba hiểu một vài tật xấu của con, nếu con thật sự không quản được thân mình, thì cũng đừng gây ra hậu quả nghiêm trọng, cũng đừng làm ba mất mặt.

Khi tham gia buổi tiệc, Thạch Quân cũng đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với tình huống này rồi, nhưng lúc này cha anh không thèm nể mặt mà mắng anh trước mặt Hoàng Kỳ, thật là quá đáng mà.

Nhưng không đợi anh ta bức xúc, bên cạnh đã vang lên giọng nói Hoàng Kỳ :

-Chú Nhân, Thạch Quân nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng hiện tại Bảo Tích là người của cháu rồi.

Hoàng Kỳ lắc lắc ly rượu, liếc nhìn Thạch Quân :

-Con trai chú dù nghĩ thế nào cũng không có tác dụng.

Thạch Quân thật muốn chửi thề. Con mẹ nó chứ. Tôi còn chưa nói gì mà. Anh cũng đừng tự tin thái quá như thế.