Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cướp Được Tân Nương

Chương 2.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng đã hôn mê hơn nửa đêm!

Canh bốn, trời đã gần sáng -- Da Luật Liệt ngồi trên ghế xếp da hổ, khi thì nhìn văn kiện trên bàn, khi thì trầm ngâm nhìn nữ tù binh đang mê man trên chiếc giường lò da cừu dày. Trên người nàng phủ một tấm chăn gấm làm từ lông cáo màu bạc, nàng dưới chăn không mặc y phục; nàng khá gầy yếu, vả lại da thịt cả người lại non nớt như trẻ con, trắng tuyết đến khó tin.

Cái gọi là văn kiện cơ mật được khâu trong lớp lót y phục của nàng; mà giờ phút này y phục trên người nàng rách nát nằm rải rác dưới gầm bàn. Kỳ thực, tìm được văn kiện hay không đối với hắn mà nói cũng không quan trọng, bởi vì, cho dù đồ vật này đưa đến nước Tây Hạ, đối với nước Đại Liêu bọn họ cũng không tạo nên bất cứ tác dụng gì.

Quốc thị Tây Hạ nổi danh là "Dựa vào kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu". Lý Nguyên Hạo khéo léo từ chối chiêu an của Đại Tống, lại bày ra sắc mặt quy thuận Đại Liêu, cũng nịnh bợ hết khả năng. Bọn họ một mặt ham vàng bạc châu báu Đại Tống đưa tới, một mặt lại mật báo với Đại Liêu Đại Tống sắp phái sứ thần bí mật đến Tây Hạ, ý đồ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!

Da Luật Liệt nhàn nhạt cười lạnh một tiếng, nhặt văn kiện trên bàn, đặt trên ánh nến đốt thành tro bụi. Hành động cướp bóc lần này, chỉ là muốn cho Đại Tống cùng Tây Hạ hiểu rõ, tại đây mảnh đất không ai quản lí ẩn núp một nhóm sát thủ khủng bố, mà nhóm sát thủ này không điều ác nào không làm, không có quốc gia nào quản thúc được. Đương nhiên, thuận tiện đoạt được vàng bạc tiền của cùng vải vóc, khiến cho bọn hắn có một năm tốt lành; chỉ là, hắn không ngờ tới sẽ bắt được một nữ nhân, đồng thời làm hắn đối với nàng sinh cảm giác chiếm hữu.

Nàng là ai? Có quan hệ như thế nào với Quân Thành Liễu? Quân gia nắm trong tay động mạch kinh tế phía nam Đại Tống, chỉ cần Quân gia bị diệt, sẽ khiến Đại Tống luống cuống tay chân một đoạn thời gian đi? Như vậy, Đại Tống sợ rằng không còn dư thừa tài lực mơ ước Đại Liêu nữa. Ha! Khoản nợ này coi như xong!

Hắn đi tới bên người nàng -- trên cổ trắng tuyết của nàng đeo một mảnh huyết ngọc bằng sợi chỉ đỏ, Ngọc Thạch trên có khắc hai chữ triện "Khởi La":

Điều này có ý nghĩa gì? Tên của nàng sao? Lụa mỏng trắng tuyết -- thực sự có người lấy vải vóc làm tên sao?

Nàng là người đầu tiên đánh hắn, hơn nữa còn là nữ nhân phía nam tay trói gà không chặt! Nàng cho hắn sỉ nhục lớn nhất cuộc đời, dựa vào tính tình dữ dằn của hắn, hắn sớm nên hạ thủ gϊếŧ nàng. Thế nhưng nữ nhân này tính tình càng dữ dội hơn, thà rằng tự vẫn quyết cũng không cho phép hắn có cơ hội hạ thủ -- lập tức, hắn liền quyết định muốn nàng!

Bất quá, nàng thật đúng là một cái phiền phức!

"Thiếu chủ!"

