Ngồi trên xe, An Noãn nhịn không được lại tổn hại anh: "Đúng rồi, quên chúc mừng anh, nghe nói anh sắp làm cha."
Nhìn không ra trên mặt Mạc Trọng Huy có biểu tình gì, chỉ nghe anh thản nhiên hỏi lại: "Tư Kỳ nói với em?"
An Noãn "Ừ" một tiếng, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Không biết bao lâu, lại nghe giọng Mạc Trọng Huy hỏi: "Em và Thường Tử Phi gần đây vẫn tốt chứ?"
An Noãn lập tức vui vẻ, cười nói: "Đúng vậy, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của anh ấy, chờ anh ấy lo xong việc công ty, chúng tôi sẽ đi đăng ký kết hôn."
Mạc Trọng Huy đè mi tâm, có lòng tốt nhắc nhở: "Giang Thiến Nhu không phải là người dễ chọc, ông nội cô ấy trước kia là tướng quân có tiếng ở Giang thành, đức cao vọng trọng, cha cô ấy là chủ tịch tập đoàn Giang thị nổi tiếng khắp nơi."
An Noãn tức giận rống: "Anh nói điều đó với tôi làm gì?"
Mạc Trọng Huy không để ý trả lời: "Chỉ là nhắc nhở em, vị hôn phu của em gặp phải người rất lợi hại, nên cẩn thận sau này bị anh ta làm hại."
An Noãn thét lên, không hề quan tâm lời nói anh.
Đến biệt thự Vương Gia Dật, An Noãn nhanh chóng xuống xe.
Ngồi bên cạnh ghế tài xế, Trương Húc quay đầu xuống băng ghế sau hỏi: "Mạc tiên sinh, thân thể ngài?"
"Tôi không sao."
Anh đơn giản trả lời, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Nếu không tôi kêu tài xế đưa ngài về bệnh viện trước, tôi ở chỗ này đợi An tiểu thư."
Mạc Trọng Huy chỉ lạnh lùng trả lời Trương Húc:" Cậu còn phiền phức dài dòng hơn Thẩm Cẩm Phong."
Trương Húc mím môi, không dám lên tiếng nữa.
--
An Noãn chạy vào biệt thự, người hẩu bên trong cũng không cản trở cô, ngược lại còn tốt bụng nói với cô La Hiểu Yến đang ở trên lầu.
Đi vào phòng ngủ, nhìn thấy La Hiểu Yến đang ngồi trên ghế quý phi, hai gò má sưng to, khóe miệng còn có vết thương.
An Noãn giật mình đứng tại chỗ, không dám lên tiếng.
Cho đến khi La Hiểu Yến nhẹ nhàng kêu cô: "Noãn Noãn.". An Noãn mới đi đến ôm lấy La Hiểu Yến.
"Hiểu Yến, sao lại đến nông nỗi này? Người đàn ông kia đánh chị thành như vậy sao?"
Hai người phụ nữ ôm nhau khóc thật lâu, thời gian giống như ba năm về trước, lúc cô vừa vào trại giam, lần đầu tiên hai người mở rộng lòng với nhau, hiện tại hai người cũng ôm nhau khóc thật to. Hai người đã từng thề, phải thay đổi chính mình cho tốt, không bao giờ vì đàn ông mà làm chuyện điên rồ nữa.
"Anh ta trăm phương nghìn kế muốn chị mang thai, chị không cẩn thận nên bị ngã, đứa nhỏ không còn, anh ta nghĩ rằng chị cố ý, mỗi buổi tối đều uống say về đánh chị, lăng nhục chị."
La Hiểu Yến bình tĩnh kể cho An Noãn nghe, giống như không phải nói về chuyện của bản thân.
An Noãn tức giận nghiến răng gầm nhẹ: "Vương Gia Dật thật biếи ŧɦái! Em muốn tìm anh ta trả thù cho chị."
"Noãn Noãn, đừng làm chuyện điên rồ, chúng ta đều là người không có địa vị trong xã hội, vĩnh viễn không đấu lại họ. Anh ta có thể để em đến thăm chị, chị đã thật cảm ơn."
"Hiểu Yến, chị không thể như vậy, chị nhất định phải tìm cách rời xa anh ta."
La Hiểu Yến cười tự giễu: "Cách gì chị cũng đã thử qua, đều vô dụng, chỉ biết sẽ bị anh ta đánh nhiều hơn. Anh ta đã hoàn toàn thay đổi, không còn giống người sinh viên nghèo trước đây nữa. Lạc Khả Hân đã thay đổi con người anh ta."
An Noãn ở lại biệt thự với La Hiểu Yến ăn xong cơm trưa, nhìn cô ấy nghĩ ngơi, cô mới rời khỏi.
--
Trên đường về, cô nhịn không được nói với Mạc Trọng Huy: "Anh có thể giúp người giúp cho trót, giúp tôi luôn lần này."
Ánh mặt Mạc Trọng Huy nheo lại, từ chối: "Không thể, tôi nói rồi không quan tâm chuyện của người khác, có muốn quản cũng không được, em cảm thấy Vương Gia Dật sẽ vì nể mặt tôi, buông tha La Hiểu Yến?"
