Chuyện ở Thiên Đường An Noãn không có nói với Thường Tử Phi. Anh dạo này rất bận rộn, nhưng mỗi ngày vẫn tranh thủ thời gian đón cô tan làm. Có mấy lần lúc anh đến cô chưa ra như vậy lại ngủ trên xe. Từng ngày sự chăm sóc của anh làm cho An Noãn thêm cảm động, cô cứ như vậy mà nghĩ được anh yêu thương cả đời là một chuyện hạnh phúc nhất.
Trước kia chưa bao giờ cô nghĩ tới sẽ có một ngày cô ở chung với người đàn ông khác ngoài Mạc Trọng Huy lại vui vẻ hạnh phúc. Cô từng nói với hắn: "Đời này em chỉ yêu mỗi mình anh, ai cũng không thể thay thế được."
Hiện tại, nghĩ lại mình thật ngây thơ, trên thế giới này có cái gì mà không thay đổi, mặc dù đã kết hôn vẫn có thể ly hôn.
Hôm nay, buổi trưa Thường Tử Phi lại đưa cô đi ăn trưa sau đó trở lại Trăm Nhạc. Anh đã hơn một lần nhắc tới, kêu cô nghĩ công việc hiện tại đến công ty của anh làm. nhưng An Noãn luôn cự tuyệt, cô muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cho mình.
--
Thời gian cuối năm, thương xá khách rất đông, trong tiệm lại càng đông hơn, An Noãn làm việc hầu như không được nghỉ ngơi, nhưng cô lại cảm thấy vui vẻ, cô muốn để dành chút tiền mua một món quà cho Thường Tử Phi.
Đôi khi ông trời thật muốn trêu chọc người, người càng muốn tránh thì tránh cũng không thoát, càng muốn chạy trốn sự việc nào đó thì nó lại càng sẽ phát sinh.
Thường Tử Hinh kéo bà Nghê đi vào trong tiệm, phản ứng đầu tiên của An Noãn là trốn đi.
Nhưng Thường Tử Hinh đã hưng phấn kêu to: "An Noãn, em đưa mẹ đến gặp chị."
An Noãn tự biết không thể trốn thoát, tôn kính chào: "dì Nghê"
Nghê Tuệ liếc liếc mắt, kêu rên: "Hinh nhi, con nói đưa mẹ đi gặp một người thần bí, chính là An Noãn?"
Thường Tử Hinh hơi dừng lại, cười nói: "Mẹ, sao mẹ lại không có chút kinh ngạc nào, Noãn Noãn ra tù, mẹ không cảm thấy vui vẻ sao? Mẹ trước kia thật thương Noãn Noãn còn hơn con nữa nha. Con muốn nói cho cha mẹ nghe nhưng anh lại không cho."
Nghê Tuệ mày nhíu thật chặt, lạnh giọng hỏi: "Con nói anh con đã gặp An Noãn?"
"Phải mẹ, anh con rất là vui vẻ." Thường Tử Hinh vẻ mặt thản nhiên trả lời, quay lại nói với An Noãn: "Noãn Noãn, chị nên gả cho anh em đi, cho tới bây giờ anh ấy vẫn còn thương chị, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi."
"Con nói bậy bạ gì đó." Nghê Tuệ trách mắng: "Chuyện của anh con không cần con quan tâm."
"Mẹ, con cũng vì lo lắng cho anh thôi."
Nghê Tuệ phiền lòng ngắt lời: "Được rồi, mẹ biết, con đi lấy xe trước đi, mẹ có chuyện nói với An Noãn."
Thường Tử Hinh nghi hoặc nhìn mẹ cô, nhắc nhở: "Mẹ, mẹ đừng tổn thương An Noãn, nếu không anh sẽ không bỏ qua cho mẹ."
Thường Tử Hinh đi rồi, An Noãn có cảm thấy không được tự nhiên, cô không biết đối mặt như thế nào với Nghê Tuệ, cô cảm nhận được tình mẹ con của bà.
"Tử Phi nhà tôi có tìm qua cô?" Nghê Tuệ đi thẳng vào vấn đề.
An Noãn theo bản năng trả lời: "Không có, chúng con chưa gặp nhau."
Nghê Tuệ nhẹ nhàng thở ra, có chút vừa lòng nói: "Vừa rồi những lời Hinh nhi nói cô cũng đừng xem là thật, chỉ là đàn ông thôi, thích phụ nữ đẹp, nhưng lại có bao nhiêu người chung thuỷ. Ngày trước cô vì Mạc Trọng Huy cự tuyệt hắn, cho nên đàn ông vì mặt mũi, chưa có được thì vương vấn thôi."
