Kể từ khi các hãng thời trang lớn bắt đầu thương lượng kí kết hợp đồng với Hoàng Anh, các tập đoàn khác cũng đã bắt đầu lên kế hoạch tìm kiếm các nhà thiết kế mới nổi trong lĩnh vực. Hoàng Anh nhận phải áp lực rất lớn. Cho nên việc tuyển chọn nhà thiết kế cũng đặc biệt nghiêm khắc.
Những nhà thiết kế này được tuyển chọn, sàng lọc trong hàng chục ngàn người. Nhưng dù thế, người có năng lực cũng chia ba bảy loại. Vì vậy từ hai tháng trước, các công ty thời trang lớn liền bắt đầu tranh giành những nhân tài mới từ cuộc thi thiết kế thế giới năm vừa rồi. Nơi nào cũng muốn thu nhận người ưu tú nhất, bởi vì đó là biện pháp bảo đảm sự an toàn toàn trong ngành mạnh nhất.
Tới giai đoạn bây giờ, những người giỏi nhất hầu như đã được chọn hết. Nhưng cũng giống như là kỳ thi đại học hàng năm đều có thủ khoa. Đến bây giờ, chỉ còn lại duy nhất vị học viên giỏi nhất kia không biết sẽ là “bông hoa” rơi vào nhà nào?
-Phó chủ tịch, đàm phán không thành.
Kỳ Dương-người thư kí mới đi vào phòng làm việc của Hoàng Kỳ, vẻ mặt có chút khó nói:
-Mục tiêu của người kia vẫn là Á Châu.
-Vậy có biết nguyên nhân là gì không?
Hoàng Kỳ hỏi. Nhà thiết kế xuất sắc này đồng thời là người có sản phẩm đẹp nhất, được hội đồng tán thưởng nhất trong cuộc thi thiết kế. Điều này khiến cho các công ty kịch liệt muốn cướp đoạt.
-Không có
Kỳ Dương trả lời. Hoàng Kỳ trầm ngâm:
-Chỗ chúng ta có thể chấp nhận tối đa những điều kiện trong phạm vi cho phép, tuyệt đối không thua kém với Á Châu. Nhưng cô ấy vẫn lựa chọn Á Châu, xem ra là không hề có ý định thay đổi.
Hoàng Kỳ hai ngón tay đỡ lấy trán:
-Thế này đi. Tổng giám đốc Hải đã đi qua bên kia công tác. Ngày mai cậu đi đến đó một chuyến với anh ấy đi.
Kỳ Dương sửa lại cổ áo, gật đầu đáp ứng, lập tức đi ra ngoài đặt vé.
Vừa mới rạng sáng ngày thứ hai, Hoàng Kỳ vừa đến công ty, đang bước nhanh lướt qua hành lang. Thư kí hành chính mang cho anh một tách cafe, im lặng đặt ở trên bàn của anh trong khi anh bắt điện thoại
Kỳ Dương ở đầu bên kia bất đắc dĩ thở dài:
-Phó chủ tịch, xem ra vẫn không được. Cô ấy nói thức ăn ở căn tin Á Châu rất ngon. Đây là lý do gì thế? Nghe xong rõ ràng là đang trêu người mà. Cô ta là nhà thiết kế hay là đầu bếp vậy?
Hoàng Kỳ đã đứng lên, dừng lại ở cửa sổ từ trên cao nhìn xuống:
-Bây giờ cậu đang ở đâu?
-Thì ở bên ngoài phòng họp của bọn họ, Tổng giám đốc Hải vẫn còn ở trong thương lượng.
- Để người kia nghe điện thoại, tôi sẽ trực tiếp nói chuyện.
Kỳ Dương sửng sốt, phó chủ tịch đây là đích thân ra tay sao? Người này quan trọng đến thế à? Nhưng anh ta không dám chậm trễ, đáp ứng một tiếng rồi cầm điện thoại vào trong.
Hoàng Kỳ quay lại bàn làm việc ngồi xuống, nhấp một hớp cafe, đầu dây bên kia đã đổi người chỉ là chậm chạp không có lên tiếng.
Hoàng Kỳ lên tiếng trước:
-Xin chào. Tôi là Hoàng Kỳ phó chủ tịch của Hoàng Anh.
Đầu bên kia vẫn chỉ chậm chạp như cũ, lúc sau mới cất lên một câu:
- Xin chào tổng giám đốc Hoàng Kỳ.
Hoàng Kỳ dừng lại. Là người quen sao? Còn gọi anh là tổng giám đốc, trong khi bản thân anh đã tự giới thiệu là phó chủ tịch. Nhanh chóng đè xuống ngạc nhiên, Hoàng Kỳ tựa lưng vào ghế:
-Mạn phép hỏi một chút, không biết có phải cô không hài lòng với điều kiện của Hoàng Anh không?