Tiếng hô to cung kính đến từ bên ngoài doanh trướng.

"Vào đi!"

Đốt La Kỳ dẫn lão ma ma tay bê y phục tiến vào, thức ăn chưa động trên bàn chứng tỏ mỹ nhân trên giường lò chưa từng tỉnh lại.

"Nàng -- không có chỗ nào khác bị thương đi? Vẫn là ngài hạ thủ quá nặng?" Trên cổ tay trắng như tuyết bên ngoài tấm chăn lông cáo hiện rõ vết nắm do hắn để lại; nếu không tận mắt thấy, hắn tuyệt đối không tin nữ nhân phía nam lại mảnh mai như vậy.

Nếu như, một nắm nhẹ nhàng có thể thành ra thế này, thì một kích của thiếu chủ...

Da Luật Liệt ngang tàng liếc mắt Đốt La Kỳ một cái, tỏ vẻ không vui khi Đốt La Kỳ bày ra quá nhiều chủ ý đối với nữ nhân trên giường.

"Nàng nên tỉnh lại rồi! Tin tức đã truyền về Thượng Kinh rồi sao? Có phản hồi gì không?" Hắn ngồi ở mép giường, vừa lúc ngăn trở tất cả tầm mắt có thể hướng về nàng.

Đốt La Kỳ cung kính nói: "Khả Hãn hi vọng ngài có thể trong vòng một tháng trở về Bắc viện yết kiến Thái hậu, chuyện bên này, ngài có thể giao vào tay Đại Hạ Cơ Diêu hoặc là ta. Khả Hãn hi vọng thiếu chủ có thể đem tâm tư đặt cho cuộc săn bắn của các bộ tộc Di Ly Cận vào cuối năm. Ngài biết đó, dã tâm của Di Ly Đổng Đốt La Chất Oa ở bộ tộc Đốt La không chỉ ở chỗ muốn trở thành bát bộ đại nhân mà thôi." Tuy Đốt La Kỳ là con dân của bộ tộc Đốt La, nhưng tâm lại hướng về bộ tộc Da Luật.

Da Luật Liệt thậm chí lông mày cũng không nhăn một chút. Còn ba tháng nữa mới đến cuối năm, ba năm một lần chọn ra tổng đứng đầu tám bộ tộc tất nhiên là có không ít người mơ ước. Tuy nói hiện nay là bộ tộc Da Luật cầm quyền, hơn nữa thống trị ngay ngắn rõ ràng, các bộ tộc đều cường thịnh giàu có, ngay cả Đại Tống cũng kiêng dè không thôi; nhưng ngược lại người trong thị tộc xảy ra vấn đề. Binh lực cường hãn của tám bộ tộc lớn là lực lượng chính trong việc bình định nội bộ và đẩy lùi ngoại xâm, năm vừa rồi Khả Hãn vẫn giữ vai trò Bát bộ đại nhân; nhưng một năm trước, Thái hậu lại tuyên bố Bát bộ đại nhân năm nay sẽ được chọn từ tám vị Di Cách Cận. Binh quyền trở về, là vì trấn an tộc trưởng có chút dã tâm nhiều năm qua không ngừng kháng nghị triều đình coi bọn họ trở thành con rối, mà đại thần trong triều đình cũng đều trọng dụng người Hán, trái lại làm cho người Liêu chân chính thất sủng.

Loại kích động này, tích tụ lâu ngày, sợ rằng không cần Đại Tống cử binh đến công, Đại Liêu sẽ tự mình diệt vong. Vì thế, thái hậu mới có thể tuyên bố từ bỏ cho vị trí Bát bộ đại nhân của Khả Hãn. Nhưng chức vị Bát bộ đại nhân này cũng không thể rơi vào trong tay đám phần tử dã tâm; vì thế thái hậu muốn hắn đảm nhiệm, cũng tuyệt đối tin tưởng hắn có thể giành được chiến thắng ở các hạng mục đọ sức. Chí ít lấy tình thế hiện nay mà nói, bộ tộc Da Luật nhất định phải nắm chặt binh quyền.