An Noãn móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay nhưng lại không cảm thấy đau đớn.
Nghê Tuệ thấy cô có chút chật vật, an ủi nói: "Noãn Noãn, dì rất hiểu cảm nhận của cháu, trước kia cháu là người thông minh, am hiểu. Dì rất hiểu tính cháu, dì biết cháu không quên được Mạc Trọng Huy, vì anh ta, cháu thậm chí ngay cả lời khuyên của cha, cháu cũng không nghe, vì vậy cháu đối với anh ta muốn nói yêu bao nhiêu đều có. Dì không đành lòng nhìn thấy con dì lấy một người phụ nữ suốt ngày chỉ có hình bóng người khác, dì hy vọng cháu có thể hiểu cho một người mẹ. Nếu một ngày nào đó, Tử Phi tìm cháu, hy vọng cháu hãy tránh xa chút."
An Noãn không tiếng động cắn môi.
"Tốt lắm, dì cũng không nhiều lời, công việc này cũng không dễ dàng mà kiếm được, đừng làm gì để chủ cháu phải đuổi việc. Noãn Noãn, dì về trước, nếu thấy người nào thích hợp dì sẽ làm mai cho cháu. A đúng rồi, dì có một người bạn, gia cảnh cũng khá, con trai của ông ấy lúc trước ngộ thương người khác bị hai năm tù, nhưng có quan hệ tốt nên được giảm án còn một năm, vài ngày nữa sẽ ra tù, đến lúc đó dì giới thiệu cho hai người gặp mặt."
Elle đứng một bên không chịu được, chạy tới bên An Noãn mắng: "Bà thật không phải người, bà có mua quần áo không, nếu không cút khỏi đây cho tôi, đừng ở chỗ này chít chít oa oa."
Giọng Elle rất lớn, nước miếng cũng văng lên mặt Nghê Tuệ.
Nghê Tuệ ghét bỏ lau lau mặt: "Cô là ai, chuyện này liên quan gì đến cô, người một chút lịch sự cũng không có."
"Tôi dù sao cũng lịch sự hơn so với bà, đừng lau nữa nếu không lau đến phấn trên mặt bà cũng đem lau hết đi, người như bà xứng đáng bị phun, lớn tuổi như vậy ra đường không thấy xấu hổ sao, bà nên ở nhà ngơ ngác đi, ghê tởm."
"Tôi sẽ không nói chuyện với người không có lịch sự."
Nghê Tuệ tức giận nói, xoay người rời đi. An Noãn nghe thấy bà rời đi còn nói một câu: "Thật đúng người loại nào thì bạn cũng như vậy."
--
Nghê Tuệ đi rồi, Lâm Mạn chạy tới hỏi: "Noãn Noãn, người này là mẹ của Thương tổng sao? Trời ạ, sao lại có người như vậy, bà ấy khi dễ em, em cũng không phản kháng sao?"
Elle có chút bất đắc dĩ vỗ vai An Noãn an ủi: "Đừng sợ, có chúng tôi ở đây, chị như thế nào cũng lăn lộn trong thương xá nhiều năm, cãi nhau với người ta không ngàn cũng trăm. Em yên tâm, lần sau bà ta có tới tìm em, để chị xử lý."
An Noãn miễng cưỡng kéo khóe miệng, xoay người đi sắp xếp lại quần áo.
Mọi người đều biết tâm tình cô không tốt, có mẹ chồng tương lai như vậy thật không biết phải làm sao.
"Noãn Noãn, chị cảm thấy em không cần phải sợ, lòng của Thường tổng luôn nghĩ cho em, thì em cần gì phải suy nghĩ nhiều."
Gặp An Noãn không lên tiếng, Elle kéo tay Lâm Mạn, nhỏ giọng: "Đừng nói nữa, hiện tại trong lòng cô ấy đang khổ sở, để cô ấy yên lặng chút."
An Noãn cứ nghĩ, không có chuyện gì có thể làm cho cô thương tâm khổ sở nữa, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, hốc mắt đỏ đỏ. Không phải là vì những lời nói Nghê Tuệ mà cô đang nghĩ đến cha cô ở thiên đường.
Lúc trước, nếu cô nghe lời cha, đối với Mạc Trọng Huy nên biết khó mà lui, không nên cưỡng cầu,thì mọi việc sẽ không xảy ra như vậy.