Chương 1.4

Không người nào dám trả lời! Những con cừu đợi bị làm thịt hoàn toàn mở to đôi mắt sợ hãi, nhưng tất nhiên cũng có những ánh mắt ý đồ chờ cơ hội.

"Ai là người dẫn đầu?" Ngay khi đại hán áo đen hỏi xong, đã có hai cái đầu lâu giống như quả cầu màu đỏ bay ra ngoài.

Trong đám thương lữ còn lại khoảng chừng mười người, ngoại trừ sự trầm mặc làm người ta hít thở không thông, thì cũng là tiếng nén nhịn đứt quãng cùng âm thanh nôn mửa.

Đại hán tóc đỏ không biết nặng nhẹ túm lấy công chúa giả Hoàng Thái Cô!

"Ngươi là công chúa sao?"

"Không phải! Không phải! Ta không phải là công chúa..." Hoàng Thái Cô luôn miệng trả lời, hai chân bay lên không trung không ngừng đá động, lại trước sau không có cách nào chạm đất.

"Không phải công chúa? Sống vô dụng!" Mắt thấy đại đao của hắn sắp bổ về phía gáy của nàng -- đột nhiên năm nhân sĩ giang hồ từ trong đám người phi ra năm lưỡi dao sắc bén, tất cả đều bổ về phía đại hán tóc đỏ.

Trong nháy mắt, năm vị cao thủ giang hồ kia như diều đứt dây, vô lực xụi lơ ngã xuống, ngực bị xuyên thủng bởi binh khí của chính họ. Mà Hoàng Thái Cô vừa thấy cảnh này, lập tức ngất đi -- đại hán tóc đỏ hừ lạnh một tiếng, khinh thường ném nàng đi.

"Hừ! Người Trung Nguyên."

Nguyên nhân hắn không có động thủ lần nữa là bởi vì có hai mươi kỵ binh từ phương bắc lao về hướng này. Mà dẫn đầu chính là một nam nhân anh tuấn.

Người này mới là thủ lĩnh! Quân Khởi La lập tức hiểu được điều này.

Hắn cũng mặc phục sức người Liêu, mặc dù ăn mặc thành một thân đen, lại khoác một tấm áo choàng bằng lông chồn gấm, khí thế vương giả không cần tận lực thể hiện, nhưng mỗi cử chỉ hành động đều biểu lộ rõ.

Hắn là thủ lĩnh của hai mươi kỵ binh, khí thế của hai mươi người này so với năm mươi người Liêu kia còn mạnh liệt hơn. Có thể thấy được qua tư thế cưỡi ngựa thẳng tắp và đôi mắt tinh tường của họ -- vì sao bọn họ phải an bài hai mươi người này đi đối đầu với một trăm hai mươi người tự xưng cấm vệ quân Đại Tống, trái lại để cho năm, sáu mươi người đến bắt bọn họ nhóm thương nhân không có năng lực chống cự.

Gần như cùng lúc, nam nhân này cũng bị bắt được ánh mắt quan sát hắn của nàng. Cho dù nàng bị Thiệu Thiết Dân giấu sau thân, một đôi mắt ác ma xanh thẳm của hắn vẫn có thể thoải mái xuyên qua mọi cản trở tìm được mắt của nàng!

"Công chúa là giả trang!" Đại hán tóc đỏ nói Khiết Đan ngữ. "Cũng không tìm được người dẫn đầu!"

"Ngươi cho rằng gϊếŧ người liền có thể tìm được đáp án sao!" Một nam tử bên cạnh thủ lĩnh cười như không cười nói. Sau đó quét mắt qua một đám thương lữ, cuối cùng đưa mắt rơi vào trên người Thiệu Thiết Dân. Hắn xoay người nhìn thủ lĩnh ngồi trên ngựa-- "Hài tử hắn bảo hộ kia phải chăng là con trai Quân Thành Liễu?"

"Chỉ là đứa nhỏ mà thôi." Thủ lĩnh phát ra thanh âm trầm thấp đồng thời không có chút nhiệt độ nào.

"Nhưng hắn là tiên phong, đồ vật kia khẳng định ở trên người hắn!"

"Toàn bộ gϊếŧ sạch, không tìm được đồ cũng không sao! Dù sao không đến được nước Tây Hạ là được!" Đại hán tóc đỏ lại lớn tiếng kêu la.

Thế nhưng một roi kế tiếp khiến hắn lăn xa ba trượng hộc máu!

Không ai biết từ khi nào thủ lĩnh của bọn họ lại có thêm một cái roi trong tay! Mãi cho đến khi đại hán tóc đỏ bay ra ngoài, mới nhìn rõ trong tay của người kia quấn một cây roi đen nhánh, phiếm kim quang.

Bọn đạo phỉ từng người từng người đều an tĩnh đứng trang nghiêm một bên, mà sau khi tên đại hán tóc đỏ đứng lên cũng không dám xoa vết roi rướm máu cùng cái má đau đớn trên mặt mình, bởi vì rốt cuộc hắn hiểu rằng hành vi anh hùng tự cho là đúng đã nhục mạ lão đại của hắn. Kế tiếp sẽ sống hay chết đây? Vậy thì phải xem thủ lĩnh có niệm tình cũ hay không.

