Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 107

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Ngân

Beta: Miêu Nhi

"Nhiệm vụ của hai người các bạn thất bại, tất cả đều bị loại trừ!"

Tin nhắn này vừa được gửi đến, hai người Thù Lẫm, Bạch Yến trực tiếp trợn tròn mắt, đã nói cuối cùng chỉ có một người có thể sống sót rồi mà? Tất cả đều bị loại trừ là sao?

Lúc đầu bọn họ nghĩ rằng kiểu gì cũng có một người sống sót nên mới một thắng một thua bất phân thắng bại, có thể trốn được một kiếp cũng không chừng, coi như kéo dài chút thời gian, nhưng mà tuyệt đối không ngờ tới Tử Thần lại không làm theo kịch bản đã đề ra.

Cho đến tận bây giờ, Tử Thần vẫn chưa lộ mặt nên bọn họ vẫn cảm thấy ung dung tự tại. Tây gia bị loại trừ, tiếp đến là An gia phá sản, hắn ta chỉ biết dùng một chút thủ đoạn khác thường để ép bọn họ gϊếŧ hại lẫn nhau, bởi vậy cả hai đều cho rằng Tử Thần cũng chẳng có gì đặc biệt.

Hiện tại hai nhà Thù, Bạch đồng thời bị loại thì làm gì có ai thay hắn ta đến đối phó bọn họ chứ.

Nhưng thực tế đã nói cho Thù Lẫm và Bạch Yến biết - bọn họ sai lầm rồi! Văn Khanh căn bản không cần lộ diện vì đã có người thay cô làm việc này.

Hạ Sảng, mười năm trước bị bốn gia tộc lớn liên thủ đánh lén, công ty phá sản, cha mẹ ôm nhau tự sát, bây giờ hắn trở về để báo thù và đòi lại tất cả những gì thuộc về mình.

Dưới sự trợ giúp của Văn Khanh, Hạ Sảng dễ dàng chiếm giữ sản nghiệp của hai nhà Thù, Bạch, hai tập đoàn lớn cứ thế đổi chủ.

Ngày xưa bốn đại gia tộc huy hoàng rực rỡ là thế, mà giờ đã tan thành cát bụi....

Hai người Thù Lẫm và Bạch Yến, một người tinh thần trở nên thất thường, một người bị đuổi khỏi gia tộc, từ đó biến mất không thấy. Mà Kiều An Nhiên tận mắt chứng kiến tất cả, trong một khoảng thời gian ngắn mất hết chỗ dựa, đành phải hậm hực tự trở về quê nhà. Bạch Yến từng cho cô ta một khoản tiền nhưng đã dùng để chữa bệnh cho mẹ, tiền tích kiệm cũng chẳng còn bao nhiêu, cả nhà một lần nữa trở về cuộc sống của giai cấp vô sản.

Đã quen thói tiêu xài phung phí thích gì mua nấy rồi, cuộc sống nghèo khó này khiến Kiều An Nhiên không thể nào chịu đựng được.

Nếu như chưa từng hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý thì có lẽ sẽ miễn cưỡng sống cho qua ngày được, nhưng đang lên voi bỗng dưng xuống chó, nhìn thấy cảnh hai nhà Thù Lẫm, Bạch Yến hào hoa xa xỉ thế nào, bị phồn hoa mê mắt, bị phú quý câu tâm thì làm sao cô có thể thanh thản mà sống một cuộc sống bình thường được?

Nhờ có khuôn mặt xinh đẹp, cho dù IQ hơi thấp một chút, Kiều An Nhiên vẫn có vô số người theo đuổi, cô chọn vị đại gia giàu có nhất để hẹn hò. Người ấy đối xử rất tốt với cô, cũng chịu bỏ tiền mua hàng hiệu cho cô, nhưng cuộc sống tốt đẹp này chẳng kéo dài được bao lâu, nhà đại gia kia phá sản! Kiều An Nhiên chỉ cảm thấy tiếc nuối một chút, sau đó liền phủi mông chạy lấy người tìm nhà khác.

Lần này cô hẹn hò với con của quan chức cấp cao, mới ở chung được hai tuần, cha cậu ta vì nhận hối lộ nên "rớt ngựa". Từ đây Kiều An Nhiên mở ra thể chất nguyền rủa, người nào ở cùng với cô sẽ lập tức trở nên xui xẻo, không phải phá sản thì là ăn cơm tù, được người trong giới đặt biệt danh là "kẻ hủy diệt". Sau khi cái danh "kẻ hủy diệt" nổi lên, Kiều An Nhiên trở thành đối tượng bị mọi người xa lánh, vừa nhìn thấy cô liền tránh như tránh ruồi bọ, cuối cùng cô cũng không còn cơ hội dựa vào người có tiền nữa.

Văn Khanh tỏ vẻ, vì để cho cô em gái này tay làm hàm nhai, cô cũng rất phí công đó!

Trên cao ốc to lớn đồ sộ, một nam một nữ ngồi đối diện nhau. Văn Khanh một bên khuấy cà phê, một bên nhìn xuống dàn công trình kiến trúc phía dưới: "Cảm giác giẫm cái thế giới này dưới chân thế nào?"

Ngồi đối diện cô chính là Hạ Sảng, chủ nhân mới của tòa cao ốc này. Khuôn mặt trẻ trung tuấn lãng, con mắt thâm tình u buồn, rõ ràng tuổi tác không lớn nhưng trong đó lại cất giấu năm tháng tang thương.

Hắn không chớp mắt nhìn Văn Khanh, nghe thấy câu hỏi của cô, suy nghĩ một chút rồi nói: "Rất tốt."

