- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Báo Thù Rửa Hận
- Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
- Chương 117-2: Cho dù em xin anh, anh cũng không muốn em (2)
Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 117-2: Cho dù em xin anh, anh cũng không muốn em (2)
Lâm Dịch Xuyên đi tới, rất tự nhiên ôm An Noãn, tiểu tử kia ngẩng đầu nhìn lên bọn họ, thập
phần ăn vị.
“Có phải chờ anh đã lâu? Vừa mới nói chuyện với ai?”
An Noãn còn chưa kịp trả lời, Sớm xen mồm nói: “Là một dì xấu, dì ấy khi dễ mẹ con.”
Lâm Dịch Xuyên theo bản năng nhíu mày, đôi mắt thâm thúy. Anh nhìn về phía An Noãn, hỏi:
“Là ai?”
“Lý Hân Như.” An Noãn thản nhiên trả lời: “Bất quá cô ta không có khi dễ em, đừng nghe Sớm
nói bừa, chỉ tùy tiện hàn huyên hai câu.”
Từ sân bay đi ra, bọn họ đi ăn bữa tối. Lâm Dịch Xuyên oán giận thức ăn trên máy bay rất khó
ăn.
“An Noãn, anh ăn thức ăn Trung Quốc với em riết khi về Luân Đôn không ăn được món gì, xem ra phải định cư ở Bắc Kinh.”
Sớm cũng sát miệng nói: “Con cũng thích ăn thức ăn của Trung Quốc, đặc biệt thức ăn của Giang thành.”
An Noãn xoa xoa đầu thằng bé, vẻ mặt sủng nịch.
“Rừng già, cơm nước xong chúng ta đi xem nhà đi, ban ngày em và Sớm đã đi xem một căn, rất tốt.”
Lâm Dịch Xuyên cười nói: “Em thích là tốt rồi, anh đã nói chuyện nhỏ này em cứ tự làm chủ.”
“Không được, em đã hẹn với người môi giới nhà.”
Sau đó, cơm nước xong bọn họ cùng đi xem nhà.
Buổi tối, bảo vệ tiểu khu khó khăn hơn, nghe nói bọn họ phải đi xem nhà, không cho bọn họ vào. Cho dù người môi giới nhà nói thế nào đi nữa họ cũng không cho vào.
An Noãn thấy người môi giới nhà sang một bên gọi điện thoại, sau đó đưa điện thoại di
động giao cho bảo vệ, nói hai câu, thái độ của bảo vệ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, trực tiếp cho vào.
An Noãn cảm thấy kỳ quái, người môi giới cười giải thích: “Hiện tại ở xã hội này, không có chút mặt mũi là không được, họ sợ chúng ta tới trộm này nọ, thật đúng là mắt chó nhìn người thật thấp. May mắn tôi có quen một người trong thương giới, lúc trước từng giao tiếp qua.”
An Noãn không hoài nghi nữa.
Sau khi xem nhà, Lâm Dịch Xuyên vẫn câu nói kia: “Em thích là tốt rồi.”
An Noãn buồn bực hỏng rồi, nhịn không được oán giận: “Vẫn những lời này, nếu vậy cũng đừng đi xem.”
Lâm Dịch Xuyên cười khẽ vuốt của cô tóc, trêu chọc nói: “Anh cũng không muốn đến, là em bắt anh đến.”
“An tiểu thư, bạn trai cô rất thương cô, chuyện mua nhà lớn như vậy, lại để một mình cô làm chủ.”
Sau đó, bọn họ trực tiếp quyết định mua căn nhà này, thủ tục giao cho người môi giới đi làm.
Sau khi bọn họ rời đi, người môi giới gọi điện thoại cho Trương Húc, cung kính nói: “Trương trợ lý, sự tình đều làm thỏa đáng, An tiểu thư đã quyết định mua.”
“Tốt, thủ tục này nọ cậu nắm chặt thời gian làm thỏa đáng.”
Trương trợ lý nghĩ có thể An Noãn không thích, tất cả đều là Mạc tiên sinh dựa theo sở thích của cô để trang hoàng. Lúc ấy Mạc tiên sinh bắt lấy hai căn nhà sửa làm một, khi đó anh
không hiểu sửa chữa căn nhà này để làm gì, mỗi ngày còn an bài người vệ sinh đến quét
tước. Tiêu tiền nhưng thật ra thứ yếu, quan trọng nhất là, khi đó An tiểu thư không ở trong nước,
ai cũng không biết cô có về hay không, cho dù trở về làm sao lại đến Bắc Kinh.
Nhưng đôi khi mọi chuyện cũng rất trùng hợp, lúc này xem ra lại có ích. Đem căn nhà này tặng cho An Noãn cùng Lâm Dịch Xuyên làm tân phòng, Mạc tiên sinh có khác dụng ý đi.
