Edit: Song HọaBeta: Miêu Nhi "Văn Khanh, tạm biệt và hẹn gặp lại cậu nhé!"
"Được rồi, vậy hẹn gặp lại cậu vào tuần tới."
Văn Khanh mỉm cười, chào tạm biệt các bạn cùng lớp rồi mang cặp sách chậm rãi đi ra ngoài.
Tuy rằng Quý Văn Khanh là con nhà giàu có, nhưng ở trường học cô lại khá điệu thấp ( tương đối ít nổi danh, không mấy bộc lộ tài năng), chính mình tự đi học bằng xe buýt, cho nên hiện tại dù đã thay đổi linh hồn Văn Khanh vẫn muốn ngồi xe buýt về nhà.
Cô ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đeo tai nghe nhắm mắt nghe nhạc. Ánh nắng như chạm nhẹ vào gương mặt mỹ lệ của thiếu nữ, nhuộm lên một tầng ánh sáng vàng như khắc họa những đường nét tinh tế, xinh đẹp, tinh xảo tựa tranh vẽ. Ngay cả những người bên cạnh đều theo bản năng vô thức thở thật khẽ, như e sợ sẽ phá hủy bức tranh tuyệt đẹp này.
Vừa bước lên xe, Mạc Dao liền nhìn thấy cảnh này, một tia ghen ghét đố kỵ xuất hiện trong đôi mắt cô. Nếu muốn hỏi trong trường học này người cô ghét nhất là ai, chắc chắn không phải là những cô gái sau lưng thì thầm mắng cô là đồ mập chết tiệt, càng không phải những chàng trai trêu cợt, cười nhạo cô, mà đó chính là Quý Văn Khanh.
Một người con gái lớn lên xinh đẹp, gia thế tốt lại còn có kết quả học tập xuất sắc, chính là "con nhà người ta" trong mắt của các bạn học và giáo viên! Cô ta giống như ngôi sao sáng chói rực rỡ giữa bầu trời đêm, lại như viên ngọc quý báu, vô giá của thế gian. Cô ta được sinh ra đã là thiên chi kiêu nữ, cao cao tại thượng, còn cô không khác gì đống bùn nhơ trên mặt đất, dơ bẩn và xấu xí.
Cô không muốn làm nền cho Quý Văn Khanh, thế nhưng cô ta giống như một thiên sứ thánh khiết, một thiên thần thánh thiện, muốn dùng tấm lòng lương thiện giúp cô một tay —— Nhờ đó, thể hiện lòng tốt và sự cao thượng của cô ta!
Thật ra, Quý Văn Khanh không biết rằng cô chán ghét cô ta bao nhiêu mỗi khi cô ta hỏi:" Cần giúp đỡ gì sao?""
Cô ta không cần làm bất cứ điều gì, chỉ cần cô ta đứng bên cạnh, cô ta đã phơi bày toàn bộ sự tự ti và nghèo nàn được cô cẩn thận che giấu trong lòng ra trước mặt mọi người, càng làm cho cô trở nên chật vật và đáng thương hơn!
Giống như bây giờ, rõ ràng cô đã trở nên gầy hơn, xinh đẹp hơn, cũng trở nên giàu có, nhiều tiền, nhưng khi đứng trước mặt Quý Văn Khanh, cô lại vẫn cảm thấy thấp hơn cô ta một cái đầu, vẫn luôn tự ti như cũ. Như thể dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ bằng được sự cao quý bẩm sinh của Quý Văn Khanh, điều đó thật sự làm người ta chán ghét, phiền nhiễu!
Bị nhìn chằm chằm với ánh mắt nóng bỏng, Văn Khanh từ từ mở mắt ra nhìn cô mỉm cười,
" Chỗ bên cạnh tôi không có ai ngồi, cậu có muốn ngồi không?"
Giọng điệu ôn hòa, nụ cười lễ phép mà lại khéo léo, có thể nhìn thấy rõ ràng sự giáo dưỡng tốt đẹp.
Nhưng cô càng làm như vậy càng khiến Mạc Dao cảm thấy nghẹn khuất, khó chịu giống như nuốt phải ruồi bọ!
"Không cần!"
Mặc Dao từ chối với khuôn mặt lạnh lùng, mang cặp đi đến hàng ghế cuối cùng ngồi xuống. Văn Khanh cũng không giận, chỉ cười cười, đeo tai nghe lại lần nữa. Nhưng cảnh này có chút vi diệu trong mắt những người nhìn thấy.