Nhưng mà, có một đôi mắt lam của thủ lĩnh lại không để ý tới hắn, như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, dùng ngữ khí lạnh lùng thường ngày nói: "Tiểu tử này có một đôi mắt đẹp."

Nói cách khác, thủ lĩnh coi trọng tên tiểu tử có đôi mắt đẹp kia; ý tứ sâu xa hơn, nói đúng ra là ngài ấy có ý định thu nhận hắn làm tiểu sai sử.

Một trong những phụ tá bên người hắn-- Đốt La Kỳ, lập tức đi về hướng nhóm thương lữ kia.

Quân Khởi La nói khẽ với Thiệu Thiết Dân nói: "Đợi lát nữa thấy nếu ta bị nắm đi, huynh chớ phản kháng, nam tử kia chỉ là muốn bắt ta làm người hầu của hắn."

"Tiểu quỷ! Ngươi rất may mắn! Đi thôi!" Đốt La Kỳ nắm lấy tay Quân Khởi La, kéo nàng thẳng về hướng thủ lĩnh. Lấy hình thể to lớn của hắn mà nói, hắn dùng lực đạo có thể xem như là rất nhẹ, nhưng vẫn khiến cho nàng đau đến hai hàng lông mày nhăn lại.

Lệnh này Thiệu Thiết Dân nhịn không được!

"Buông thiếu gia ra!" Hắn không thể trơ mắt nhìn đại tiểu thư của hắn chịu khổ cực giày vò! Đường đường là đại tiểu thư Quân gia có thể đã bị loại vũ nhục này? Thế là hắn vung tay lấy đại đao chém tới phía sau lưng Đốt La Kỳ-- Đốt La Kỳ không quay đầu lại, chỉ rút đao ra, áp vào sau lưng, vừa lúc ngăn được vết đao chém thẳng xuống của hắn; lại nhún người khıêυ khí©h, không chỉ đánh rớt đao của Thiệu Thiết Dân, còn đánh gãy gân tay phải của hắn! Đốt La Kỳ quay người lại, đang muốn khua đao đâm thẳng vào tim hắn -- Quân Khỉ La thấy thế, lập tức tiến lên đẩy Thiệu Thiết Dân ra, lấy thân làm lá chắn muốn thay hắn chịu đựng một đao đâm vào tim này...

May mà Đốt La Kỳ ngừng đúng lúc -- "Đốt La Kỳ!" Thủ lĩnh phi ngựa tới, đúng lúc gọi hắn lại; hắn sẽ không đuổi cùng gϊếŧ tận, kéo Quân Khởi La về phía thủ lĩnh.

Sau đó, thủ lĩnh khép hờ đôi mắt lam tựa như băng kia, nhìn khuôn mặt lấm lem bùn đất không che giấu được dung mạo xinh đẹp mỹ mạo của nàng thu vào đáy mắt.

"Oa! Đứa nhỏ này quá xinh đẹp rồi!" Lúc này Đốt La Kỳ mới nhìn rõ dung mạo thoát tục của đứa nhỏ này. Thủ lĩnh của bọn họ là nam tử tuấn lãng oai phong nổi danh ở Đại Liêu, mà đứa nhỏ này chỉ cần nuôi dưỡng thành thân thể cường tráng, chỉ sợ cũng sẽ vượt xa thủ lĩnh. Loại tuấn mỹ điển hình ở phía nam này không thể nhìn thấy ở Đại Liêu!

Thủ lĩnh mắt lam dùng cán roi nâng cằm của nàng lên, càng muốn đánh giá cẩn thận dung nhan của nàng. Nhưng mà phần cán roi thô ráp lại để lại vẽ ra vết thương rất nhỏ trên cằm của nàng.

Quân Khởi La chịu đựng đau, quay mặt đi, thế nhưng đôi mắt lam kia lại áp bách khiến cho người ta không còn nơi nào để trốn.

"Da thịt làm từ nước sao!" Nam tử nhẹ giọng thì thào, trong mắt lộ vẻ hiểu rõ, khóe miệng mang theo ý cười, trong nháy mắt liền đem nàng nhấc lên lưng ngựa.

Động tác này làm mọi người khϊếp sợ! Đốt La Kỳ từ trước đến nay coi hành động của hắn là thánh chỉ cũng há hốc mồm, muốn mở miệng nhưng không biết phải nói gì…… Hắn rất tin chủ tử của hắn không yêu thích đoạn tụ; nhưng chính hắn lại há to miệng, lại không thể phát ra âm thanh nào, hắn không hề khẳng định như vậy.

Quân Khởi La dùng sức giãy giụa! Nàng không dám mở miệng, sợ thanh âm của chính mình sẽ chứng thực suy đoán của nam nhân này -- hắn hoài nghi nàng là nữ nhân; nàng cũng biết ý định của hắn. Mà hắn tóm nàng lên ngựa thô bạo như vậy, chứng tỏ hắn còn cần một chút xác minh. Ở phương nam, ở Trung Nguyên, chiều cao, ngoại hình của nàng không sợ bị người hoài nghi, nhưng đứng trong đám người man di thô lỗ cao lớn này, bọn họ có lý do hoài nghi nàng. Không! Nàng không thể bị nhìn ra! Nàng cũng không muốn chịu đựng loại nhục nhã này!

