Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 50: Em tin anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho đến khi tan ca, An Noãn cũng còn ngơ ngẩn, ngồi ở trên xe Thường Tử Phi, tầm mắt cô vẫn hướng ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật hai bên đường không ngừng lui về phía sau, nghĩ đến những lời nói của Nghê Tuệ, cô thấy choáng váng đẩu óc.

Thường Tử Phi đang lái xe cũng nhận ra An Noãn có gì không đúng, xoa xoa đầu cô, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Lại thấy chỗ nào không thoải mái? Có phải bệnh lần trước vẫn chưa hết?"

An Noãn thản nhiên trả lời: "Em không sao, không cần lo lắng."

Cho đến khi đến nhà, bộ dạng An Noãn vẫn mệt mõi, trở về phòng liền lên giường ngủ.

Thường Tử Phi thấy vậy càng lo lắng, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cô, phát hiện tất cả bình thường.

"Thường Tử Phi, anh đừng lo lắng, em thật sự không sao."

"Vậy em nói cho anh biết, tại sao lại mệt mõi vậy? Có phái ai chọc giận em?"

An Noãn ngồi dậy nhìn vào mắt anh, nghiêm trang nói: "Giang Thiến Nhu là ai?"

Thường Tử Phi giật mình, lập tức lạnh lùng hỏi: "Ai nói gì với em?"

"Em hỏi Giang Thiến Nhu là ai?" An Noãn bỉu môi hỏi lại lần nữa.

Thường Tử Phi ngồi xuống giường, khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Giang Thiến Nhu là cô dâu mẹ lựa chọn."

"À." An noãn cố ý kéo dài giọng: "Thì ra là như vậy."

Thường Tử Phi nhéo má cô, sủng nịch nói: "Cô ấy là mẹ chọn, em là anh chọn."

"Miệng lưỡi trơn tru, Thường Tử Phi, em không phải là người thích nghe lời ngon tiếng ngọt."

Thường Tử Phi kéo cô vào lòng, chân thành nói: "Noãn Noãn, lời anh nói hoàn toàn là sự thật, em là người duy nhất anh muốn cưới làm vợ, người vợ của Thường Tử Phi chỉ có thể là An Noãn."

An Noãn ôm cổ anh, cúi đầu nói: "Thường Tử Phi, em tin tưởng anh, nhưng lúc mẹ anh nói với em những lời này, em rất khó chịu, em rất hy vọng bà sẽ chấp nhận em, hy vọng thời gian quay ngược lại ba năm trước, em nhất định chọn lựa anh."

"Nha đầu ngốc, đừng nghĩ đến chuyện quá khứ, chúng ta còn có tương lai."

An Noãn cười gật đầu, trong lòng chua xót.

"Thường Tử Phi, anh ở đây nhìn em làm gì? Mau đi nấu cơm, em đói bụng."

Thường Tử Phi ho khan hai tiếng, xoa xoa tóc cô, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

An Noãn sao lại không nhìn ra sự ẩn nhẫn trong mắt anh, cũng không biết vì sao, cô cảm thấy mình chưa chuẩn bị tốt, chưa chuẩn bị tốt đem giao mình cho anh.

--

Yên ổn được vài ngày, Hà Tư Kỳ tìm đến cửa.

An Noãn ngoài ý muốn biết Hà Tư Kỳ lần này tới không phải vì chuyện Mạc Trọng Huy bị thương mà tới để khoe khoang.

"An Noãn, cô xem tôi mập lên, tôi mang thai ba tháng rồi."

An Noãn hơi dừng lại, lập tức cười nói: "Chúc mừng cô."

"Tôi gần đây rất thích ăn, ai cũng nói con trai, nhưng tôi và Mạc Trọng Huy hy vọng là con gái, một bé gái thật xinh đẹp, giống nhu công chúa, được rất nhiều người thích."

An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười.

Elle không muốn nhìn bộ dạng ghê tởm của Hà Tư Kỳ, cô đi tới kéo cánh tay An Noãn, cười hỏi Hà Tư Kỳ: "Em bé cũng đã có, Hà tiểu thư cũng nên kết hôn, khi nào có thể uống rượu mừng của cô, nhớ nói tôi gọi cô một tiếng Mạc phu nhân."

Nghe Elle nói đúng điểm yếu của mình, Hà Tư Kỳ cau mày, lập tức nói: "Kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng hôn lễ của tôi không phải ai cũng được mời, rượu mừng chỉ sợ các người không thể đến uống."