Trong xe, tất cả đều là học sinh của trường trung học số 1 Lâm Thành, không ai là không biết Quý Văn Khanh cùng Mạc Dao, một người vẫn vững vàng ngồi trên chiếc ghế hoa hậu giảng đường đến tận ba năm, người còn lại là nữ thần thanh xuân trong khuôn viên trường mới, cả hai đều là đại mỹ nữ đấy!
Họ vẫn đang cảm thấy đầy vinh dự, nhưng nhìn thấy thái độ của Mạc Dao, đột nhiên cảm thấy mỹ nữ lúc sau và nữ thần bẩm sinh quả nhiên vẫn có khác biệt!
Không phải chỉ cần lớn lên xinh đẹp đều có thể được gọi là nữ thần.
Ở trong trường học, Quý Văn Khanh nổi tiếng với tính tình tốt bụng, mọi mặt đều thật ưu tú, tài năng nhưng vẫn vô cùng khiêm tốn. Mặc dù có nhiều người cho rằng cô giả vờ, làm bộ làm tịch nhưng ít nhất người ta vẫn cư xử vô cùng lễ phép.
Còn Mạc Dao làm vậy là có ý gì? Chào hỏi người khác ác liệt, tệ hại như vậy, khiến cho mọi người đều có cảm giác giống như cô ta kiêu ngạo đắc ý đến mức không để ai vào mắt. Thật ra, trước kia tính tình của Mạc Dao cũng lãnh đạm như thế, nhưng khi đó mọi người đều cảm thấy cô xấu xí như vậy thì chắc chắn cũng có nhiều hành động xấu, cũng không ai coi trọng hay quan tâm đến điều đó. Nhưng bây giờ, cô ta trở nên xinh đẹp, càng khiến nhiều người chú ý, đủ loại hâm mộ ghen ghét đỏ mắt. Người thích cô ta sẽ bởi vì thế mà đặt kì vọng càng cao, kẻ ghen ghét lại hy vọng tìm được khuyết điểm của cô. Vậy nên, cho dù bất cứ hành động nào của cô ta đều bị phóng đại gấp mấy lần.
Mạc Dao không phát hiện, mà cho có dù phát hiện cô ta cũng sẽ không để ý, miễn là cô ta giữ được mối quan hệ tốt với người trong nhóm, người khác có nói vài ba câu cô ta cũng chả mất miếng thịt nào!
Văn Khanh xuống xe trước, nhà cô là một khu biệt thự ở trung tâm thành phố. Ngồi trên xe, Mạc Dao nhìn cô bước vào khu biệt thự kia, trong lòng lại ghen ghét không chịu được, cô âm thầm thề, sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ đến sống trong một ngôi nhà đẹp như vậy!
Xe buýt tiếp tục chạy, rất nhiều học sinh lục đυ.c xuống xe, chờ xe đến trạm ngoại ô cũng chỉ còn Mạc Dao bị bỏ lại một mình. Lộ trình của chiếc xe này vô cùng dài, từ trung tâm thành phố đến vùng ngoại ô, qua càng nhiều trạm xe địa điểm đi lại càng xa và hẻo lánh, cũng càng ngày nhìn càng bần cùng và nghèo khó.
Mạc Dao và Quý Văn Khanh, chính xác là hai thái cực. Cho nên mỗi một lần ngồi lên chuyến xe này đều nhắc nhở Mạc Dao rằng khoảng cách của cô ta và Quý Văn Khanh rất xa.
Mạc Dao mang cặp, cẩn thận tránh đi rác thải, vỏ trái cây, nước bẩn trên đường. Con hẻm chật hẹp và bẩn thỉu này, cùng quần áo và giày dép xinh đẹp của cô ta trông có vẻ chẳng hợp nhau chút nào.
Chờ một chút thôi, cô ta có thể tiết kiệm đủ tiền để dọn khỏi nơi này.
Đi đến cuối con hẻm, ngay ở vị trí ngoặt( cua quẹo:v), đột nhiên có bóng dáng một người đàn ông xuất hiện, đi ra từ trong góc.
"Mạc Dao! Vì sao cô không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại của tôi."
Mạc Dao vừa nhìn thấy người đi tới, lập tức xoay người bỏ chạy, ngay cả nước bẩn bắn lên đôi giày xinh đẹp của mình cô ta cũng chẳng quan tâm đến. Cô không nghĩ tới Từ Cường thế nhưng lại đến tận nhà để chặn cô.
Từ khi cô trở nên xinh đẹp mỹ lệ đã thu hút tên Từ Cường này. Cũng không biết hắn từ đâu biết được số điện thoại của cô, mỗi ngày đều nhắn không ít tin nhắn ghê tởm, thậm chí còn gọi cho cô nói chút chuyện không sạch sẽ. Cô đã cố gắng hết sức để trốn tránh hắn, không nghĩ tới vẫn bị hắn chặn ở cửa nhà.