"Mạc Trọng Huy, anh không giúp tôi thì cứ nói thẳng, tôi không tin ở Giang thành còn có người dám không nghe lời anh."
Mạc Trọng Huy cười nhạo, tự giễu: "Em không phải là người đó sao?"
An Noãn nghẹn lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hờn dỗi: "Anh không chịu giúp tôi, tôi sẽ tự nghĩ cách, tôi không tin Vương Gia Dật có thể một tay che trời. Nếu thật không được, tôi sẽ đi báo cảnh sát, đi tìm Lạc Khả Hân, tóm lại tôi sẽ không để La Hiểu Yến ở lại nơi đó, bị Vương Gia Dật lăng nhục."
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, lắc lắc đầu.
Xe đến bệnh viện, Mạc Trọng Huy xuống xe phân phó Trương Húc: "Trương trợ lý, cậu đưa cô ấy đến Thiên Đường, gọi điện cho Vương Gia Dật đến đó một chuyến."
"Vâng, Mạc tiên sinh, tôi đưa ngài về phòng bệnh trước."
"Không cần, Thẩm Cẩm Phong sẽ ra đây."
Trương Húc ngước đầu lên nhìn, quả nhiên thấy Thẩm Cẩm Phong đang nhanh chóng đi tới.
Mạc Trọng Huy vừa xuống xe, Thẩm Cẩm Phong liền lãi nhãi: "Mạc tiên sinh, sao ngài có thể tuỳ tiện rời khỏi bệnh viện, thân thể của ngài không thể lặn lội đường xa."
Mạc Trọng Huy chỉ cảm thấy phiền toái, mắng: "Thẩm Cẩm Phong, cậu câm miệng cho tôi."
"Tôi là bác sĩ của ngài, tôi phải bảo đảm sự an toàn của ngài, nếu ngài không tịnh dưỡng cho tốt, sẽ có di chứng về sau."
--
Sau khi Mạc Trọng Huy xuống xe, An Noãn vui sướиɠ hỏi: "Trương trợ lý, Mạc tiên sinh của anh thật sẽ giúp tôi sao?"
Trương Húc lạnh lùng trả lời: "Mạc tiên sinh chỉ muốn giúp cô hẹn Vương Gia Dật gặp mặt, cũng không phải giúp như cô muốn, Vương Gia Dật có thả người hay không còn tuỳ thuộc vào sự thuyết phục của cô."
An Noãn le lưỡi, nhịn không được hỏi: "Trương trợ lý, tôi không có đắc tội với anh, hay là anh hiểu lầm gì tôi."
Trương Húc vẫn lạnh lùng trả lời cô: "Tôi không có hiểu lầm gì cô, một dao trên lưng Mạc tiên sinh là do cô đâm, mất máu quá nhiều, thiếu chút mất đi tính mạng, cũng may được đưa vào bệnh viện kịp thời, còn có y thuật của bác sĩ Thẩm thật giỏi, Mạc tiên sinh mới lấy lại được tính mạng."
"Nghiêm trọng như vậy?" An Noãn nhíu mày hỏi.
"Bác sĩ nói phải ở trên giường nghỉ ngơi ít nhất một tháng, nếu không miệng vết thương sẽ dễ dàng tái phát, nhưng vì cô, Mạc tiên sinh tính mạng cũng không cần."
An Noãn cười lạnh: "Anh cũng đừng nói anh ta tốt như vậy, Mạc Trọng Huy cũng chưa chết, mà cho dù anh ta có chết, tôi cũng là vì dân trừ hại."
"Cô!!" Trương Húc tức giận rống: "Cô không có lương tâm, sao Mạc tiên sinh lại coi trọng cô như vậy."
An Noãn mím môi, nhẹ nhàng nói: "Anh ta không coi trọng tôi, có lẻ chỉ áy náy, ba năm trước đây anh ta đối với tôi thế nào, anh đều biết, bây giờ làm nhiều việc như vậy chỉ muốn chuộc lỗi lầm. Nhưng chỉ tiếc, cả đời này tôi cũng không tha thứ cho anh ta."
"An tiểu thư, thật ra Mạc tiên sinh..."
"Bất luận hiện tại anh ta làm gì, bù đắp như thế nào, cha tôi cũng không thể trở về. Các người đều không thể tưởng tượng được, người thân duy nhất của mình chết đi, bị người mình yêu nhất tự tay đưa mình vào tù, cảm giác này thật đen tối u ám, tê tâm liệt phế. Ba năm đó, tôi cùng La Hiểu Yến động viên nhau mà sống, bởi vậy, tôi không đành lòng nhìn cô ấy bị tổn thương. Tôi nhất định phải tìm Vương Gia Dật, muốn anh ta thả người."
"Cô thấy mình có thể đấu với Vương Gia Dật? Người đàn ông kia nổi tiếng âm hiểm."
An Noãn rất kiên định, gằn từng tiếng nói: "Đấu không lại tôi sẽ đi tìm Lạc Khả Hân, chết sống với họ."