- Ba à! Có nhất thiết phải tàn nhẫn với Thụy Dương vậy không ba? Có nhất thiết phải làm thế với con không ba? Sao ba không gϊếŧ kẻ phản bội ba này như tất cả những kẻ khác. Như vậy có lẽ sẽ đỡ đau hơn!
- Vì con là con trai ta! Là con trai cả của ta! Gϊếŧ con! Ta không làm được! Nhưng trừng phạt con theo cách của ta thì có thể! Ta muốn con hiểu cảm giác bị người con tin tưởng nhất lừa dối đau đớn thế nào? Ta muốn con hiểu cảm giác tự mình xuống tay với người thân của mình đau đớn thế nào? Chỉ có thế con mới đứng thay Hoàng Năm này trên giang hồ được!
Hoàng Quân ngước mắt nhìn ông Năm, giọng ráo khô:
- Vậy thì ba thành công rồi! Chúc mừng ba! Nhiệt liệt chúc mừng ba!
Hoàng Quân đứng dậy. Ông Năm đặt một bàn tay đập khẽ lên vai Quân. Anh nhìn ông rồi quay đầu bước ra cửa.
- Con nên nhớ, nếu đến cả ta cũng lừa con thì trên đời không còn ai để con tin cả. Càng những người con ở gần con, được con tin tưởng càng có khả năng sát thương con bất cứ lúc nào.
Hoàng Quân dừng lại một chút, nuốt từng lời của ông Năm, mắt đỏ hoe, xiêu vẹo bước ra ngoài. Lần đầu tiên trong cuộc đời Quân thấy mình mất kiểm soát như lúc này. Ngay cả khi Quỳnh Thy vì Tùng mà bỏ rơi anh anh vẫn thấy mình đủ vững chãi đủ tự tin để đứng dậy, vẫn tin rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi. Dù chưa từng xuất hiện anh vẫn biết cô đang ở đâu, sống như thế nào. Mọi thứ, mọi thứ anh đều nằm trong tay Quân. Còn lúc này thì khác, Quân thấy chống chênh thấy bản thân không còn bảo vệ được Dương nữa rồi. Không được, không được! Nhất định không ai được đυ.ng đến cô ấy.
- Nhất định mày hiểu không?
Tiến Minh đứng đợi Hoàng Quân ở cửa khách sạn. Hoàng Quân đặt tay lên vai Minh, hỏi nhưng không đợi một câu trả lời nào hết. Tiến Minh hiểu chứ, hiểu rất rõ cảm giác của Quân lúc này. Chẳng phải anh cũng từng trải qua đó sao?
- Mày bình tĩnh lại đi! Không giải quyết được gì với tình trạng này đâu?
- Mày hiểu thế quái nào được! Là ba tao đấy, ba tao đấy! Giận không được, hận không được, căm phẫn cũng không!
Hoàng Quân tựa vào xe Tiến Minh, giọng đầy tâm trạng.
- Lên xe đi! Một vài ly sẽ làm mày dễ chịu hơn đấy!
…
Hoàng Quân nâng ly rượu lên, ngửa cổ uống. Chât men nóng rát khiến cổ họng anh như bốc cháy. Bình thường Quân không cho phép mình uống rượu, rượu khiến con người ta mất kiểm soát. Với những người ghét người khác qua mặt và mọi chuyện vượt ra khỏi tầm tay như Quân, mất kiểm soát là điều không được anh cho phép. Nhưng hôm nay thì khác, đứng trước những khắc nghiệt của cuộc sống đôi khi con người ta muốn quên đi, quên hết đi, quên cả việc mình là ai. Dù biết rằng rồi khi tỉnh dậy nỗi đau sẽ càng dày thêm, càng đậm thêm, trái tim sẽ càng rát buốt, quặn thắt hơn.
- Mày yêu con bé thật rồi, Quân ạ! Tao đã tưởng mày không thể mở lòng thêm lần nào nữa!
Quân tựa lưng vào tường, đặt chai rượu xuống bàn.