"Thiếu chủ -- "

"Ngươi đi nghỉ ngơi đi! Ta tự có tính toán." Da Luật Liệt phất tay một cái, lời Đốt La Kỳ muốn nói hắn đều biết.

Đốt La Kỳ đành phải câm miệng, để cho lão ma ma đặt y phục xuống, cùng bà rời khỏi lều.

Da Luật Liệt đi tới giá sách, lấy xuống một cuộn tranh, trải nó trên bàn, trên đó là bản đồ binh lực và thuộc hạ của tám hợp tộc, cùng với nhiều sự tích Di Cách Cận các bộ tộc hiện nay. Ngoại trừ Tôn thị Áo Ma lớn tuổi của Hội thị, tất cả những người đều là Di Cách mới nhậm chức mấy năm gần đây; trẻ tuổi nhất là Đại Hạ Ác Sơn hai mươi bốn tuổi, nhiều tuổi nhất chính là Quật Ca Diên Đức bốn mươi tuổi, nhưng cần chú ý nhất là Đốt La Chất Oa cùng Hề Trường Côn... Hắn cầm lấy bút lông bắt đầu viết xuống một ít chú ngữ ở cuộn da dê trắng.

※ ※ ※

Khi nàng mở mắt ra nhìn thấy chóp lều, lập tức hồi tưởng lại tất cả những gì mình gặp phải. Nàng ngồi dậy, hai mắt kinh hoàng liếc nhìn lều của nàng, ngoại trừ một cái giường -- một chiếc giường lớn được phủ bằng lông thú quý giá, còn có hai chiếc ghế bành bọc da hổ, và một chiếc ghế dựa trông rất thoải mái, được dệt bằng hoa văn lông vũ. Ngay chính giữa đặt bàn vuông, không cao lắm, bốn bên bàn có đệm mềm, mỗi bên rèm che có hai tủ gỗ lớn, một tủ giống như giá sách, bên kia lại giống như tủ quần áo. Bày biện rất đơn giản, không thể gọi là hoa lệ, nhưng căn lều này lại tràn ngập một cỗ khí thế uy nghiêm khó có thể nói thành lời. Trải trên mặt đất là thảm Đại Thực, tinh xảo lại quý báu, trực giác đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng đó là -- căn lều này nhất định chỗ ở của tên cường đạo mắt lam kia.

"A!" Quân Khởi La khẽ kêu một tiếng, nhìn thấy thân thể trần trụi của nàng, vội vã kéo cao chăn lông cáo lên; đồng thời ở nơi này, màn trướng bị vươn ra, một thân ảnh khổng lồ đi vào.

Là hắn! Quả thật là hắn! Cường đạo mắt lam kia!

Nàng biết mình nhất định phải bày ra một bộ dáng điềm tĩnh điềm đạm, cho dù dưới tình huống không có một mảnh vải che thân, nàng cũng không thể mất đi khí thế của đại tiểu thư Quân gia nên có. Nhưng -- nàng làm không được! Nhất là dưới tình huống nàng thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hạ thân lại y phục xốc xếch...

Nàng chỉ biết túm lấy chăn co rúm vào góc giường! Dùng đôi mắt sáng lãnh ngạo lại vạn phần kinh sợ cảnh giác dõi theo hắn, vẻ mặt nàng căng thẳng cắn môi dưới không còn chút máu, tơ máu tựa hồ như có như không; mà hắn, lại như hưởng thụ sự sợ hãi của nàng, nở nụ cười giễu cợt, thân ảnh dừng ở mép giường, hai tay khoanh trước ngực, một tay xoa xoa râu mới mọc trên cằm, một đôi mắt lam tà ác quan sát nàng từ trên xuống dưới. Tầm mắt của hắn phảng phất đang cùng con mắt sáng ngời của nàng phân cao thấp! Nàng lệnh cho mình không thể né tránh cái nhìn thẳng của hắn, cho dù nàng trần như nhộng, nàng vẫn phải ngông nghênh!

