Sau ngày hôm đó, Thường Tử Phi và An Noãn lại bắt đầu lạnh nhạt với nhau, rất ít khi gặp nhau, cũng không gọi điện thoại, khi gặp mặt cũng chỉ có vài câu, "Ăn tối chưa", "Có muốn anh đưa em đi làm không?", "Tan ca chờ anh đến đón."
Hôm nay, An Noãn quyết định sau khi tan ca sẽ đến thăm La Hiểu Yến, trong điện thoại cô ấy nói mình rất tốt, nên cô muốn đến xem coi có thật không.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn gọi báo với Thường Tử Phi.
Ở đầu dây bên kia, anh nhận điện thoại: "Cũng sắp hết giờ làm việc, hôm nay anh rãnh, anh đến đón em."
"Hôm nay anh không cần đến đón em, em muốn đi thăm Hiểu Yến."
Đầu dây bên kia im lặng, lập tức nói: "Anh đưa em đi, không phải rất xa sao?"
An Noãn không cự tuyệt, sợ anh lại hiểu lầm.
Vừa ra khỏi Trăm Nhạc, đã thấy Thường Tử Phi chờ sẵn bên ngoài.
An Noãn vừa lên xe, Thường Tử Phi đưa qua một cái hộp thức ăn: "Biết em buổi trưa cũng không ăn nhiều, nên anh đem thức ăn cho em, em ăn đi."
An Noãn chu chu miệng: "Đâu có ai vào buổi chiều mà ăn cơm trưa."
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng thực cảm động, mở hộp thức ăn ra ăn.
"Đáng lẻ buổi trưa đã đem đến cho em, nhưng sợ em chê anh phiền."
"Anh nghĩ em sẽ sao?"
"Có lẻ em không, nhưng anh sợ, hiện tại muốn gọi cho em một cú điện thoại cũng phải suy nghĩ cẩn thận, sợ anh lại nói sai chọc giận đến em."
"Em không giống ai đó, lúc nào cũng so đo."
Tay Thường Tử Phi xoa tóc cô: "Chuyện trước kia hãy cho qua đi, em đừng giận anh, chúng ta vui vẻ bên nhau, chúng ta đăng ký kết hôn."
"Ai muốn đăng ký kết hôn với anh, xảy ra nhiều chuyện như vậy, em đột nhiên cảm thấy không thể nhanh chóng kết hôn, phải từ từ quan sát, tìm hiểu thêm."
Thường Tử Phi ảo não, cau mày nói: "Đó là lời thật lòng của em?"
"Em đùa với anh thôi, xem anh sợ hãi chưa kìa, em đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng có thể đến cục dân chính với anh."
"Vậy ngày mai, em cùng anh đem theo hộ khẩu đến cục dân chính."
--
Đến biệt thự, Thường Tử Phi không xuống xe, xoa xoa tóc cô nói: "Em vào đi, anh ở đây đợi em, mai mốt muốn đi, anh sẽ đưa em đi."
An Noãn mỉm cười thật tươi, mở cửa xuống xe.
Đi vào trong, thấy La Hiểu Yến đang ở phòng khách xem TV, khí sắc rất tốt, vết thương trên mặt cũng mờ nhạt.
"An Noãn, em đã đến, chị có tin tốt muốn nói với em đây." La Hiểu Yến kích động kéo tay An Noãn đến ghế sopha.
"Tin tốt gì, nhìn chị rất vui vẻ."
"Vương Gia Dật nói đầu tháng sau sẽ thả chị. Rốt cuộc chị đã được tự do."
"Thật tốt, chúng ta lại có thể giống như lúc trước."
"Đúng vậy, chị rất mong thời gian trôi nhanh, sau khi chị ra ngoài, sẽ đến Thiên Đường làm việc, kiếm đủ tiền, chị sẽ mở một cái tiệm nhỏ."
"Hiểu Yến, chị đừng nên đến Thiên Đường, nơi đó quá phức tạp."
La Hiểu Yến ôm bả vai cô, tuỳ tiện nói: "Không sao, chị chỉ là một nhân viên phục vụ, Phan quản lý cũng đối xử rất tốt với chị, rất quan tâm đến chị."
Biểu tình An Noãn phức tạp, nhưng cũng không nói gì.
Lúc cô về, La Hiểu Yến muốn kêu tài xế đưa về, nhưng An Noãn nói cho cô biết, Thường Tử Phi đang chờ ở ngoài.