Từ Cường ở phía sau vừa đuổi theo vừa hét:
"Cô chạy cái gì? Ông coi trọng cô chính là vinh hạnh của cô! Mẹ nó! Xem ông bắt được sẽ thu thập, xử lí mày như thế nào!"
Mạc Dao không nghe thấy, cắn răng chạy như điên. Cũng may, sau khi được mỹ dung đan cải tạo tố chất thân thể cô đã trở nên không tồi, Từ Cường đuổi không kịp cô. Nhưng ngay sau đó, cô liền đột nhiên dừng bước chân, trừng lớn đôi mắt nhìn hai người ở ngõ hẻm nhỏ phía bên kia. Một tóc vàng, một tóc đỏ, trong miệng ngậm thuốc lá, trong tay cầm gậy gộc, vừa thấy chính là cùng một đám người với Từ Cường.
Hai người bọn họ chặn ngang đường đi của Mạc Dao, Từ Cường lúc này cũng chạy lại từ phía sau, bắt lấy đầu tóc của Mạc Dao ấn ở trên tường, phỉ nhổ,
"Mày chạy đi! Mày chạy đi! Sao mày không chạy tiếp đi!"
Mạc Dao rơi nước mắt vì đau đớn, có chút sợ hãi nhìn ba người không có chút ý tốt kia:
"Các ngươi muốn làm gì?"
Tên tóc đỏ kia ở trên mặt cô sờ soạng một phen, ánh mặt đầy du͙© vọиɠ nhìn chằm chằm Mạc Dao:
"Làm gì? Đương nhiên là làm cô rồi!"
Từ Cường hừ lạnh một tiếng, đôi mắt thon dài nhìn chằm chằm Mạc Dao,
"Con điếm thối! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Vốn dĩ mày chỉ cần làm bạn gái của tao, bây giờ thì tốt rồi, cả hai người bọn họ cũng muốn một phần!"
Tên tóc vàng ném điếu thuốc trên tay, xoa tay, "Anh Cường sẽ không luyến tiếc cô ta đó chứ?" Ánh mắt đầy sắc dục của hắn làm Mạc Dao ghê tởm.
Trong mắt chợt lóe lên tia do dự rồi biến mất, Từ Cường cắn răng nói,
"Phi, ai luyến tiếc? Lão tử lại không phải thật sự thích cô ta! Chỉ là chơi mà thôi!"
Trong lòng Mạc Dao vừa hận lại vừa sợ hãi, cái tiểu khu này của bọn họ ban ngày đều sẽ không có ai, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự sẽ phải rơi vào tay ba tên này? Không được, cô không thể bị hủy hoại bởi bàn tay của ba tên rác rưởi này! Cô vất vả lắm mới trở nên xinh đẹp, thậm chí chuẩn bị tìm được việc làm, cuộc sống sinh hoạt về sau chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, cô tuyệt đối không thể để bị phá hủy như vậy được! Cô kiềm nén nỗi sợ hãi xuống đáy lòng, cố gắng nở một nụ cười với Từ Cường rồi nói:
" Trước kia, tôi lớn lên vừa mập mạp lại xấu xí, anh chẳng phải còn gọi tôi là đồ heo mập chết tiệt sao, bây giờ chỉ gầy hơn một ít mà thôi, anh nghĩ lại lúc trước đi, không cảm thấy tôi rất ghê tởm hay sao?"
Cô vừa nói như vậy, Từ Cường liền nghĩ tới bộ dạng trước kia của cô, xác thật rất ghê tởm.
Mạc Dao lại nói, "Khi đó, tôi nặng hơn bây giờ gấp nhiều lần, cơ thể toàn mỡ, tôi còn không thích tắm rửa, trên người đều bốc lên mùi chua, không chỉ vậy, tôi còn bị hôi nách, dù cách xa hai mét đều có thể ngửi thấy, tôi còn luôn đổ mồ hôi, trên người vẫn luôn là mồ hôi và mồ hôi......"
Cô càng nói, Từ Cường lại càng liên tưởng đến hình ảnh trước đây của cô. Tuy rằng hiện tại cô ta rất xinh đẹp, nhưng chính bản thân tự làm thấp mình, thân hình mập mạp lúc trước cùng hình tượng của cô ta bây giờ bỗng nhiên thấy có chút giống nhau! Hắn cảm thấy có chút ghê tởm!