Một tay nam tử siết chặt lấy thân thể đang giãy giụa cùng hai tay của nàng, mà tay kia liền dò xét bên trong vạt áo của nàng……

“Đừng mà --”

Gần như cùng lúc, lúc nàng phát ra tiếng cầu xin yếu ớt, thì Thiệu Thiết Dân vốn ngã trên mặt đất trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, dường như điên lên bò dậy, lấy tay trái cầm đao, nỗ lực mà bổ về phía thủ lĩnh mắt lam. Một bên Đốt La Kỳ đưa lưng về phía hắn không dự đoán được nam tử này sẽ còn khí thế tiến lên hùng hồn công kích như vậy, căn bản không kịp ngăn cản; nhưng thủ lĩnh mắt lam cũng không lo lắng, chỉ là có chút ảo não chính mình khinh địch, cũng có chút kính nể quyết tâm thề sống chết bảo vệ chủ của nam tử Trung Nguyên này. Hắn chưa từng gặp qua người Trung Nguyên nhân nào có khí phách như vậy! Hắn cơ hồ có chút luyến tiếc đối với hắn ta!

Thủ lĩnh mắt lam cũng không nhúc nhích, bỗng chốc ôm nàng bay lên không trung, xoay người đá một cái, đá Thiệu Thiết Dân khỏi tầm mắt của hắn, sau đó lại bình thản ngồi lại lưng ngựa, như là chưa từng động thủ. Mà Thiệu Thiết Dân ngã sang bên cạnh Đốt La Kỳ phun ra một ngụm máu lại lần nữa ngất đi, khuôn mặt nhuộm đầy màu xám xịt của cái chết. Đốt La Kỳ lập tức rút đao chĩa về phía ngực Thiệu Thiết Dân, chờ đợi thủ lĩnh hạ lệnh.

Hắn tay buông tha y phục của nàng, lấy Hán ngữ hỏi: “Hắn là nam nhân của ngươi?”

Ý tứ của hắn rất rõ ràng -- nếu là phải, hắn sẽ phải chết; nhưng -- không phải? Nàng nhìn chằm chằm hắn cặp mắt lam dị thường hiếm thấy lại lạnh thấu xương kia, muốn biết kết cục của hai loại đáp án có gì khác nhau. Nhưng, cho dù không phải chết, kết cục của hắn sao có thể tốt hơn? Điều lo lắng nhất hiện tại là bản thân nàng!

“Ngươi chỉ có hai loại kết cục.” Hắn kề vào bên tai nàng, nói đáp án vô tình lại xấu xa: “Làm doanh kỹ của bọn ta hoặc là làm gái điếm chuyên dụng của ta……”

“Bang” một tiếng, dấu tay của nàng dừng trên mặt hắn, đây là câu trả lời của nàng.

Trong nháy mắt khuôn mặt nam tử mắt lam đông lạnh thành tảng băng, nhưng hai tròng mắt lại tản ra ngọn lửa nguy hiểm, toàn bộ thân thể đều rơi vào thâm trầm.

Toàn bộ người xung quanh hít một ngụm khí lạnh, cũng ngừng thở -- thay vì chịu lăng nhục, nàng tình nguyện chọn cái chết! Hơn nữa nàng cũng không có ý định chết dưới đôi tay dơ bẩn của người nam nhân này. Cho nên, sau khi đánh hắn một cái tát, nàng lập tức rút chủy thủ bên hông hắn, không hề chần chờ đâm thẳng vào tim -- nhưng còn nhanh hơn, khi nàng cảm nhận được sau cổ truyền đến đau đớn, người đã lâm vào hôn mê, chủy thủ trên tay cũng rơi xuống cát vàng…… Mà nàng như vậy thuận thế ngã vào khuỷu tay nam tử thô bạo này, đồng thời khăn trùm đầu cũng bị gió cát thổi bay, một mái tóc đen nhánh tóc tản ra thành thác nước tuyệt mỹ, lung lay trong gió.

“Ôi trời ơi! Nàng là một đại mỹ nhân!” Đốt La Kỳ đồng thời thốt lên tiếng lòng của mọi người.

“ Tính tình lại mạnh mẽ như vậy……” Sau khi thủ lĩnh chăm chú nhìn Quân Khởi La một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía Đốt La Kỳ cùng một vị phó thủ khác Đại Hạ Cơ Dao trước sau không có mở miệng nói chuyện, dặn dò nói: “Đem người bên kia chưa chết, cùng toàn bộ người sống về phương bắc!” Không đợi thủ hạ có phản ứng, hắn đã thúc ngựa chạy về phía núi Hạ Lan, mười hai thủ hạ theo phía sau.

Sau khi cát vàng do vó ngựa thổi tung bay lặng xuống, mười ba kỵ binh sớm đã mất bóng dáng!