"Cô gái này, thật đúng là .. Thường Tử Phi đến đây, sao không mời anh ấy vào đây ngồi, khiến cho chị không lễ phép nha. Như vậy đi, chị với em ra ngoài."
La Hiểu Yến kéo tay cô đi ra cửa, người giúp việc sợ cô chạy trốn, vội đi theo phía sau.
Thường Tử Phi thấy La Hiểu Yến liền xuống xe.
"Thường tổng, đã lâu không gặp, đối xử tốt với An Noãn, nếu không tôi sẽ không tha cho anh."
Thường Tử Phi cười cười nói: "Yên tâm, tôi lúc nào cũng yêu thương cô ấy."
--
Về nhà, Thường Tử Phi xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon cho An Noãn.
Chân tường rõ ràng, trong lòng Thường Tử Phi chỉ còn lại áy náy. Nghĩ lại, nếu An Noãn vì thế mà rời khỏi anh, anh cảm thấy rất đau lòng.
Cơm nước xong, An Noãn ở phòng khách xem TV, Thường Tử Phi rửa chén trong bếp, giống như lúc trước. Khi anh rửa xong chén, An Noãn đã buồn ngủ.
Thường Tử Phi ngồi xuống kế bên cô, ôm lấy vai cô: "Tối nay ngủ phòng anh được không?"
An Noãn mẫn cảm đẩy anh ra, ngồi ngay ngắn: "Thường Tử Phi, anh lại muốn làm gì?"
"Khụ..khụ.." Anh ho khan hai tiếng: "Ngày mai cũng đăng ký kết hôn, ngủ phòng anh thì có sao?"
Cô nghiêm túc nói: "Ngày đó anh đối với em như vậy, trong lòng vẫn còn ám ảnh."
Thường Tử Phi đè mi tâm: "Hôm đó anh uống quá nhiều rượu."
"Em mặc kệ, tóm lại, bóng ma trong lòng em chưa được xóa bỏ, anh đừng mơ đυ.ng đến em."
Thường Tử Phi không có cách nào, đành thỏa hiệp: "Anh sẽ không đυ.ng đến em, chỉ ôm em ngủ được không? Nếu anh chạm đến em, em cứ chặt bỏ tay anh."
"Thường Tử Phi, anh có bệnh à, tự nhiên muốn ôm em ngủ?"
Anh lại ho khan, nói thật: "Mấy ngày nay anh ngủ không được, sợ em sẽ rời bỏ anh, để anh ôm em ngủ, cho anh yên lòng được không? Anh bảo đảm sẽ không bắt buộc em."
An Noãn nhìn anh như vậy có chút đau lòng.
Trong khi cô đang do dự, Thường Tử Phi đã ôm cô đi vào phòng ngủ."
An Noãn bị buộc phải ngủ cùng một giường với anh, hai người chỉ là nắm tay, cũng không có tiếp xúc thân thể.
"Nha đầu, có phải khoảng thời gian này, em rất hận anh?"
"Ừ, hận đến cầm dao gϊếŧ chết anh."
Thường Tử Phi bị chọc cười ra tiếng.
"Cười cái gì, anh không biết lúc đó anh như thế nào, hại em khóc đến mấy ngày. Em nghĩ, cho dù tất cả mọi người không tin em, ít nhất vẫn còn có anh. Thường Tử Phi, sao anh có thể nghĩ em là loại phụ nữ đó? Anh cảm thấy em có thể vừa ở trên giường với Mạc Trọng Huy, vừa ở bên cạnh anh sao?"
Thường Tử Phi nghiêng người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của cô, dịu dàng nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh xin lỗi. Là anh đáng chết, anh thật đáng chết, anh không nên tổn thương em. Em đánh anh đi."
Anh nắm tay cô dùng sức đánh vào mặt mình, An Noãn tức giận trừng mắt: "Thường Tử Phi, anh đừng náo, anh đã tha thứ cho anh."
Anh nhìn sâu vào mắt cô, cúi người hôn lên môi cô, An Noãn không cự tuyệt, hai tay ôm lấy cổ anh. Cô biết, chuyện này chỉ là sớm hay muộn, chỉ cần Thường Tử Phi không thô bạo với cô, cùng cô nói chuyện, cô sẽ đồng ý. Dù sao, anh cũng là người cô muốn ở bên cạnh cả đời.
Di động nhất thời vang lên, Thường Tử Phi không thèm để ý, An Noãn lại nghiêng đầu, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
"Mau nghe điện thoại, reo nhiều lần như vậy chắc là có chuyện gấp."
Thường Tử Phi thật không tình nguyện bước xuống giường.