- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Cướp Đoạt Nhân Sinh
- Chương 6
Cướp Đoạt Nhân Sinh
Chương 6
Bà chải đầu cho cái đầu kia, sau đó cười áy náy, lại chuyển lược sang hướng tôi, tôi ngăn cản động tác này. Bà nói: “Ở nhà mẹ luôn nhớ hai con, lần này đến có chút vội nhưng vẫn mang theo một chút rau tươi, để trên xe, trưa mẹ nấu cho hai đứa ăn”. Bà nhìn nồi niêu cũ xếp trong bếp, chuẩn bị đi rửa, ba của tôi vẫn hút thuốc, làm cho không khí càng đυ.c đến khó chịu.
Bác sĩ đã bôi thuốc cho hắn xong, băng một vòng quanh đầu hắn, sau đó thấp giọng nói với ba tôi y có thể về trước không, nói như vậy là lái đi chiếc xe duy nhất, ba tôi có chút không vui, đang thương lượng với y ăn cơm rồi đi.
Trần Thanh ngồi ngây ngốc trên giường nhìn tôi, hắn nói: “Tôi cảm thấy tôi không thể ra khỏi nhà này”
Ba tôi xoay người lại, hỏi Trần Thanh: “Thằng nhóc, cậu làm ở công ty chuyển phát nhanh nào, ba mẹ cậu làm gì?”. Trần Thanh cúi đầu không mở miệng, ngay cả tôi cũng cảm thấy được, ba tôi đang cân nhắc có thể quăng xác ở chỗ nào hoang vắng không. Tôi nói: “Các người đi trước, đừng chú ý đến anh ta”. Ba tôi liền nổi giận: “Đi? Cảnh sát tìm tới cửa thì phải làm sao? Để mày thành người biến dị quý hiếm bị mang tới phòng thí nghiệm làm vật thí nghiệm? Mày không xem trọng mạng của người khác, cũng không xem trọng mạng của mình luôn à?”
Trần Thanh nói: “Tôi sẽ không báo cảnh sát”
Mắt ba tôi đầy hoài nghi, nhưng ông không nói lời nào, xoay người thương lượng với bác sĩ.
“Tay nghề mẹ tôi rất được” Tôi nói với Trần Thanh “Ở đây ăn nhiều một chút, tôi biết sau khi ra khỏi đây anh nhất định sẽ báo cảnh sát, tôi thì chắc sẽ bị gán đại một tội danh nào đó, rồi bị đưa đến phòng thí nghiệm. Tôi chỉ không muốn cuộc sống của mình ngắn ngủi như vậy, anh biết tôi còn một truyện dài chưa viết xong mà, thật ra cũng có rất nhiều người chờ mắng chửi cái kết truyện của vua hố, tôi không muốn để họ thất vọng, chờ tôi viết xong, tôi lên mạng đặt xe cho anh đi”
“Dùng câu của cậu” Hắn nhìn xung quanh, âm thanh có chút trầm thấp, nói: “Tôi không tin cậu”
Nói được như vậy, vì không biết được biến số (*), tất cả nhưng người hứa hẹn tương lai với người khác đều là kẻ lừa đảo, họ không thể đoán được các thay đổi liên tục bên ngoài, càng không có khả năng đoán được bản thân mình sẽ thay đổi. Ít nhất những gì tôi nói bây giờ đều là sự thật, tôi thật sự muốn thả hắn đi, cho dù tôi là kẻ lừa đảo, hay tương lai là kẻ lừa đảo.
Tay nghề của mẹ tôi thật sự rất tốt, không có nhiều đồ mặn, chỉ có thịt đóng hộp, mấy người tuy tâm sự nặng nề, nhưng cũng không cảm thấy khó nuốt. Gần ăn xong, ba tôi mở miệng trước: “Này nhóc, chúng tôi….hiện tại chỉ có vài vạn nhưng trong thành phố chúng tôi còn một căn nhà, có thể đặt cọc trước cho cậu. Cậu biết đó, nhiều hơn nữa chúng tôi thực sự không có”
Trần Thanh ngồi cạnh tôi, để chén đũa xuống, trịnh trọng nói: “Nếu các người thật sự thả tôi đi, tôi sẽ quên những chuyện đã xảy ra ở đây. Tôi hiểu đạo lý mạng quan trọng hơn tiền. Tôi chỉ làm thêm ở công ty chuyển phát nhanh, nhà cũng không có ai. Cả tiền thuốc men cũng không cần. Nếu các người không yên lòng, có thể mang tôi đến tận cửa nhà, xảy ra chuyện gì tùy các người xử lý”
Biểu cảm của ba mẹ tôi hơi buông lỏng, đặc biệt là mẹ tôi, bà gấp cho Trần Thanh một đũa, nói: “Bác thay Ngô Sanh xin lỗi con, nó tuyệt đối không phải người xấu, chỉ là ….Nó không tiếp xúc với người khác trong thời gian dài, nên tính tình trở nên kỳ quái, có lẽ do lâu rồi không gặp ai, bác thấy nó rất quý con, nó chỉ không biết cách biểu đạt”
Đương nhiên Trần Thanh không muốn nghe những chuyện này, hắn chỉ muốn biết lúc nào có thể tự do, nên tôi không đợi hắn nói, quay sang đối mặt với ba, nói: “Để anh ta đi cùng các người”. Nhưng ông vẫn còn nhiều thứ lo lắng hơn, kín đáo liếc mắt với tôi: “Ngô Sanh con ra đây, ba có chuyện muốn nói với con”
Ông chọn chỗ dưới cửa thông gió gần nhà vệ sinh, ba người đang ngồi ở bàn cơm nhìn về phía này: “Ba thấy cái tên Trần Thanh này….không giống mấy câu thành khẩn nó nói, bác sĩ nói bên đùi nó có xăm hai chữ. Con nghĩ đi, hạng người gì mà xăm chữ chỗ đó, hơn nữa nhìn thương thế của nó cũng không nặng như vậy, con suy nghĩ tình trạng thân thể của mính, lúc đi vệ sinh làm sao nó không trốn thoát? Nó làm việc cũng rất kỳ lạ, nó có phải là người thường xuyên giao hàng cho khách trên mạng? Ba gọi điện tìm hiểu thử…..”