- Tao cũng tưởng vậy, thậm chí tin chắc vậy…Tin rằng một mối tình quá bi kịch đã đủ cho cả cuộc đời… Cho đến lúc tao biết tao thèm nhìn thấy nụ cười của Thụy Dương như thế nào, tao thèm được ôm trọn cô ấy trong tay và nhìn cô ấy úp mặt xuống gối ngủ một giấc ngon lành như thế nào. Tao thậm chí đã quên mất mình là ai khi ở bên cô ấy, quên mất rằng việc ở bên tao có thể gây nguy hiểm cho cô ấy, bằng cách này hay cách khác. Nhưng ba tao thì khác, ba tao luôn buộc tao phải nhớ!
- Nếu tao có thể làm gì đó cho mày…
- Không mày không làm được gì cả. Chẳng ai hiểu tao cả. Chỉ có cô ấy hiểu tao. Hiểu đầy đủ trọn vẹn nỗi đau tao từng trải qua. Mày không hiểu! Không hiểu! Mày chưa từng yêu ai?
Tiến Minh cầm cốc rượu, uống sạch:
- Tao cũng từng yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu nhưng cũng cam lòng nhìn cô ấy trong vòng tay kẻ khác, yêu nhưng đau đớn nhìn người ta hành hạ cô ấy mà buộc phải im lặng. Cảm giác ấy cũng đau tức tim như mày đang cảm thấy bây giờ.
Hoàng Quân đưa ngang cốc rượu, nhìn Tiến Minh rồi bật cừoi khô khốc.
- Nào uống! Uống cho những…. thằng hèn như chúng ta! Chỉ biết đứng nhìn người mình yêu bị dày vò.
Tiến Minh đặt chén rượu xuống bàn, đột nhiên đứng bật dậy:
- Không! Tao không muốn làm thằng hèn! Mày cũng thế! Chẳng có lý do nào ngụy biện cho việc đứng nhìn người khác hành hạ người mình yêu cả!
Hoàng Quân cũng loạng choạng đứng dậy:
- Vậy mày đi đi! Đi bắt lấy thằng đấy và nện cho nó một trận. Tao thì không làm được. Tao không nện…ba tao được. Haha..haha
Hoàng Quân lại cười, cái cười méo mó khiến khuôn mặt co dúm lại như cố nén những giọt nước mắt. Cứ thế bước ra cửa quán.
- Mày say rồi! Tao gọi taxi cho mày về khách sạn.
Tiến Minh nói với theo.
…Tiến Minh đỡ Quân vào xe rồi đóng sập cửa lại. Chiếc xe lao đi giữa bóng tối. Tiến Minh nhìn theo Quân, gương mặt hằn lên nhiều nỗi niềm không biết nên diễn tả thế nào cho đúng.
Hoàng Quân không biết rằng chiếc xe màu đen quen thuộc vẫn tiếp tục bám sát xe anh như mọi khi. Trên xe kẻ lạ mặt ném điếu thuốc qua cửa xe:
- Tao không tin mày sẽ về nhà!
Chiếc xe của Quân đột nhiên rẽ hướng sang nơi đường vào Tây Hồ. Hoàng Quân lặng nhìn những bóng cây lướt qua, lặng nhìn Hồ Tây đen đặc về đêm. Nụ cười của Dương lại hiện ra trong thoáng chốc nơi bờ hồ lộng gió, cô ngồi đó, chân buông xuống mặt nước và nhìn anh đầy tin tưởng:
“- Như thế này tốt hơn chứ!”
Phút đấy Quân đã nghĩ chỉ cần em cười lúc nào cũng sẽ tốt hơn. Chỉ cần em có thể cười tưoi và bắt đầu lại từ đầu. Anh sẽ luôn ở bên em lâu một chút nhưng là một chút thật lâu, thật lâu. Không đi bên em như người yêu em được nhưng sẵn sàng đứng sau em bảo vệ em, che chở cho nụ cười của em. Quân thấy tim mình giật nhẹ, anh đưa bàn tay lên miệng, răng cắn chặt. Là cảm giác khi người con gái ấy nắm nhẹ lấy ngón tay anh như đứa trẻ sơ sinh yếu ớt để nói với anh rằng ở bên cô lâu một chút. Ánh mắt hoang vắng, mất mát và chênh vênh của Dương lúc ấy, Quân sẽ chẳng thể nào quên được. Tay anh vẫn cắn nát trong răng anh, Quân thấy nước mắt như muốn trào ra không kiểm soát được. Anh cầm điện thoại, nhấn số Dương, thèm nghe giọng cô lúc này hơn ai hết, thèm nghe giọng cô lúc này hơn bất cứ điều gì khác trên đời.
