“Bá mẫu đợi lâu chưa?”
Nguyên Sắt Sắt mỉm cười khanh khách bước vào sảnh chính, làm nũng với Dư phu nhân người mà mấy ngày nay không ngừng quan tâm chiều chuộng nàng bằng mọi giá.
Dư phu nhân vừa nghe thấy giọng nói của Nguyên Sắt Sắt, quả nhiên lập tức đứng lên, trong lúc chỉnh trang lại thì không ngừng ở trước mặt tận tình khuyên răn Dư Tu Bách, nhìn thấy tiểu cô nương ngây thơ trong sáng, thì cười híp mắt, kìm lòng không được mà vươn tay kéo nàng vào lòng ngực mình.”
“Ai nha, mẫu thân có cháu gái liền quên mất nhi tử của mình rồi!”
Dư Tu Bách nhìn thấy những cử chỉ thân mật và tự nhiên của hai người họ, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác quặn thắt, không thể giải thích được, hắn ngước cổ lên véo véo cổ họng và học theo cách nói chuyện của thái giám mà hắn và Nguyên Sắt Sắt mấy người trước gặp ở trong cung.
Sắc mặt Dư phu nhân không tốt bà tức giận cầm lấy khăn tay trong tay hung hăng nện lên mặt Dư Tu Bách.
“Ôi, mẫu thân, đập nát khuôn mặt tuấn tú của hài nhi, thì hài nhi làm sao tìm con dâu cho người được chứ! Nếu ai đó hỏi hài nhi tại sao không thể thành hôn, thì hài nhi sẽ nói rằng chính người đã làm hỏng khuôn mặt anh tuấn của con! Điều này không thể trách con được!”
Dư Tu Bách cà lơ phất phơ, một chút cũng không đứng đắn, con mẹ nó, ngay cả đùa giỡn cũng dám mở miệng ra nói như vậy.
Đầu tiên là Dư phu nhân quay đầu trợn mắt nhìn, sau đó sắc mặt lại nhanh chóng thay đổi.
Thân thiết lại nhiệt tình: “Sắt Sắt đến sớm như vậy, chắc chắn là đói rồi, nào mau lại đây, chúng ta mặc kệ thằng nhóc thúi này, cứ dùng cơm trước!
Dư Tu Bách cũng sớm tập thành thói quen với Dư phu nhân, tự mình đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, gấp lấy miếng thịt bò to trong bát của Sắt Sắt cho vào miệng mình, còn cố ý ở trước mặt Dư phu nhân mở to miệng mà ăn, còn lộ ra vẻ mặt kiến người ta ghét bỏ mà cắn thịt bò, làm cho Dư phu nhân ngồi trên bàn ăn không thể chịu nổi nữa tức giận đùng đùng chạy đi lấy cây chổi lông gà của mình.”
Do cả hai vừa mới từ Giao Châu nơi xảy ra cuộc chiến trở về, nên Dư phu nhân đã sớm an bài mọi thứ thật tốt, hôm nay bà muốn dẫn hai người đi chùa bái phật thắp hương, tẩy bỏ đi huyết khí trên người, bái phật và khẩn cầu đức phật phù hộ giúp đỡ về sau được bình an.
Mặc kệ Dư phu nhân thành tâm sùng kính bái lạy phật tổ có thực sự hữu ích hay không, ít nhất nàng vẫn đứng ở đây cầu nguyện cho những người đóng giữ ở kinh thành, muốn cầu xin sự an tâm.
“Nguyễn Nguyễn, cẩn thận chút, đường lên núi ở đây, khụ khụ, khá trơn trượt!”
Dư phu nhân bất đắc dĩ loạng choạng, sau khi ổn định lại dáng người, bà hắng giọng, hơi có chút ngượng ngùng nói với Nguyên Sắt Sắt.
Sau khi quay đầu lại, nhìn thấy Dư Tu Bách, mặt mày cùng quần áo không có chỗ nào chỉnh tề, thì lửa giận trong lòng liền dâng lên, chính Dư phu nhân cũng không biết lửa giận của mình lại bốc lên nghiêm trọng như vậy.
Bà còn tưởng rằng, sau khi con trai bà bị chồng bà áp giả ra quan ngoại xa xôi, bà mỗi ngày đều niệm kinh bái phật, thêu thùa, tâm có lẽ đã thanh tịnh êm ả như dòng nước phẳng lặng, không ngờ vẫn lại không kìm được mà làm ra những hành động đáng hổ thẹn ở chốn đông người.
Ai biết người con trai mất tích bấy lâu nay thật sự trở lại, nhìn thấy hắn còn kiêu ngạo, bất cần hơn so với khi hắn còn là ma vương ở kinh đô trước kia.
Chỉ khiến bà muốn bày ra tư thế tiểu thư nhất, rút
đế giày ra, đuổi theo hắn mà đánh hai con phố.
Nhưng khi nhìn thấy tiểu tử thúi đó còn biết cẩn thận che chở cho Sắt Sắt, sợ nàng sẽ vấp ngã, thì Dư phu nhân khẽ ậm ừ, giẫm mạnh chân rồi tiếp tục leo lên trên với những bước nặng nhọc.
Dư Tu Bách tự hào liếc nhìn Nguyên Sắt Sắt, cái đuôi ngốc nghếch của hắn có thể nói là nhếch cao lên tới tận đây, giống như muốn nói điều mình làm giỏi giang biết bao nhiêu!
Nguyên Sắt Sắt mím môi cười nhìn Dư Tu Bách, ôm lấy cánh tay của hắn, gần nửa trọng lượng cơ thể đều đặt trên cánh tay cường tráng của Dư Tu Bách.
Dưới sự chăm sóc và hộ tống của hắn dù là vô tình hay cố ý, thì sau khi leo núi, nàng thậm chí còn không cảm thấy được sự mệt mỏi.
“Biểu ca, huynh thật lợi hại!”
Nguyên Sắt Sắt rất thích a di, nhưng nàng cũng rất thích biểu ca của mình.