Chương 110: THỔI MỘT TIẾNG GIÓ

Đầu tháng 11, không khí bắt đầu hanh khô. Thời trang trên phó cũng đã có nhiều biến đổi. Bảo Tích gần đây vẫn luôn bận rộn với những đơn hàng mùa lạnh.

Hôm nay cô vừa phải kiểm xong lô hàng chuyển đi Luân Đôn. Nhìn thời gian cũng đang còn sớm, vì thế đi đến nhà ăn của nhân viên ăn cơm. Về nhà một mình cũng lười nấu cơm. Tiểu My đi công tác, Hoài An thì tối nào cũng bận rộn không thể nhờ vả gì.

Bê khay cơm đi tìm chỗ trống ngồi ăn. Hôm nay nhà ăn rất vắng người. Bảo Tích cầm cái muỗng, khuấy khuấy trong chén canh. Đang nghĩ ngợi lung tung, trước mặt có người mang một phần cơm đặt xuống.

Cô ngẩng đầu thì thấy Nghi Lâm.

Khi Nghi Lâm ngồi xuống, thần sắc có chút bất an, nhìn đông nhìn tây:

-Cái kia…… Cô... cũng ăn cơm ở đây sao?

Bảo Tích buông đũa, ngẩng đầu:

-Sao vậy? Từ trước tới giờ tôi vẫn ăn ở đây đấy thôi. Có chuyện gì sao?

-Giang Duyên bị đình chỉ công tác rồi. Cô không biết thật hả?

Bảo Tích nhướng mắt lên:

-Tại sao?

Nghi Lâm không nghĩ tới cô sẽ hỏi câu này. Cô nàng do dự hồi lâu:

-Chính là…… Ngày hôm qua không biết vì sao lại bị khách hàng khiếu nại.



-Sau đó thì sao?

Nghi Lâm đánh mắt nhìn xung quanh. Những bàn ăn có người thì cách xa hai người nên có thể cũng không ai nghe thấy.

-Chính là, cô biết đó. Chuyện đó kỳ thật cũng không phải lớn lao gì! Trước kia gặp phải chuyện thế này cùng lắm chỉ là bị khiển trách kiểm điểm rồi xin lỗi khách hàng. Nhưng mà Phó chủ tịch quyết định đình chỉ công tác của chị ấy hình như hơi quá đáng. Tôi cũng biết thỉnh cầu của tôi có chút khó xử. Nhưng cô thể nói một tiếng với Phó chủ tịch được hay không?

Bảo Tích mất đến nửa phút để hiểu được ý định của Nghi Lâm.

-Có phải bình thường cô thấy tôi rất dễ nói chuyện đã khiến cô hiểu lầm tôi là một người có tấm lòng bồ tát không biết hận người đúng không? Đừng nói giữa tôi và Hoàng Kỳ không có gì. Mà nếu chúng tôi có gì với nhau đi chăng nữa, chuyện chị ta tự mình gây ra liên quan gì đến tôi?

Nghi Lâm mặt nháy mắt đỏ lên, ấp úng một hồi, nói:

-Ô! Tôi ...Không phải, chủ yếu là bởi vì xảy ra chuyện lần trước, bây giờ hai vợ chồng chị ấy cãi vã đến mức anh Trọng Nhân muốn đâm đơn ly dị. Chị ấy cũng lớn tuổi rồi, nếu như xảy ra chuyện dồn dập tôi sợ... Nhưng mà cũng xin lỗi cô. Có lẽ tôi hơi quá.

Nói xong, cô nàng cúi đầu ăn phần cơm của mình. Bảo Tích nhìn dáng vẻ của Nghi Lâm có hơi mủi lòng. Tính ra cô ta cũng không phải là xấu. Nhưng cô cũng không rảnh rỗi đến mức xen vào công việc xử lí nhân viên của quản lý tập đoàn.

Hai người đều nhất thời yên lặng, an an ổn ổn ăn xong phần của mình. Ăn xong cô liền đi lên phòng làm việc lấy túi xách để về nhà. Trên đường đi không tình nguyện lại gặp được người không muốn gặp.