- Alo… Alo… Hoàng Quân à? Alo…
Giọng nói quen thuộc của Dương lúc này trong Quân trở nên tan hoang lắm. Mọi thứ như vỡ ào, không còn danh vọng, không còn thân phận, không còn hận thù… Không gì hết.
- Đừng nói anh gọi tôi dậy để bảo tôi ngủ tiếp đó chứ? Hoàng Quân, anh đâu rồi?
Quân đặt điện thoại vào tai, giọng yêu thương nhưng nghẹn lại:
- Em… có thể xuống nhà một lát không?
…
Những đợt gió lạnh xuyên qua lớp áo len mỏng, cứa nhẹ vào da thịt Dương, cô đứng tựa vào tường, yếu ớt nhìn những vệt sáng hiếm hoi trên bầu trời đêm. Ánh đèn đường vàng vọt hắt nhẹ càng làm dáng đứng của cô thêm cô đơn đến tuyệt vọng. Dương ngửa mặt nhìn lên trời: Ba à! Mỗi lúc thấy khó thở như lúc này cô lại thèm gọi ba đến thế. Cô không biết ba có nghe thấy không nhưng không có ba cuộc sống của cô cứ nghẹn ứ lại, không thoát ra được. Những biến cố cứ ập đến kể cả khi Dương đã cố gắng, cố gắng đến nghẹt thở, vùng vẫy đến kiệt sức để có thể thoát ra được. Hạnh phúc là một cái gi cao sang quá Dương chẳng dám mơ tưởng tới, cô chỉ cầu mong một cuộc sống bình thường, giản dị thôi. Cũng không được! Dương biết làm gì tiếp theo đây, biết làm gì những ngày sau đây! Không biết, thật sự không biết! Cô sợ cái cảm giác ai đó đến rồi đi, sơ cái cảm giác yêu thương quá nhiều rồi nhận ra những sự thật đáng sợ. Trong thoáng chốc Dương nghĩ đến Thư. Thầm cảm ơn cuộc đời đã đưa con bé đi xa để không phải đón nhận thêm một cú sốc quá lớn nữa. Cái cảm giác Dương đang trải qua chẳng phải Thư cũng đã đi qua sao?
Hoàng Quân đã đứng trước mặt Dương tự bao giờ. Anh nhìn cô, chỉ đứng lặng nhìn cô như thế. Ánh mắt anh quặn lại những vệt buồn loang loáng. Mọi lời nói lúc này có còn ý nghĩa không khi trái tim họ tự hiểu những điều đang xảy ra và… bất lực.
- Anh… có chuyện gì thế? Tôi vẫn còn 4 ngày đúng không? 12h đêm rồi đấy?
Hoàng Quân vẫn nhìn Dương, không mảy may để ý đến những lời cô nói:
- Anh… Em để quên cái này ở phòng anh.
Quân nói rồi cho tay vào bao quần, lấy chiếc dây chuyền đeo vào cổ Dương. Dương đứng lặng nhìn anh.
- Ừ! Cảm ơn! Tôi lên nhà được chưa?
Rồi cô im lặn, sự im lặng đầy xốn xang. Ánh mắt Quân nhiều nỗi niềm quá, hoang hoải và mệt mởi quá. Dương bỗng nhớ Quân, không phải Hoàng Quân trước mặt cô bây giờ mà là Hoàng Quân của biển, của Cát Bà lộng gió, luôn ở bên, nghe cô nói và làm cô cười.... Và Dương khóc, nước mắt trào ra không ngăn lại được. Nước mắt trong veo như mảnh thủy tinh cắt cứa vào tim Quân. Anh từ từ đặt tay lên vai Dương, chậm và run. Rồi kéo cô lại phía mình, ôm chặt cô vào lòng.
- Để vậy… Lâu một chút!
Hai tay Dương buông thõng, mắt cô ráo hoảnh nhìn lại phía sau anh, nước mắt rơi đều… Cảm giác ấm áp này, cảm giác êm dịu này vẫn còn đây chỉ có cảm giác an yên là biến mất, biến mất thật rồi.
- Dương à! Anh… yêu em! Rất yêu!