Elle chán nản, tính cô nóng nảy, hận không thể bước lên đánh cô ta một bạt tay.

An Noãn cầm tay Elle, ý bảo cô đừng làm chuyện xằng bậy.

"Được rồi, tôi cũng không có thời gian nói chuyện phiếm với các người, tôi đi dạo vài vọng mua đồ cho cục cưng. Mới ba tháng mà bụng đã lớn, không chừng là sinh đôi."

Sau khi Hà Tư Kỳ bỏ đi, Elle nhìn theo bóng dáng cô nguyền rủa: "Mang thai lớn lắm sao, thực không hiểu phẩm vị của Mạc Trọng Huy, coi trọng một người phụ nữ không có tố chất như vậy, thanh danh đều sẽ bị huỷ trong tay người phụ nữ này."

An Noãn chỉ cười lạnh nhạt, tất cả đã chấm hết, rốt cuộc không có thể có thể làm cho lòng gợn sóng.

Hà Tư Kỳ mang thai, cô ngược lại rất vui vẻ, như vậy Mạc Trọng Huy se không kiếm cô dây dưa nữa. Tất cả trở lại như lúc đầu, lúc Mạc Trọng Huy chưa xuất hiện.

--

Ra khỏi Trăm Nhạc, Hà Tư Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy uỷ khuất, đã mang thai, nhưng chuyện kết hôn, Mạc Trọng Huy chưa từng đề cập với cô. Đến lúc đó trong chưa có hôn thú, lại bi người ta lấy làm trò cười. Vốn định đến kí©h thí©ɧ An Noãn, nhưng nhìn cô ấy không có chút đau xót nào, quả thật không thể so sánh cô ta bây giờ và ba năm về trước.

Hà Tư Kỳ trong lòng rối loạn, đến bệng viện sắc mặt vẫn không hòa hoãn.

Vết thương trên lưng Mạc Trọng Huy cũng tốt lên rất nhiều, nhưng phần nhiều thời gian là ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Cô luôn có ảo giác, người anh muốn nhìn xuyên qua cửa sổ kia không phải là cô.

"Trọng Huy, em mua cháo hải sản mà anh thích nhất."

Cô vừa nói xong, Trương Húc nhận lấy cháo hải sản cười nói: "Hà tiểu thư, Mạc tiên sinh vừa ăn xong, không thể ăn nữa."

Hà Tư Kỳ đoạt lại cháo, trừng mắt nhìn Trương Húc, như muốn đem lửa giận phát tiết trên người anh, giận dữ hét: "Trương trợ lý, tôi là bạn gái của anh ấy, nơi này không đến phiên anh nói chuyện."

Đôi mắt thâm thuý của Mạc Trọng Huy quay lại nhìn nhìn, cau mày lạnh lùng phun ra: "Đi ra ngoài."

"Mạc Trọng Huy, sao anh lại có thái độ này với em? Em là phụ nữ của anh. Anh bị thương đã nhiều ngày, cũng không nói cho em biết ai đã làm anh bị thương. Em mang thai con anh, anh cũng chưa bao giờ nói muốn kết hôn với em. Trợ lý bên cạnh anh địa vị còn cao hơn em, rốt cuộc anh xem em là gì? Cho dù có là thế thân của chị, cũng phải được yêu thương nha. Anh không thể giống như trước đây yêu thương chìu chuộng em được sao?"

Mạc Trọng Huy cau mày thật chặt.

Hà Tư Kỳ khóc ngồi xuống giường, tiến sát lại gần anh, hai tay gắt gao ôm lấy lưng anh, khàn giọng nói: "Em đã đem tất cả cho anh, cam tâm tình nguyện làm thế thân của chị, chỉ cần anh đối xử tốt với em một chút giống như trước kia, vậy là đủ rồi."

Tay Mạc Trọng Huy ở không trung, cuối cùng cũng dừng trên lưng cô, thản nhiên nói: "Em là em, Tư Nghiên là Tư Nghiên, anh không xem em như cô ấy, nhưng anh đã từng đồng ý với cô ấy, chăm sóc em cả đời."

"Nhưng anh làm cho em đau lòng, ngay cả trợ lý của anh cũng khi dễ em."

Trương Húc khẽ thở dài, không tiếng động rời khỏi phòng bệnh.

Nếu có một ngày, Hà Tư Kỳ thật sự trở thành Mạc phu nhân, anh cũng nên rời khỏi Mạc thị.
« Chương TrướcChương Tiếp »