Chương 8

Edit: Phương

Beta: Miêu Nhi

Văn Khanh không muốn nhiều lời với cô ta, lập tức rời đi. Diệp Thiên cho rằng cô bị doạ sợ, vội vàng ném mớ bòng bong này ra sau đầu, cùng cô đi về trước, còn an ủi: "Đừng sợ, bọn họ đều bị tôi bắt rồi."

Từ trước đến nay hắn không biết nói lời ngon ngọt, bộ dạng vụng về an ủi người khác khiến Văn Khanh cảm thấy ấm áp cực kì, cô mỉm cười: "Tôi không sao."

Tài xế Tiểu Vương đã báo cảnh sát, cảnh sát đến rất nhanh, giải ba người Từ Cường đi. Đến khi nhìn thấy Mạc Dao, cô ta vội la lên: "Tôi cũng là người bị hại, bọn họ định cưỡng bức tôi!"

Cảnh sát thấy cô ta mặc đồ học sinh, dáng vẻ lại xinh xắn, không hề giống đám người Từ Cường, trong lòng đã có vài phần tin tưởng. Nhưng vẫn đưa cô ta về đồn để lấy lời khai.

"...Em đã cố gắng trốn tránh anh ta, nhưng không ngờ anh ta lại đến chặn cửa nhà em! Em rất sợ, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết mình đã làm gì, chỉ muốn thoát khỏi anh ta, anh ta bảo em gọi điện, em cũng gọi... Chị cảnh sát, có phải em đã làm sai gì rồi đúng không?"

Sắc mặt Mạc Dao tái nhợt, một nửa là diễn, một nửa là bị doạ, cô ta sợ mình thật sự bị bắt lại. Nói chuyện càng lộn xộn. Mạc Dao vào vai cô gái nhỏ hoảng sợ khi bị người khác hãm hại rất thành công - khiến người ghi chép động lòng trắc ẩn, không nhịn được an ủi một câu: "Em đừng sợ, đây không phải lỗi của em, là do bọn họ uy hϊếp, không có chuyện gì đâu, đừng sợ.""

Mạc Dao yên lòng, chỉ cần cô ta kiên quyết nói mình bị bọn họ uy hϊếp, nhất định sẽ không sao đâu.

Chờ lấy lời khai của đám người Từ Cường xong, không khác mấy so với lời khai của Mạc Dao, chẳng qua Từ Cường không thừa nhận chuyện uy hϊếp Mạc Dao, hắn muốn gọi cho Quý Văn Khanh, muốn khẳng định chắc chắn một lần nữa là Mạc Dao tự chủ động.

Chẳng qua... một bên là mấy tên côn đồ háo sắc, một bên là cô gái xinh đẹp nhìn thấy mà thương, người bình thường đều sẽ có khuynh hướng tin tưởng Mạc Dao. Hơn nữa dưới tình huống không có chứng cứ, cảnh sát không có lí do gì để giữ cô ta lại cả, đành phải để cô ta về trước. Thậm chí còn sợ cô ta có gì bất trắc nên để một nữ cảnh sát đưa Mạc Dao về.

Tiểu Vương báo cáo chuyện ở cục cảnh sát cho Văn Khanh, cô cũng không bất ngờ, nhưng Diệp Thiên lại tức muốn điên rồi.

"Cô gái kia rõ ràng là cố ý! Tại sao thả cô ta dễ dàng như vậy?"

Văn Khanh không thèm để ý: "Theo luật thì nếu bị cưỡng ép hoặc bị uy hϊếp, hành vi đó sẽ không được coi là phạm tội. Cô ta chỉ cần một mực nói bị Từ Cường uy hϊếp thì chắc chắn không xảy ra chuyện gì cả."

Diệp Thiên ngẩn người: "Cô biết cô ta sẽ không bị bắt?"

Văn Khanh gửi chiếc lì xì đồ ăn cuối cùng vào trong nhóm, đôi mắt lúc này mới rời khỏi màn hình di động, liếc nhìn Diệp Thiên một cái, giọng nói có chút ý cười: "Tôi chưa muốn cô ta xảy ra chuyện, nên hiện giờ cô ta tạm thời sẽ không có việc gì."

Có ý gì?

Không đợi Diệp Thiên nghĩ sâu xa, Văn Khanh đứng lên từ sofa, vỗ vỗ bả vai Diệp Thiên: "Đại Bạch, chúng ta đi ra ngoài ăn ngon đi!"

Diệp Thiên trầm mặc một lát, yên lặng nói: "Tôi là Đại Soái...."

"Hửm? Không phải Đại Bạch? Không quan trọng, về sau anh gọi là Đại Bạch! Dù sao cũng không phải là tên thật của anh, gọi đại đi."

Diệp Thiên: "...."

______

Mạc Dao về đến nhà, lo lắng sợ hãi suốt mấy ngày, mấy ngày sau không thấy cảnh sát tìm đến cô ta mới tạm thời yên lòng. Không có bằng chứng, Quý Văn Khanh làm gì được cô chứ?