Người ở bên kia miễn cưỡng mở miệng:
-Không có gì không hài lòng. Chính là thức ăn của Á Châu ngon hơn một chút. Tôi thì lại chỉ thích ăn cơm căn tin.
Hoàng Kỳ cảm giác như bản thân mình luyến tiếc tài năng, mới có thể đối với một cái lý do làm ra vẻ đấy mà vẫn không nổi đóa lên với cô ta.
-Cái này đơn giản. Nếu như cô đồng ý đầu quân cho Hoàng Anh, mỗi ngày đều để cho bếp trưởng chuẩn bị thực đơn để cô duyệt trước.
-Vậy quá phiền rồi.
-Không phiền, nếu còn có ý kiến gì khác cô cứ nói.
Bên kia điện thoại ngưng trọng một chút, liệt kê từng điều kiện một. Ước chừng nói khoảng hơn hai mươi phút. Cũng không tính là gian xảo, Hoàng Kỳ còn có thể chấp nhận được. Đồng thời lúc nói chuyện, mở tập tin tư liệu chi tiết của cuộc thi mà Kỳ Dương vừa gửi về, anh tìm thấy một tấm hình.
Người trên ảnh ăn mặc rất thời thượng, dáng người cao dài thẳng tắp, vẻ mặt rạng ngời, khí chất rất tốt. Hoàng Kỳ phóng to ảnh chụp lên, nhìn thấy một khuôn mặt không có điểm son phấn.
Ánh mắt di chuyển của anh dừng lại một chút. Cảm giác có chút quen thuộc. Nhưng loại cảm giác này vừa loé lên, liền bị bản thân chối bỏ. Nếu như anh từng gặp người phụ nữa này, ấn tượng nhất định khắc sâu.
-Phó chủ tịch, ngài còn nghe không? Nếu mà cảm thấy quá đáng , chúng ta coi như bỏ đi. Tôi với Hoàng Anh coi như không có duyên phận vậy.
Hoàng Kỳ ấn nhẹ con chuột, đóng ảnh lại.
-Vừa rồi tín hiệu không tốt, không nghe rõ. Cô có thể nhắc lại không?
Âm thanh bên kia dường như là tiếng cười khẽ:
-Tôi nói tôi muốn lương gấp đôi một năm.
Hoàng Kỳ nhếch mép cười nhạt, liền nói:
- Được.
Lúc này đến phiên người đầu bên kia điện thoại thất thần rồi. Không ngờ được anh ta lại dễ dàng đồng ý như vậy.
-Còn có điều kiện gì khác không?
-Không, hết rồi.
-Vậy, hợp tác vui vẻ?
Bên kia hít một hơi thật sâu, dường như muốn lấy lại tinh thần, nói ra:
-Phó chủ tịch, ngài thật sự hy vọng tôi đầu quân về Hoàng Anh sao?
Hoàng Kỳ không biết vì sao cô lại nói như vậy? Chỉ cảm thấy sự kiên nhẫn của bản thân mình hôm nay đặc biệt thần kỳ. Nhưng nhớ tới trong tấm ảnh, hình dáng xinh đẹp của cô, anh cũng rất muốn gặp mặt:
-Ừm, rất mong chờ.
-Tôi cần suy nghĩ thêm một chút.
Giống như còn có một chút không tình nguyện, điện thoại dập máy, tay Hoàng Kỳ vẫn còn đang duy trì tư thế nghe điện thoại, giật mình một chút. Chẳng lẽ trong giới thời trang, Hoàng Kỳ anh danh tiếng không tốt? Theo đạo lý mà nói không có khả năng, từ khi anh lên nắm quyền, ở Hoàng Anh phúc lợi đãi ngộ nhân viên tuyệt đối là trong ngành không tập đoàn nào theo kịp.
Hoàng Kỳ đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một chút, không biết là có vấn đề ở chỗ nào.
Một lúc sau, anh lại mở lý lịch sơ lược ra. Vừa kéo con chuột đến tấm hình kia, tiếng chuông lại vang lên. Là Kỳ Dương gọi đến. Hoàng Kỳ ngừng lại một chút, nhận cuộc gọi.
-Còn chuyện gì?
Lúc này Kỳ Dương chạy đến hành lang, nói nhỏ:
- Phó chủ tịch, anh nghĩ kỹ chưa? Lương gấp đôi một năm đấy. Tuy rằng tiền lương được giữ bí mật, nhưng lỡ như những người khác biết được thì không hay.
-Tôi biết.
-Vậy thì… sao anh...
-Phần lương một năm tính vào tài khoản của tôi đi.
-Cái này….
-Đừng nói nhiều. là bản thân tôi thưởng thức nhân tài.
-Nhưng mà cô ấy nói cô ấy còn muốn suy nghĩ.
-Không sao, để cô ấysuy nghĩ đi.
Hoàng Kỳ nới lỏng một nút áo vest, xoa chân mày, ngồi trầm ngâm nhìn điện thoại