Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cướp Đoạt Nữ Chính Từ Tay Nam Chính

Chương 4: Diệt môn, lại sắp diệt môn

« Chương Trước
Mục Nguyệt sau khi nghe được tiếng lòng của Lục Nam nãy giờ thì phần nào có thể đoán được là mình sau nãy sẽ đi theo tên Diệp Thần đó, trở thành một phần hậu cung củ hắn. Tô Mục Nguyệt tức giận thầm nghĩ:

"Dựa vào cái gì chứ?".

Diệp Thần thấy Mục Nguyệt cố ý né tránh tay mình, còn nói mình cút, liền nói ra:

"Mục Nguyệt, anh biết em đang sợ điều gì, em yên tâm, có anh ở đây, nhà họ Lục không dám làm gì em đâu."

Diệp Thần sau đó quay qua tức giận nhìn Lục Nam, chỉ thẳng tay nói:

"Nhất định là tên này đã uy hϊếp em, đại thiếu gia nhà họ Lục, là cái thá gì chứ".

Lục Nam lúc này hơi tức giận nghĩ:

[Uy uy uy, anh bị chập mạch à, liên quan gì đến tôi, tôi đã mặc kệ tên vệ sĩ như anh rồi, cho các người 100 tỷ, mau đi đi, đừng ở đây làm phiền tôi nữa.]

Mục Nguyệt lạnh lùng nhìn qua Diệp Thần nói:

"Anh nghĩ nhiều rồi, anh chỉ là một tên vệ sĩ, từ hôm nay anh bị đuổi việc, hãy lập tức đi đi."

Diệp Thần cười mĩm, trong lòng thầm nghĩ:

"Bậy giờ cô ấy đang bảo vệ mình nên mới làm vậy. Không hổ là nữ nhân long vương mình thích, thấu tình đạt lý, lòng đầy lương thiện."

Mục Nguyệt lúc này cũng hơi nhíu mày, nhưng dù thế cũng không thể che đậy đi sự xinh đẹp của cô, đã nói như thế mà tên Diệp Thần này vẫn còn cười với mình, rõ ràng là bị điên đi.

Cha của Lục Nam lúc này chịu không nổi, liền quát lớn:

"Đồ khốn, cút đi cho tao."

Cha của Tô.Mục Nguyệt dùng một đấm đấm vô mặt Diệp Thần rồi nói:

"Cả đời này Tô gia chỉ chấp nhận một người con rể là tiểu Lục. Mày nhanh biến đi."

Diệp Thần bị đấm một cú, liền tức giận:

"Ông..". Nhưng dường như tên này bị ngu, à xin lỗi là người biết nhẫn nhịn, là long vương điều thứ nhất là nhẫn nại, nên không được tùy tiện ra tay đánh người.

"Hừ nếu các người không hoan nghênh tôi, thì tôi sẽ đi."

Lục Nam nhìn thấy tên này sắp đi rồi, trong lòng cũng chưa giảm hết căng thẳng [ Anh bị điên à, chuyện hai người liên quan gì tôi, sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi, cầu xin cô đó Tô Mục Nguyệt, mau đi cùng hắn đi.]

Tô Mục Nguyệt nghe được câu này rất muốn lại tới đánh cho Lục Nam một trận, nhưng bỗng nhiên cô có ý nghĩ thú vị hơn.

Chỉ thấy Tô Mục Nguyêtj thướt tha đi tới chỗ Lục Nam, sau đó trước mặt đám người ở đây, quay qua nhìn Diệp Thần với ánh mắt trêu tức sau đó hôn Lục Nam một cái.

"Lục Nam anh cứ luôn nói Mục Nguyệt tôi là của Diệp Thần, anh không muốn tôi gần anh, tôi lại càng gần anh." Tô Mục Nguyệt thầm nghĩ trong lòng rồi cười khúc khích.

Nhưng Lục Nam như con cáo già gian xảo, làm sao có thể để Tô Mục Nguyệt đạt được lợi ích của mình, liền lấy tay chắn mặt mình lại, chỉ để Tô Mục Nguyệt hôn vào ngón tay mình.

[Tô Mục Nguyệt thật độc ác, tại sao lại hôn tôi cơ chứ, may là Lục Nam tôi cơ trí, nếu không hôm nay không còn mạng mà sống nữa.]

Đám quan khách xung quanh thấy hai người chưa cưới đã tình chàng ý thϊếp như thế, liền hâm mộ không thôi.

Nhưng Diệp Thần đầu óc như có bệnh, trong lòng suy nghĩ:

"Người phụ nữ của mình lại hôn người đàn ông khác? Đúng vậy, có lẽ Mục Nguyệt đang thỏa hiệp, chỉ có làm như thế mới bảo vệ được mình trước nhà họ Lục, nhà họ Lục này không cần thiết phải sống nữa."
« Chương Trước