Thứ hai là ngày trở lại trường học, Mạc Dao vừa đến gần cổng trường đã nhìn thấy Văn Khanh, đúng lúc này Văn Khanh cũng thấy cô ta, cô cười dịu dàng, nhưng không hiểu sao Mạc Dao lại cảm thấy không rét mà run. Cô ta hơi hoảng hốt, cảm thấy nụ cười của Văn Khanh không hề có ý tốt. Thế nên cả ngày Mạc Dao đều đứng ngồi không yên, tan học nhanh chóng về nhà đóng cửa lại, lấy di động ra.

[ Mạc Dao ]: Các đại thần đều đã xuất quan rồi ạ? Hôm trước mọi người phát lì xì, tôi lại bỏ lỡ mất rồi, thật là đáng tiếc! ~( ̄▽ ̄)~*

Lần đó cô ta đang ở cục cảnh sát lấy lời khai, khi về mới nhìn thấy lịch sử chat, trong lòng sót muốn chết, đau hơn cả việc rơi mất 100 triệu.

[ Tiêu Dao Tử ]: Lão đạo cũng bỏ lỡ! Cái tên Thanh Nguyên kia cướp hết sạch không chừa lại thứ gì hết!

[ Thanh Nguyên đạo quân ]: Haha, nhân phẩm tốt quá nên vậy đó!

[ Thiều Quang ma tôn ]: Phát lì xì? Lúc nào vậy? Bổn toạ vừa mới xuất quan!

[ Mạc Dao ]: Thì ra tất cả mọi người đều không cướp được, vậy xin admin phát lại một lần nữa đi ạ! (*^▽^*)

Mạc Dao cảm thấy mình nói như vậy có hơi vội vàng, nhưng không còn cách nào khác! Cô ta rất muốn có năng lực đặc thù của các thành viên trong nhóm để bảo vệ bản thân, nếu không chắc chắn cô ta sẽ không là đối thủ của Văn Khanh. Nhớ tới nụ cười không thiện ý của người nọ lúc sáng, Mạc Dao rợn cả người, lại spam thêm một tin.

[ Mạc Dao ]: Admin phát lì xì! Admin phát lì xì! Admin phát lì xì! ( ̄▽ ̄)~*

Cô ta nhắn tin không ngừng, đây là lần đầu tiên mọi người trong nhóm thấy có người muốn lì xì đến vậy, cảm thấy rất có ý tứ, cũng sôi nổi phụ hoạ, nài nỉ admin phát lì xì.

Văn Khanh cười, đúng là ngoài dự đoán, cô còn đang tìm cách để đưa túi đen cho Mạc Dao, ai ngờ cô ta lại tự chui đầu vào lưới!

[ Tử Thần ]: Được, để ta phát!

Cô phát mấy chiếc lì xì đồ ăn đều bị đám người Thanh Nguyên cướp sạch. Thế nên Văn Khanh lại phát một chiếc nữa màu đen - chỉ Mạc Dao mới có thể nhận được.

Đây là quyền lợi của trưởng nhóm, có thể chỉ định người nhận, chiếc lì xì này cũng không khác mấy chiếc kia là bao, chỉ là người khác có thể nhấn vào nhưng không thể nhận —— trừ khi là người được chỉ định. Hơn nữa người khác nhấn không được cũng chỉ cho là mình chậm tay mà thôi.

Mạc Dao thấy mình spam có hiệu quả, cô ta kích động cực kì, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình di động, vừa hiện lì xì đã lập tức nhấn vào, nhưng lần nào cũng chậm một bước. Nhìn thấy lì xì của người khác toàn là đồ ăn, cô ta lại cảm thấy hơi nhụt chí. Cái cô ta cần là lì xì kỹ năng hoặc đan dược! Mạc Dao nghe nói lì xì của trưởng nhóm vô cùng lợi hại, nếu cô ta cướp được một chiếc thôi cũng dư sức đối đầu với Văn Khanh.

"Lì xì đặc biệt, lì xì đặc biệt, lì xì đặc biệt..." Mạc Dao một bên cầu nguyện, một bên nhanh tay cướp. Có lẽ trời xanh đã nghe được lời cầu nguyện của cô! Cô cướp được một lì xì loại đặc biệt.

『 Bạn nhận được "Ác mộng liên tục" của Tử Thần. 』

Ác mộng liên tục? Cái quỷ gì thế? Mạc Dao nghĩ nghĩ, có lẽ đây là đồ vật khiến người khác gặp ác mộng? Tốt rồi, tuy rằng không thể trực tiếp đối kháng với Văn Khanh nhưng khiến cô ta khó chịu đã là quá đủ.

Mạc Dao không suy nghĩ nhiều, tiếp tục cướp lì xì. Nhưng hôm nay có lẽ vận may của cô không tốt lắm, từ đầu đến cuối chỉ cướp được mỗi thứ kia, điều này khiến Mạc Dao vô cùng tiếc nuối. Không sao cả, chắc chắn lần sau sẽ thành công.