Giẫm người khác dưới chân dù sao cũng tốt hơn việc bị người khác giẫm dưới chân. Khoảng thời gian như chó nhà có tang kia hắn sẽ vĩnh viễn không quên, cũng sẽ nhớ kĩ ngày mà cô bước đến, mỉm cười hỏi hắn: "Anh có muốn báo thù không?"

Từ đây hắn bước lên một con đường không tầm thường.

Hạ Sảng đứng ở nơi cao nhất của thành phố, nhìn xuống chúng sinh. Cho tới tận bây giờ, thứ hắn cảm thấy may mắn nhất chính là có cô ở bên.

Văn Khanh đặt ly cà phê xuống, cười khẽ: "Vậy thì tốt rồi, tâm nguyện của anh đã đạt được, việc của tôi cũng đã làm xong. Chúng ta kết thúc ở đây thôi."

Hạ Sảng giật mình: "Cô đi đâu?"

Văn Khanh mỉm cười: "Về nơi thuộc về tôi."

Một lần nữa trở lại không gian vô tận, Văn Khanh cảm thấy bản thân giống như vừa trải qua một kì nghỉ phép nhàn nhã, cô hoàn toàn không tốn chút sức lực nào, chỉ đứng ở đằng sau uy hϊếp đe dọa thôi cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ. Ngay cả việc nữ chính không có bàn tay vàng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.

Quăng bàn tay vàng vào trong hư không, lại luyện hóa công đức lần này, Văn Khanh chậm rãi đợi người ủy thác kế tiếp đến.

"...Cả đời tôi là một chuỗi hoang đường, còn nhỏ thì yêu sớm, đánh nhau, say rượu trốn học, bỏ học đi làm sớm. Về sau lại ỷ vào tuổi trẻ xinh đẹp, tôi không ngừng ăn chơi trác táng qua lại với vô số đàn ông, không học vấn không nghề nghiệp, sống uổng cơm nhà nước. Chờ thanh xuân hao hết, dung nhan không còn, muốn quay đầu lại thì đã muộn..."

"Nhưng mà trời cao đối xử với tôi không tệ, cho dù vùi thân trong vũng bùn nhưng người vẫn cho tôi bảo vật trân quý nhất thế gian này! Niềm kiêu hãnh lớn nhất trong đời tôi chính là đứa con trai duy nhất! Nó rất ưu tú, từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, khi tôi bận rộn nó có thể yên lặng chờ đợi cả ngày, hiểu chuyện đến nỗi khiến người khác đau lòng!"

"Tôi không thể cho nó một mái ấm hoàn chỉnh, thậm chí không thể cho nó một cuộc sống đầy đủ, để nó còn nhỏ tuổi đã phải lo lắng kế sinh nhai. Tôi không xứng đáng là một người mẹ, nhưng nó là đứa con tốt nhất trên thế giới này. Tôi muốn cho nó toàn bộ tình yêu của mình, dành những thứ tốt đẹp nhất cho nó! Thế nhưng, tôi lại là người hại nó, là tôi hại nó..."

Người ủy thác nói đến đây đã khóc không thành tiếng, không thể khống chế được tâm trạng của mình. Văn Khanh để người phụ nữ này chìm vào trong giấc ngủ, còn cô thì tranh thủ đi xem cuộc đời của người ủy thác.

Người ủy thác tên là Hàn Văn Khanh, sinh ra ở một khu ổ chuột tương đối hỗn loạn, cha là một tên ma men nghiện cờ bạc chả ra gì, thiếu nợ chồng chất, uống say thì bạo lực gia đình. Mẹ trời sinh tính tình nhu nhược, từ trước đến nay chưa bao giờ biết phản kháng lại. Tuổi thơ của Hàn Văn Khanh chính là dăm ba hôm lại có người đến đập cửa nhà đòi nợ cùng với người cha nghiện rượu suốt ngày đánh chửi mẹ.

Sau này, mẹ bị cha đã uống say đẩy ngã đập đầu vào tường chết tươi. Lúc ấy Hàn Văn Khanh vừa mới mười tuổi, tận mắt nhìn thấy thảm kịch này, từ đấy bắt đầu vào thời kỳ phản nghịch.

Khi học cấp hai thì đánh nhau, yêu sớm, say rượu, những việc nhà trường cấm cô đều làm một lần, đến mức sau này bị đuổi học, ra ngoài xã hội lại tiếp tục phóng túng.

Vào năm mười bảy tuổi, cha già thiếu nợ chồng chất, muốn bán con gái để gán nợ nhưng bị cô nghe được, Hàn Văn Khanh không chút chần chừ chạy trốn ngay lập tức. Cha già không có tiền trả nợ, bị đánh chết tươi...

Cô một thân một mình, không ràng buộc, hôm nay có rượu hôm nay say, lê lết sống qua từng ngày, cực khổ quá nhiều, còn từng làm "kĩ nữ", bởi vì tuổi trẻ xinh đẹp nên rất được hoan nghênh. Nhưng hồng nhan chóng tàn, sau khi thanh xuân trôi hết, hai tay trống trơn cái gì cũng không có.

Lúc này Hàn Văn Khanh rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, vì quá khứ phóng túng của bản thân mà hối hận không thôi, quyết định tạm biệt quá khứ, làm lại cuộc đời. Ngay lúc đó, cô phát hiện mình mang thai, không rõ cha đứa bé là ai. Vốn cho rằng cả đời này cô độc một mình, không ngờ còn có thể có một đứa con, điều này khiến cô vô cùng mừng rỡ, cảm thấy đây chính là ân huệ của trời cao.
« Chương TrướcChương Tiếp »