Sau đó, hắn chống hai tay lên mép giường, toàn bộ nửa người đều cúi xuống sáp về phía nàng. Quân Khởi La thở hốc vì kinh ngạc, mặt của hắn cơ hồ muốn áp sát vào nàng! Hơi thở nam tính của hắn quanh quẩn bên môi nàng, như là khẽ hôn, hoặc như là khıêυ khí©h! Nàng vội quay mặt đi, nhưng tay hắn nhanh hơn xoay mặt nàng qua, sau đó môi của hắn liền phủ xuống...

Quyền đấm cước đá của nàng giống như đánh vào tấm sắt, đối phương không có cảm giác nào, ngược lại làm đau chính mình. Không! Nàng không thể cho bất luận nam nhân nào ức hϊếp nàng như vậy! Không có nam nhân nào có thể đùa bỡn nàng! Thế là, nàng dùng sức cắn môi của hắn.....

"A!"

Hắn nhanh chóng rời khỏi môi nàng, nhưng đồng thời cũng siết chặt xương cổ tay mảnh khảnh của nàng, cơ hồ muốn bóp nát nàng.....

Biết rõ giãy giụa vô ích, nàng vẫn cắn chặt môi, không để cho mình lên tiếng kêu đau; nàng biết mình chịu được, sự tra tấn đau đớn này, nàng chỉ cần cắn chặt răng là được. Cùng lắm là chết! Đau khổ là hành vi của người nhu nhược, một tiếng đau kia đã khiến cho Quân gia hổ thẹn.

Da Luật Liệt liếʍ tơ máu trên khóe môi, thô lỗ cố định cổ tay nàng trên đỉnh đầu, vốn là muốn ép nàng cầu xin tha thứ, lại trước sau không cách nào để chính mình nặng tay; ánh mắt của hắn không tự chủ được liếc về phía nàng thân thể tuyết trắng. Vừa rồi giãy giụa khiến nàng hất tung chăn xuống đất, bây giờ hiện ra trước mắt, là cảnh tượng khiến cho người ta huyết mạch sôi sục. Đúng vậy! Nàng mặc dù không đủ đầy đặn, cũng quá nhỏ nhắn xinh xắn, loại thân thể mảnh mai này sợ rằng không thể sinh con; thế nhưng, hắn lại bị chăm chú hấp dẫn.

Ánh mắt hắn nổi giận dấy lên một phen dục hỏa, sự suồng sã trong đôi mắt lam chớp động của hắn. Môi dày như ưng cướp đoạt mỗi một tấc da thịt trên cổ nàng, một chuỗi vết hôn cuồng liệt theo gáy của nàng kéo dài đến nụ hoa cương cứng....

"Đừng! Đừng mà!" Nàng có thể chịu đựng thống khổ, thế nhưng nàng không thể chịu đựng được loại sỉ nhục này! Trời ạ! Hắn muốn chiếm đoạt nàng sao? "Đừng chạm vào ta!"

Nụ hôn của hắn, làm đau nàng, khiến nàng sợ hãi!

"Cầu ta!" Hắn ngừng cướp đoạt, nhìn về phía mắt của nàng.

Nàng cắn môi, quay mặt đi, cự tuyệt sự nhục nhã này.

Hắn lần thứ hai hôn xuống, nhưng, lần này không còn là nụ hôn trừng phạt, mà là khıêυ khí©h; hắn tựa hồ muốn đốt sự nhiệt huyết của nàng.

"Ngươi đừng chạm vào ta! Người Khiết Đan dơ bẩn nhà ngươi!"