Tuy cả hai người chưa thật sự nhìn thấy hình ảnh trong quá khứ của cô, nhưng chỉ nghe cô nói cũng đủ cảm thấy vô cùng ghê tởm! Bộ não tự động đắp nặn, tạo nên bức tranh mà cô miêu tả, "Nôn......" Hai người thiếu chút nữa phun ra!
Nhìn tất cả bọn họ đều rút lui, Mạc Dao lặng lẽ, nhẹ nhàng thở ra, so với bị bọn họ đạp hư, phá hủy, cô tình nguyện đem chính mình miêu tả ghê tởm một chút! Cô lẻn sang một bên, tránh xa vòng vây của ba người họ.
Cô vừa di chuyển, ba người còn lại đã lập tức lấy lại phản ứng. Tên tóc vàng liền giữ chặt cô, mỉm cười đầy xấu xa,
"Người đẹp đi đâu thế! Dù cho trước kia cô xấu đến không thể gặp người nhưng không phải bây giờ đã xinh đẹp rồi sao! Chỉ cần cô là con gái, lão tử tắt đèn không phải ai cũng giống nhau sao!"
"Đúng! Chính là như vậy." Tên tóc đỏ cũng kéo cô lại.
Mạc Dao thật sự rất gấp và nóng nảy, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự sẽ cứ như vậy bị phá hủy trên tay bọn họ? Không, tuyệt đối không được!
"Tôi là người nổi tiếng trên Internet, Weibo có hơn mười vạn fans, các người không sợ tôi sẽ phơi bày sự việc của các người ra ánh sáng sao?"
"Ha ha, vậy không phải mày càng nên lo lắng nếu sự việc bị phơi bày ra ánh sáng sao? Mày nói thử xem, nếu việc mày bị bọn tao ngủ qua xuất hiện trên mạng, liệu sẽ còn ai thích mày?"
Mạc Dao vừa tức giận lại gấp gáp, đây cũng chính là nguyên nhân cô không lấy việc này ra uy hϊếp bọn họ ngay từ đầu, không nghĩ tới bọn họ cũng đã sớm nghĩ đến điểm này!
"Vừa đúng lúc, tao đây còn chưa ngủ qua minh tinh lần nào, mày cũng coi như có chút danh tiếng, có thể làm cho tao đã ghiền một chút!" Tên tóc vàng nói, lại giơ tay sờ soạng Mạc Dao một phen.
Mạc Dao biết bọn họ thật sự chuyện gì cũng dám làm, nếu cô không nghĩ ra biện pháp, hôm nay khẳng định khó có thể thoát một kiếp. Cô tránh thoát khỏi hai tên đầu tóc màu mè kia, trốn đến sau lưng Từ Cường, áp xuống sự sợ hãi dưới đáy lòng cùng hắn thương lượng,
"Từ Cường, không phải anh thích Quý Văn Khanh sao? Tôi đem cô ta đến đây cho anh, anh thả tôi ra được không?"
Trong lòng của Từ Cường có chút động tâm, hắn xác thật rất thích Quý Văn Khanh, thích cô ấy đến ba năm, nhưng cũng yêu đơn phương, giấu thật kỹ trong tim mà thôi, chính hắn cũng biết rằng, hắn và Quý Văn Khanh không phải là người của cùng một thế giới.
Mạc Dao liếc mắt một cái liền nhìn ra Từ Cường động tâm, lại đổ thêm một chút lửa nóng, nói:
"Quý Văn Khanh dù sao cũng chỉ là một nữ sinh, bây giờ cho dù anh có làm cái gì đối với cô ta chắc chắn cô ta cũng không dám nói ra ngoài cho người khác biết. Hơn nữa, những cô gái như chúng tôi thường sẽ có ấn tượng sâu sắc đối với người nam nhân đầu tiên của chính mình. Nếu anh thể hiện tốt một chút, cô ta sẽ cứ như vậy thích anh cũng không chừng......" Giọng nói của cô tràn ngập sức hút, có lực dụ hoặc rất lớn, tràn đầy cám dỗ, đúng là rất dễ khiến người khác động tâm.
Thật xin lỗi cô Quý Văn Khanh, hiện tại cô cũng là thân bất do kỷ.
Người ngoài cuộc thường tỉnh táo, tên tóc vàng nháy mắt liền thấy rõ được tính toán của Mạc Dao, hắn cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ: "Quả nhiên độc nhất phụ nhân tâm!" ( giống như độc nhất lòng dạ đàn bà:>)
Còn Từ Cường suy nghĩ, tự hỏi bản thân một lát, có chút chần chừ gật đầu.