Đợi nhóm yên tĩnh lại, Mạc Dao mới click vào túi đồ, muốn nghiên cứu "Ác mộng liên tục" là thứ quỷ gì. Nhưng thật kì lạ, túi trống rỗng không có một thứ gì cả!

Sao lại thế này? Cô rõ ràng đã cướp được một cái mà! Cô không hề nhớ nhầm, cũng không thể gặp ảo giác được. Mạc Dao cẩn thận nhớ lại, chắc chắn đã cướp được "Ác mộng liên tục", nhưng trong túi lại trống trơn, hay là chiếc lì xì kia không để đồ gì?

Mạc Dao nghĩ nghĩ, chắc chắn là mình không nhận được lì xì, tức hộc máu! Vất vả lắm mới cướp một cái, vậy mà là bao rỗng!

Admin không phải cố ý nhắm vào cô ta chứ? Ngay sau đó Mạc Dao lại lập tức phủ nhận ý nghĩ này, bởi vì trong nhóm ai cũng nhận được lì xì, hơn nữa lì xì không chỉ chia cho mỗi cô ta, tất cả mọi người đều cướp, admin sao có thể biết lì xì nào sẽ về tay ai?

Mạc Dao chỉ có thể coi là ngoài ý muốn, trong lòng tức muốn chết, lại không có cách nào. Trong nhóm đã hoàn toàn yên tĩnh, Mạc Dao rời khỏi WeChat, ăn cơm hộp xong, xem Weibo một chút, hơn mười một giờ mới lên giường.

*****

Không gian đỏ như máu rộng vô bờ bến, xung quanh không có bóng dáng ai, gió rít từng cơn lạnh buốt khiến Mạc Dao nổi hết cả da gà, cô ta không ngừng đi về phía trước, mỗi bước chân như đạp lên miếng thịt mềm nhũn.

Thịt?

Mạc Dao bị ý nghĩ của mình doạ sợ, sau đó tự an ủi bản thân, làm sao có thể chứ? Ngay sau đó, đồ vật màu máu dưới chân cô ta run rẩy kịch liệt. Mạc Dao không rảnh để tự hỏi nữa, cô ta bắt đầu chạy như điên, càng chạy càng nhanh, cuối cùng bay lên, nháy mắt lại xuất hiện ở trường học.

Trong trường cũng là sắc máu mênh mông, chỉ là Mạc Dao không thấy có gì đó không đúng, cô ta đi vào lớp, trong phòng học đã có rất nhiều người, nhưng kỳ quái là Mạc Dao không thấy rõ mặt bọn họ.

Cô ta đi vào, trong phòng lập tức vang lên tiếng cười vang.

"Thật xấu quá đi, làm gì có ai xấu như vậy!"

"Chắc cũng gần năm trăm cân nhỉ? Khung cửa đều bị cô ta làm hỏng rồi!"

"Mọi người nhìn sau lưng cô ta kìa, có ba cái đuôi! Cô ta nhất định là quái vật!"

"Xấu xí! Tránh ra xa một chút, đồ quái dị!"

.......

Bọn họ nói nói một hồi lại đột nhiên biến thành quái vật miệng đầy máu đuổi theo cô ta. Mạc Dao vừa kinh vừa sợ, vội vàng chạy trốn, cô ta không biết mình nên chạy đi đâu, chỉ biết chạy... chạy... chạy...

Cô ta đứng trước một chiếc gương lớn, nhìn thấy bên trong là một người mập mạp xấu xí, sau lưng còn có ba cái đuôi, sợ hãi kêu lên: "A!"

Mạc Dao bật dậy, thở hổn hển, người đổ đầy mồ hôi, cô ta không rảnh quan tâm đến mấy thứ khác, chạy vội tới gương, vẫn khuôn mặt xinh đẹp dáng người yểu điệu kia, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"May quá, chỉ là một giấc mơ... "

Quá doạ người!

Đối với giấc mơ này, Mạc Dao cũng không suy nghĩ nhiều. Từ khi trở nên xinh đẹp, cô ta rất sợ đột nhiên sẽ trở lại bộ dạng trước kia, có thể ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ cái đó, thế nên mới mơ thấy giấc mộng khủng khϊếp như thế.

Tắt đèn tiếp tục ngủ, nhưng vừa tiến vào giấc ngủ cô ta lại gặp ác mộng, bị người đuổi gϊếŧ, bị người cười nhạo, bị người chỉ trỏ, thậm chí mơ thấy bị ba người Từ Cường luân phiên cưỡиɠ ɠiαи... Cả đêm cô ta đều bị ác mộng làm bừng tỉnh.

Cái cảm giác đi lạc trong hoàn cảnh ghê rợn này khiến Mạc Dao không dám ngủ tiếp, mở mắt nhìn trời cho đến sáng. Bây giờ cô ta đã hiểu, bao lì xì kia không phải rỗng mà thật sự chính là ác mộng liên tục. Nhưng hiểu vì sao nó lại tác động lên người cô ta.