--
Từ tiểu khu về khách sạn, đã trễ, Thẩm trạch gọi điện thoại đến.
Nghe máy, là giọng của lão gia tử: “Noãn nha đầu, mau trở về đi, đã mấy giờ, ở bên ngoài chơi đến nổi không nhớ nhà.”
“Ngoại công, hôm nay cháu không về, ở khách sạn cùng Sớm.”
Lão gia tử tại kia đầu than nhẹ một hơi: “Là Lâm Dịch Xuyên đã trở lại đi, nha đầu, đừng trách
ngoại công không nhắc nhở ngươi, nhị cữu cháu đêm nay trở về, có lẻ mười giờ sẽ về đến nhà,
nếu nhị cửu cháu trở về không thấy cháu, ông không biết nhị cửu cháu có giận hay không.”
Thẩm Diệc Minh trở về, An Noãn quả thật sợ hãi. Cô phát hiện người côsợ hãi nhất không
phải ngoại công, mà là Thẩm Diệc Minh.
Nhìn Lâm Dịch Xuyên liếc mắt một cái, An Noãn nói: “Ngoại công, ông kêu lái xe đến đón cháu đi.”
Lâm Dịch Xuyên lái xe, vẻ mặt không hờn giận. Đến khách sạn, lái xe của lão gia tử lại tới sớm hơn. An Noãn kêu anh ta chờ một lát, muốn bồi Lâm Dịch Xuyên vào khách sạn.
Có lẽ vài ngày không gặp, Sớm cứ dính bên người Lâm Dịch Xuyên, vẫn làm cho Lâm Dịch Xuyên ôm, không chịu xuống dưới.
“Mẹ, hôm nay con ở đây với Rừng già được không?”
Rốt cuộc thân sinh, quan hệ là huyết thống này làm thế nào đều đoạn không xong đi. An Noãn gật gật đầu.
“Đi chơi với chú Ethan trước đi, cha có chuyện muốn nói với mẹ con.” Lâm Dịch Xuyên đem đứa nhỏ đuổi sang phòng cách vách.
Sớm không phục nói: “Hai người nói chuyện sao không cho con nghe, chẳng lẽ
hai người có bí mật không thể cho ai biết sao?”
Đứa nhỏ này, cái gì cũng nói được. Mặc dù nói như vậy, thằng bé vẫn rất ngoan đến phòng của Hứa Vĩ Thần.
Sớm vừa đi, Lâm Dịch Xuyên lập tức ôm lấy An Noãn, giống như dùng phương thức này để nói lên nói nhớ của anh.
“Vài ngày không gặp, anh phát hiện anh nhớ em nhớ đến điên rồi. An Noãn, chúng ta nhanh chóng kết hôn đi, anh chờ không kịp .”
An Noãn tự nhiên hiểu được ý anh, cô nhẹ nhàng đẩy ra anh, tức giận nói: “Lâm Dịch Xuyên, sao anh nói mà không giữ lời, anh như vậy nhị cữu em có thể đồng ý sao?”
Anh im lặng không nói gì, cũng không phải muốn bức cô, chính là thuận miệng nói mà thôi, nha
đầu kia lại thật sự kích động.
Một lần nữa anh đem cô ôm vào lòng, cúi đầu nói: “Tốt lắm, anh chỉ nói thôi, khi nào đến lúc, có thể kết hôn, không phải do em định đoạt sao. Em phản ứng lớn như vậy, làm cho anh cảm thấy em gả cho anh là bị buộc.”
An Noãn cắn cắn môi, không nói gì. Giờ này khắc này, tâm trống rỗng. Khi nào thì bắt đầu, vòng ôm của Lâm Dịch Xuyên không còn ấm áp, ngược lại có loại cảm giác phạm tội. Cô không ngừng tự nói, đây là người đàn ông mà cô phải gả trong tương lai, vương tay ôm lấy thắt lưng tinh tráng của anh, mặt chôn trong ngực anh, tâm lại tựa hồ như thế nào
cũng không bình tĩnh được.
Anh không nghĩ tới, còn có một ngày, lại có được cô. Cảm giác giống nằm mơ, lại chân thật tồn tại. Lâm Dịch Xuyên nâng mặt cô lên, mặt hướng tới gần cô, càng ngày càng gần. An
Noãn cảm giác tim mình muốn nhảy ra ngoài, chưa bao giờ khẩn trương và sợ hãi như vậy. Khi anh cúi người môi sắp sửa hôn cô, An Noãn theo bản năng quay đầu sang một bên, đôi môi ấm áp của anh rơi trên mặt cô.
Sắc mặt Lâm Dịch Xuyên dần dần đen lại.
“Rất xin lỗi, em muốn về nhà .”
An Noãn chạy ra khỏi phòng, giống như đang lẩn trốn. Trai tim Lâm Dịch Xuyên đột đột co rút, khi nào thì, ngay cả nụ hôn của anh cô cũng bài xích.
