Chương 12: Tiểu cô nương mềm như bông

Trên đường đi dâng hương trở về, Dư Tu Bách dường như bị Nguyên Sắt Sắt dọa sợ.

Lúc còn nhỏ, hắn đối với kẻ luôn đối đầu với mình Chu Thấm Nhiên có chút cảm tình.

Nhưng Dư tiểu tướng quân vẫn muốn giữ thể diện, loại chuyên như thế sao có thể nói ra trước mặt người khác.

"Nguyên Sắt sắt, muội có biết xấu hổ không?"

Trong lòng dâng lên cảm giác xâu hổ, buồn bực, khiến những xúc cảm kiều diễm mơ hồ vừa rồi của Dư Tu bách tan biên thành không khí.

"Huynh mới là người hỏi muội câu đấy, tiểu cô nương mặt dày! "

"Biểu ca à, không biết ai mới chính là người mặt dày nha! "

Đột nhiên nguyên Sắt Sắt chạy nhanh ra xa, rồi lại xoay người làm một cái mặt quỷ với Du Tư Bách.

Dư Tu Bách thẹn quá thành giận, nhưng lại chợt nhớ thể lực Nguyên Sắt Sắt không được tốt, không thể để nàng vận động nhiều, vì thế tuy là đuổi theo nhưng lại cố tình nương theo tiết tất của tiểu cô nương đáng yêu này.

"A? A di"

Nguyên Sắt Sắt đỏ mặt chạy đến suýt nữa là va vào Dư phu nhân. Theo bản năng Dư phu nhân đỡ lấy tiểu cô nương chạy ùa tới, đau lòng từ trong tay áo lấy ra khăn tay giúp nàng lau mồ hôi.

Dư quang như đao kiếm dương nanh múa vuốt hận không thể kiêu người đánh Dư Tu Bách một trận, chỉ có thể liếc xéo tức giận nói:"Dư Tu Bách! Ngươi đang làm gì vậy?"

Nguyên Sắt sắt nhanh chóng ôm lấy cánh tay Dư Phu nhân, lắc lư tay áo làm nũng:

"A di, thức ăn trong chùa ở đây ngon lắm ạ, trước kia Sắt Sắt ở Giao Châu cũng chưa từng thử qua! A di cứ phát huy hết năng lực chủ nhà để đãi Sắt Sắt thật nhiều món ngon!"

Tiểu cô nương vuốt giọng mềm như bông, so với ngày thường còn mềm mại hơn, âm cuối kéo thật dài.

Kí©h thí©ɧ Dư Tu Bách run lên một cái, cảm thấy thanh âm của tiểu biểu muội ngọt đến buốt óc, nhưng dường như…… Lại rất êm tai?

“A di, đi thôi! Bận rộn lâu như vậy, người hẳn là cũng đói bụng rồi! Sắt Sắt cũng cảm thấy bụng trống trơn, muốn dùng chút đồ chay!”

Cô nương nũng nịu, lớn lên xinh đẹp, lại còn rất biết nói chuyện, Dư phu nhân nằm mơ cũng muốn có một tiểu cô nương mềm mại ôn nhu như Nguyên Sắt Sắt bên cạnh. Bất giác tâm tình cũng mềm xuống, theo động tác của nàng, đi vào trong.

Dư Tu Bách cũng nhanh chóng chạy theo, nhớ lại bản thân vừa rồi thế nhưng lại cảm thấy dễ nghe, lắc lắc đầu, rùng mình một cái, một đại nam nhân như hắn lại có những suy nghĩ dầu mỡ, yêu thích những thứ ngay ngấy như vậy.

Sao có thể đi thích chuyện con gái ríu rít như vậy.

Quá không xứng làm nam nhân.

Thức ăn chay ở Kinh thành xác thật rất ngon.

Dư Tu Bách cũng ăn ra vị thịt , thậm chí hắn nghĩ, lần sau lại theo nương và Sắt Sắt cũng không phải là không thể.

————-

Chương này edit xong lâu rồi mà lỡ xoá, nay edit một nửa rồi up lẹ cho lành.

Mọi người vote sao hoặc đề cử đi ><