Nàng muốn chọc giận hắn, muốn cho hắn tức giận một chưởng đánh chết nàng! Thế nhưng, trong mắt của hắn chẳng những không có lửa giận, trái lại tà ác nhìn nàng -- "Nơi đóng quân này của ta, có bảy mươi nam nhân, bọn họ có ít nhất hơn nửa tháng chưa chạm qua nữ nhân; nếu ngươi không cầu ta, thì chuẩn bị làm đồ chơi của bảy mươi người Khiết Đan đi! Muốn gϊếŧ chết ngươi, ta còn nhiều cách còn tốt hơn so với đao!"

"Ngươi -- "

"Ta là vương ở đây, đồ thuộc về ta, không người nào dám động vào; một khi ta nói ra ngoài ngươi không còn là nữ nhân của ta, không cần đợi được trời tối, ngươi liền bị lăng nhục đến chết!"

Hắn rất hài lòng nhìn sự sợ hãi trong mắt nàng, thích ý chờ thỉnh cầu của nàng -- hắn nhất định phải làm cho nàng biết, hắn là người nàng không thể phản kháng.

Chỉ cần vừa nghĩ tới tình huống sẽ bị bảy mươi đại nam nhân lăng nhục, toàn thân nàng liền rùng mình! Hắn là người man di, lũ dân thiếu văn minh căn bản không có cái gì gọi là liêm sỉ! Vì thế, lợi dụng tình thế ức hϊếp một nữ tử như nàng, cũng là chuyện như cơm bữa. Hắn đã tỏ vẻ rất rõ ràng -- nhu thuận dựa vào hắn, trở thành kỹ nữ của hắn, nếu không thuận theo, thì sẽ...

Đường đường Quân gia đại tiểu thư cư nhiên rơi vào loại hoàn cảnh này...

"Không cầu sao? Được!" Hắn đứng dậy ôm lấy nàng, làm bộ sẽ đem nàng mang ra ngoài trướng.

"Đừng mà! Van cầu ngươi -- đừng mà!" Nàng nghẹn ngào lên tiếng, hai tay sợ hãi hết sức ôm lấy cổ hắn...

Hắn làm cho tôn nghiêm cuối cùng của nàng cũng biến mất không còn gì! Trời ạ! Kiếp này nàng chưa từng thực sự hận qua người nào, nhưng lúc này nàng thực sự hận chết hắn! Mặt nàng rơi lệ vùi vào trong hõm cổ của hắn, hai tay nắm thành quyền đấm loạn vào sau vai hắn... Biết rõ hắn không thấy đau, nhưng không cách nào nhịn xuống luồng hận ý.

Trong lòng Da Luật Liệt nảy sinh thương tiếc, sự chua xót của nàng làm cho hắn cảm thấy xa lạ lại kinh hãi! Hắn chưa bao giờ biết nước mắt của nữ nhân sẽ đối với hắn sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy. Hắn cố hết sức bỏ qua cảm giác khó hiểu, thả nàng ngồi trở lại trên giường; cầm y phục trên bàn tới, từng cái từng cái thay nàng mặc vào, cái yếm, áσ ɭóŧ, trung y, đoàn sam tộc phục Khiết Đan -- là gấm dệt tuyết trắng hiếm thấy, dệt bằng lông chồn tía; lại váy dài, xỏ ủng da cừu -- chân của nàng thật nhỏ, thật thanh tú.

Hắn chưa từng thay y phục cho bất kỳ kẻ nào; trên thực tế, ngoại trừ đoạn thời gian ở núi Hạ Lan này, y phục của hắn đều là do thị nữ hầu hạ mặc vào. Mà bây giờ hắn thật sự tự nhiên thay nàng mặc! Càng không thể tin được chính là, hắn lại quỳ một chân trên đất, để cho đôi chân tuyết trắng của nàng giẫm lên đầu gối hắn, vì nàng xỏ tất đi ủng.
« Chương TrướcChương Tiếp »