Phu nhân hơn ba mươi tuổi từ ái mà khẽ vuốt tóc đen của thiếu nữ trong lòng ngực. Tiểu cô nương một thân băng cơ ngọc cốt mặc gì cũng đẹp, nghĩ vậy, Dư phu nhân cũng không do dự nữa, bắt đầu thúc giục.
“Lý mụ mụ, mau đem tất cả đồ tốt dọn ra đây.”
Dư phu nhân cầm khăn chỉ huy hạ nhân làm việc.
“Sắt Sắt, mau tới chọn vài thứ con thích, nếu ta để con chọn phải đồ cũ, mặc đi ra ngoài bị người ta chê là quê mùa, cũng đừng có trở về tìm a di khóc nhè!”
“Nương, người lại chuẩn bị cho con món ăn gì ngon vậy?”
“Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn!”
Dư Tu Bách hồi kinh cũng chỉ có nhiệm vụ duy nhất là áp giải hạ lễ, phụ thân không trở về, Dư Tu Bách cũng không có chức tước gì, cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi, cà lơ phất phơ, không việc gì đàng hoàng.
Dư phu nhân chỉ mong mắt không thấy thì tâm không phiền.
“Tới tới tới, ngươi cũng tới lựa chọn chút vải vóc, làm chút quần áo.”
Dư phu nhân ghét bỏ nhìn thoáng qua quần áo Dư Tu Bách đang mặc trên người, kia vẫn là quần áo huấn luyện ở Giao Châu, y phục toàn dùng vải thô để may, tuy bề ngoài cũng là xu thế ở Giao Châu nhưng xem cũng rất cổ hủ.
Tuy nhiên mặc trên người thiếu niên tuấn tú lại rất đẹp, thân hình thon dài, sống lưng thẳng tấp hữu lực, vừa nhìn liền cảm thấy người này không tầm thường.
“Nguyên Sắt Sắt, muội cũng muốn làm y phục sao?”
Dư Tu Bách đột nhiên nhảy dựng lên, đưa lưng về phía Dư phu nhân hướng tới Nguyên Sắt Sắt làm mặt quỷ, thiếu niên đi vào từ đầu tới giờ cảm giác ổn trọng đã bị phá hư sạch sẽ.
“Hừ, tiểu tử thúi, ngươi thì biết cái gì? Sắt Sắt đương nhiên muốn mặc xinh xinh đẹp đẹp.”
Dư phu nhân xoay người lại vừa lòng nhìn quần áo mới làm trên người Nguyên Sắt Sắt.
“Sắt Sắt đã rất đẹp rồi.”
Dư Tu Bách sợ chính mình sẽ làm Nguyên Sắt Sắt nghĩ nhiều, cảm thấy hắn không chào đón nàng, lặng lẽ cúi người ở bên tai nàng nhỏ giọng nói.
Hắn chỉ là hơi gai mắt trước thói quen ba hoa của Dư phu nhân.
Nguyên Sắt Sắt lại cảm thấy hơi thở của thiếu niên phá lệ chọc người.
“Nương, nhi tử cảm thấy hai tấm chất liệu, này đặc biệt thích hợp với người.”
Dư phu nhân vừa quay đầu liền thấy, một tấm lụa đào hồng nhạt loè loẹt, một tấm lại ám trầm màu xanh biển.
Biểu tình cười lạnh trên mặt phu nhân cơ hồ không khống chế được.
“Dư Tu Bách!”
“Sắt Sắt, có phải rất đẹp hay không!”
Dư Tu Bách một bên nhảy dựng lên tránh né chổi lông gà, một bên không quên lặng lẽ nói bên tai Nguyên Sắt Sắt đang đang đứng bên cạnh xem diễn.
____
Mấy nay toàn làm mấy bộ h mặn, cao h, giờ thấy cặp này cute quá trời, tuy là còn lâu lắm mới tới, nhưng mị đợi cảnh hot của anh chuỵ lắm lắm ><