Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 51: Điện thoại cầu cứu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho đến khi Giang Thiến Nhu đến tiệm tìm An Noãn, cô mới bắt đầu nhìn thẳng vào chuyện của cô và Thường Tử Phi.

Trong một quán cafe lãng mạn, An Noãn ngồi đối mặt với Giang Thiến Nhu, cô cố gắng thật bình tĩnh, nhưng hai tay gắt gao nắm chặt của cô cho thấy cô rất khẩn trương.

"An tiểu thư, tôi không biết đối với chuyện của tôi cùng Tử Phi cô biết được bao nhiêu?" Giang Thiến Nhu hỏi thẳng vấn đề.

An Noãn cười cười nói: "Tôi biết cô là con dâu được dì Nghê chọn. Nhưng chúng ta đều là tuổi trẻ, mọi người đều tôn trọng hôn nhân tự do."

Giang Thiến Nhu cười nhạo: "Hôn nhân tự do cũng phải trong giới hạn thường tình, tôi và Tử Phi khác cô, anh ấy được sinh ra trong gia đình cán bộ cao cấp, mà tôi là con gái nhà giàu, chúng tôi là một đôi môn đăng hộ đối, gia đình của tôi có thể giúp anh ấy trên thương trường, để cho anh ấy rút ngắn thời giang phát triển sự nghiệp. Mà cô có thể mang đến được cho anh ấy những gì? Quá khứ của cô chỉ mang đến cho anh ấy sự nhục nhã, trên sự nghiệp cũng không giúp ích gì được cho anh ấy."

An Noãn nghe xong sắc mặt trầm xuốnng, lạnh lùng hỏi: "Giang tiểu thư có ý gì?"

Giang Thiến Nhu che miệng cười: "Ý của tôi rất rõ ràng, hy vọng cô có thể chủ động rời khỏi Tử Phi."

An Noãn cười lạnh, trào phúng nói: "Cô nghĩ rằng tôi rời khỏi anh ấy, cô có thể ở bên cạnh anh ấy sao? Tôi và Thường Tử Phi có 20 năm tình cảm, bất luận là ai cũng không thể thay thế được."

Giang Thiến Nhu nhấp môi cafe, nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi không gạt cô, mấy ngày nay tôi với Thường Tử Phi luôn ở bên cạnh nhau, nếu như anh ấy hoàn toàn không có cảm giác với tôi, sao mỗi đêm đều cùng tôi ăn cơm, uống cafe. Đàn ông thôi, đều thích mới mẻ, một khi đã có được sẽ không còn quý trọng. Trước kia thật sự không có ai thay thế được cô trong lòng anh ấy, nhưng hiện tại cô đoán xem khi anh ấy đã có được cô sẽ còn nghĩ như vậy không?"

An Noãn cầm ly cafe uống một hơi. Cô đứng lên, cười nói: "Cám ơn cô đã mới tôi uống cafe, cũng cho tôi hiểu cô là người thế nào, nhìn qua cao quý tao nhã, nhưng bất quá cũng chỉ là như vậy. Tình cảm của tôi và Thường Tử Phi không phải cô nói một hai câu có thể phá huỷ được."

An Noãn nói xong xoay người bỏ đi.

Phía sau còn vang lên giọng nói của Giang Thiến Nhu: "Nếu cô cứ khăng khăng giữ ý của mình, cô sẽ trả giá đắt."

Sau này An Noãn mới cảm nhận được sâu sắc câu nói này.

---

Tối hôm đó, cô đem chuyện này kể lại cho Thường Tử Phi nghe, anh còn hỏi cô một câu: "An Noãn, em tin anh hay là cô ấy?"

Cô không chút do dự trả lời: "Đương nhiên là tin tưởng anh, em với anh biết nhau bao nhiêu năm, còn cô ấy chỉ mới vài ngày. Cho dù toàn thế giới lừa gạt em, anh cũng se không, em tin tình cảm của anh dành cho em."

"Nha đầu ngốc, tin tưởng anh vậy sao?" Anh kéo cô vào lòng, gắt gao ôm thật chặt.

An Noãn ôm lấy thắt lưng anh làm nũng: "Sao lại không? Lời em nói đều là sự thật."

"Đúng rồi, ai cũng nói nếu em và anh ở cùng một chỗ, sẽ liên luỵ anh, anh không sợ sao?"

Thường Tử Phi nhéo nhéo hai má cô, sủng nịch nói: "Em nghĩ sao?"

An Noãn cười cười, ôm lấy cổ anh, cảm tính nói: "Em biết có bao nhiêu phiền phức, nhưng em sẽ dùng tình cảm của mình bù lại cho anh, đối đãi với anh thật tốt."

"Có những lời này của em là đủ rồi. Chờ anh vài ngày xong công việc, sẽ đưa em về nhà, cha rất nhớ em."