“Vậy, nói kiểu gì ba cũng không định thả anh ta?”
Ông gật đầu: “Không phải ba tàn nhẫn, con à, chuyện bên ngoài con không hiểu đâu, những lời ngọt ngào dưới môi có khả năng cất giấu hàm răng sắc bén”
Tuyên bố đàm phán thất bại, ba đi đến, chạm vào vai bác sĩ, y ngầm hiểu, vừa đứng lên vừa lấy sợi dây thừng đã đặt sẵn dưới chân chậu cây, đi về phía Trần Thanh. Khiến mẹ tôi giật nảy mình.
Đợi họ đi hết, tôi lau miệng cho Trần Thanh, sau đó tháo dây thừng ra. Tôi nói: “Ở đây mấy ngày sau đó anh sẽ được thứ anh muốn. Bây giờ anh có tin không thì kết cục vẫn giống nhau”
Tiếng động cơ khởi động bên ngoài hấp dẫn sự chú ý của hắn, khiến hắn rất phiền muộn. Hắn gật gật đầu. Nơi này cách thành phố 100km, làm sao mua được thuốc cảm? Tôi cũng không phải thằng ngốc. Mà xe máy của hắn lại bị hư, đột nhiên tắt máy, rầm một tiếng. Lúc tôi mở cửa, nhìn thấy một sợi cỏ đuôi chó trên tóc hắn. Nếu không tại sao tôi lại chọn bắt cóc hắn. Tôi tự nguyện nhảy vào bẫy của hắn, chỉ là làm mồi, dụ hắn nhảy vào bẫy của tôi.
Tôi đúng là rất xấu xa, giống như bình luận trên mạng. Chỉ có hắn nói thích văn do tôi viết. Không quan tâm thế nào, làm gì cũng phải làm đến nơi đến chốn. Tôi dọn dẹp bát đũa, nấu nước nóng, mở quạt ở cửa thông gió, chăm chỉ dọn dẹp nhà mình. Tôi mở cửa ra, đón chờ gió từ bãi đất đầy cỏ dại thổi tới, rất mát mẻ.
Hắn ngồi, không động tĩnh gì. Tôi hỏi hắn: “Anh cảm thấy tối có lạnh không? Tôi đem chăn bông mùa đông ra phơi nắng. Nắng rất tốt. Anh lại đây đi”. Hắn thong thả bước tới cửa, vì không thích ứng được mà híp mắt lại, không thể chịu được ánh mặt trời kịch liệt. Tôi lót một tờ báo để hắn ngồi, lấy bàn ra, đem chăn bông trải lên trên, cũng đem dành dành ra, hắn ngồi nhìn tôi bận bịu. Tôi quay đầu lại nhìn hắn,”Dành dành là anh tặng cho tôi sao?”
“Ừm” Hắn gật đầu, “Vì lấy lòng cậu” mặt không cảm xúc, giọng nói cũng không chút phập phồng.
Tôi không nhịn được cười, trung thực đúng là phẩm chất tốt đẹp. Tôi đặt mông ngồi trên cỏ, rút một cọng cỏ đuôi chó đan thành nhẫn, quấn quấn rồi lại quấn, đến khi chúng đan lại với nhau không cách nào chia lìa. Hắn nhìn tôi một lúc, cũng gia nhập đội làm đồ thủ công, rõ ràng hắn đan khéo léo hơn tôi: “Tôi cảm thấy cậu nên ra bên ngoài nhiều hơn” Hắn dừng một chút: “Tốt cho thân thể”. Chắc chắn tôi cười rất khó nhìn, mà vẻ mặt hắn cũng có chút không tự nhiên.
Đúng rồi, truyện dài của tôi viết đến đoạn nào rồi.
End chương 6.
(*) Mình nghĩ để biến số nghe hay hơn thay đổi, hay chuyện xấu, nếu thấy không hợp thì mình sẽ sửa lại.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Cướp Đoạt Nhân Sinh
- Chương 6