--
An Noãn trở lại Thẩm gia, vẫn chậm, xe của Thẩm Diệc Minh đã về nhà. An Noãn nhẹ chân đi vào nhà, đèn đuốc trong phòng khách sáng trưng.
“Còn biết trở về, còn nghĩ con ở ngoài qua đêm.”
Giọng Thẩm Diệc Minh hùng hậu nhưng nghe kỹ có chút mỏi mệt, nhưng tức giận trong mắt
rõ ràng có thể thấy được.
“Nhị cữu đã về.”
An Noãn nở nụ cười thật tươi, đi đến bên cạnh Thẩm Diệc Minh.
“Nếu cậu không trở lại, đêm nay có phải con sẽ ở bên ngoài qua đêm?”
An Noãn bĩu môi, trong lòng có chút mất hứng, kêu rên nói: “Nhị cữu, nếu cậu không muốn nhìn thấy cháu, về sau cháu không trở lại là được, không cần mỗi lần gặp mặt lại dạy huấn cháu.”
“Cậu làm trưởng bối, nói cháu vài câu cũng không thể?”
“Cậu đây là đang nói cháu sao? Giọng diệu của cậu như đang khi dễ cháu.”
“Cậu nói sai rồi sao, một người con gái luôn ở bên ngoài qua đêm, người khác sẽ nói như thế nào.”
An Noãn hoàn toàn phát hỏa, gầm nhẹ: “Người khác sẽ không nói cháu, chỉ có cậu. Chúng
cháu mua nhà bên ngoài, chờ khi nào cậu đồng ý chúng cháu kết hôn, cháu sẽ dọn ra ngoài ở, đến lúc đó không gặp được cháu, sẽ không có người để chọc giận cậu.”
“Con!” Sắc mặt Thẩm Diệc Minh trắng bệch, nói không ra lời.
“Cháu mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi, cậu cũng đi nghỉ ngơi.”
An Noãn phát hiện, bất kể Thẩm Diệc Minh đã cho cô tự do thế nào, hiện tại cô vẫn cảm thấy giống như một học sinh tiểu học, bị hiệu trưởng quản được gắt gao. Thẩm Diệc Minh liền cảm thấy cô ở bên ngoài, làm chuyện lén lút, loại này cảm giác bị hoài nghi, rất không tốt.
An Noãn vừa tắm xong đi ra, Tiết Ngọc Lan đang ở trong phòng cô.
“Nhị cữu mẹ.”
Tiết Ngọc Lan hòa ái cười cười, quan tâm nói: “Đứa nhỏ, đầu phải lau khô, bằng không dễ
dàng cảm lạnh.”
An Noãn gật gật đầu, cô phát hiện dì còn yêu thương cô hơn cậu của cô.
“Cháu vừa mới cãi nhau với nhị cữu cháu?”
An Noãn bĩu môi.
“Gần đây nhị cữu cháu gặp chút chuyện, tâm tình không tốt lắm, cháu rộng lượng chút, đừng so đo với ông ấy.”
An Noãn nghi hoặc hỏi: “Nhị cữu gặp chuyện gì?”
“Chuyện trong quan trường chính giới, dì cũng không biết, tóm lại không thuận lợi như trước kia.”
An Noãn gật gật đầu: “Được rồi, về sau cháu chú ý, tận lực trốn tránh cậu, không xuất hiện ở trước mặt cậu.”
Tiết Ngọc Lan thối cô một ngụm: “Cháu trốn tránhông ấy, càng làm ông ấy thương tâm, cháu nên ở bên cạnh ông ấy nhiều hơn, dỗ dành ông ấy. Nói thật, trong nhà này, người hiểu rõ ông ấy nhất chính là cháu, có đôi khi ngay cả dì cũng hâm mộ cháu.”
“Dì.”
Tiết Ngọc Lan thản nhiên nói: “Ông ấy tìm người nấu một bàn thức ăn của Giang thành dỗ cháu vui vẻ. Mỗi lần tranh chấp với cháu, đều là ông ấy cúi đầu trước. Cháu biết không, trừ bỏ lão
gia tử, ông ấy cũng không cúi đầu với bất luận kẻ nào.”
“Dì!”
“Dì cũng nói vậy mà thôi, cậu yêu thương cháu, dì hiểu mà.”
Sau khi Tiết Ngọc Lan rời đi, An Noãn luôn cảm thấy những lời này của có chút ý vị thâm trường, nhưng nhìn không ra chỗ nào không đúng.
Nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, cô là người rất mẫn cảm, cô suy nghĩ có phải Tiết Ngọc Lan bắt đầu chán ghét cô hay không, nhưng rõ ràng bà rất quan tâm cô.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Báo Thù Rửa Hận
- Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
- Chương 117-2: Cho dù em xin anh, anh cũng không muốn em (2)