Giang Duyên trong tay cầm một xấp văn kiện, có lẽ là quyết định đình chỉ công tác của bộ phận nhân sự. Chị ta đứng ở trên thang lầu cùng với hai người phòng thông tin. Văn kiện bị chị ta siết lại đến nhăn nhúm. Ba người hình như đang nói về chuyện của chị ta:

-Tôi không cam tâm, chỉ một chút chuyện nhỏ như thế...

Câu nói của Giang Duyên dừng lại giữa chừng và thấy Bảo Tích. Ánh mắt Giang Duyên liếc sang cô mang một tia thù hằn rất rõ. Bảo Tích vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chị ta trực tiếp để lộ ánh mắt hung ác như thế.



Người còn không động, một xấp văn kiện đã đập đến trước mặt Bảo Tích. Cô bị bất ngờ chỉ biết nhắm chặt mắt cho cả xấp giấy táp vào mặt mình rồi rơi lả tả xuống đất.

Chị ta ném xong, thì ánh mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào cô:

-Cô quá lợi hại, tôi không thể chọc vào! Thật cho rằng tôi không làm ở Hoàng Anh thì sẽ không sống nổi sao? Sẽ quỳ gối cầu xin cô sao? Nằm mơ!

Bảo Tích cảm thấy thật phiền phức. Rõ ràng cô không có làm gì, chưa nói câu nào cũng chọc đến chị ta? Trước kia cô còn không hề liếc mắt nhìn Trọng Nhân một cái, lại bị chị ta xem như tình địch mà dằn mặt. Đến bây giờ chị ta phạm lỗi, bị khiển trách cũng là lỗi của cô sao? Chị ta đã điên đến mức này rồi sao?

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, còn chưa kịp nói tiếng nào thì Giang Duyên đứng ở thang lầu thẳng lưng nhìn xuống tiếp tục nói:

-Cô đừng quá đắc ý, thật sự cho rằng mình là phu nhân của Phó chủ tịch sao? Còn kém xa lắm đấy.

Bảo Tích cảm thấy việc này hình như đã đi quá giới hạn cho phép thì phải. Giang Duyên nhìn thấy cô yên lặng không phản kháng thì càng đắc ý:

-Cho nên nói cô trẻ tuổi, thật cho rằng người khác theo đuổi cô sẽ đem cô nâng niu trong lòng bàn tay sao? Đàn ông không phải đều là một dạng này sao? Hiện tại cảm thấy cô mới mẻ nên mới chơi đùa với cô, khi cái mới mẻ đó qua đi còn nhớ cô là ai sao?

Quá phiền rồi. Bảo Tích không muốn nói chuyện với chị ta, nhưng cái gương mặt kênh kiệu kia làm cô không thể nào nhịn nổi. Chị ta muốn nổi điên thì cô sẽ cho chị ta nổi điên:

-Chị cũng biết tôi còn trẻ? Vì vậy dù anh ta có muốn chơi đùa rồi bỏ chạy tôi cũng có thể kiếm một anh chàng đẹp mã khác thay thế. Đổi lại là chị, nếu chồng chị mà bỏ chị, với tuổi này thật khó mà kiếm chồng khác đấy.

-Cô...

Đúng như Bảo Tích dự đoán, sắc mặt của Giang Duyên trở nên rất đặc sắc. Chị ta còn muốn lao xuống chỗ cô nhưng lại bị hai người đồng nghiệp cản lại. Cô khinh khỉnh nhìn một màn trước mắt rồi quay người đi về phía thang máy. Nghĩ nghĩ một chút lại quay đầu lại chêm thêm một câu:

-À, mà các cô cũng cố gắng khuyên bảo chị ta kiềm chế một chút. Chị ta đã coi tôi là người Hoàng Kỳ để mắt đến, nếu tôi có bị trầy xướt chút gì thì không phải chỉ là đình chỉ công tác thôi đâu. Lúc đó biết đâu tôi thổi một tiếng gió thì chị ta bị đuổi việc luôn cũng không chừng.