An Noãn ở trong lòng anh gật gật đầu. Ít nhất trong nhà còn có vị trưởng bối này đứng bên họ, còn chưa đến nỗi không có ai."

--

Nửa đêm, An Noãn nhận được điện thoại của La Hiểu Yến, cô ấy chỉ nói được bốn chữ "Noãn Noãn cứu chị" điện thoại liền bị cúp máy.

Cô gọi lại nhiều lần những cũng không có người nghe, cuối cùng là bị tắt máy.

An Noãn không thể ngủ tiếp, gấp đến không biết phải làm sao.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô gọi điện cho Vương Gia Dật, điện thoại reo rất lâu cũng có người nghe máy. Đầu dây bên kia lạnh lùng nói: "An tiểu thư, chuyện của tôi và La Hiểu Yến tôi không hy vọng cô xen vào."

An Noãn chưa kịp nói câu nào, điện thoại lại bị cắt đứt.

Rơi vào đường cùng, cô gọi cho Mạc Trọng Huy.

Giọng Mạc Trọng Huy hùng hậu đầu dây bên kia: "Trễ như vậy có việc gì sao?"

"Anh có thể giúp tôi cứu La Hiểu Yến không, cô ấy ở trong tay Vương Gia Dật, hiện tại rất nguy hiểm."

Mạc Trọng Huy đầu dây bên kia khẳng định trả lời: "Tôi có thể bảo đảm đêm nay cô ấy sẽ không sao, ngày mai em tới gặp tôi, em đưa em đi gặp cô ấy."

"Tôi đi đâu tìm anh? Thiên Đường?"

Đầu dây bên kia dừng lại chút, lập tức trả lời: "Bệnh viện."

Gác điện thoại, trong lòng An Noãn đã có quyết định.

--

Ngồi trên giường đợi cho đến gần sáng, An Noãn thay quần áo đi tìm Thường Tử Phi.

Đang ngủ Thường Tử Phi mở to mắt, mơ mơ màng màng hỏi: "Noãn Noãn, sớm như vậy em muốn làm gì, trời còn chưa sáng, ngoan, ngủ thêm một chút, anh làm xong bữa sáng sẽ gọi em."

An Noãn sốt ruột nói: "Em muốn ra ngoài."

Thường Tử Phi nghe vậy tỉnh hẳn, ngồi dậy hỏi: "Sớm như vậy em muốn đi đâu?"

Cô bối rối trả lời: "Em muốn đến bệnh viện thăm bạn, quen được lúc ở trong tù, cô ấy nằm viện, em muốn nhân lúc chưa đi làm muốn đi thăm cô ấy."

"Anh đưa em đi."

"Không cần, em có thể tự đi, anh ngủ thêm mốt chút." An Noãn hôn lên trán anh, vội vàng rời đi.

Thường Tử Phi còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã không còn bóng dáng.

Có lẻ cô không muốn cho anh biết khi cô còn trong tù sống như thế nào. Nghĩ đến đây, lòng không tự chủ nhói lên.

--

An Noãn biết hai người ở bên nhau không nên lừa dối nhau, nhưng cô không biết mở miệng thế nào, cũng không biết phải giải thích thế nào.

Gọi xe đến bệnh viện, Trương Húc đã ở cửa bệnh viện chờ cô.

"An tiểu thư, Mạc tiên sinh rất hiểu cô, ngài ấy biết cô quan tâm bạn bè, khẳng định rạng sáng sẽ đến đây, xin đi theo tôi."

Trương Húc đưa An Noãn đến phòng bệnh, nhìn Mạc Trọng Huy ngồi trên giường bệnh, cô có chút xấu hổ.

Mạc Trọng Huy lại thản nhiên đối mặt với cô nói: "Ngày hôm qua, tôi có gọi điện cho Vương Gia Dật, bạn của em hiện tại sao không, em có thể đến gặp cô ấy."

"Cám ơn anh, bây giờ tôi muốn đến thăm cô ấy."

An Noãn xoay người bước đi, Mạc Trọng Huy gọi cô lại: "Em muốn đi đâu, em biết đường đến đó sao?"

Tuy rằng đã đi qua một lần, nhưng An Noãn thật không nhớ rõ.

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, thản nhiên: "Giống như lần trước, tôi đưa em đi."

Đứng bên cạnh Trương Húc không nhịn được ngắt lời anh: "Mạc tiên sinh, bác sĩ nói ngài không thể.."

"Cậu câm miệng, đi lấy xe."

Trương Húc không dám làm trái ý Mạc Trọng Huy, ngoan ngoãn đi lấy xe.

"Anh thật không sao chứ?" An Noãn cẩn thận hỏi.

Mạc Trọng Huy cười nhạt: "Là em đâm vào, em không phải rõ ràng sao?"

"Tôi.., là anh tự làm tự chịu, về sau nếu anh dám đυ.ng tôi, tôi sẽ đâm sâu hơn."

Mạc Trọng Huy lắc lắc đầu, không nói gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »