Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Yêu Chính Là Bệnh, Phải Trị

Chương 43: Đến công ty

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Tiêu cảm thấy suy nghĩ của mình vô cùng tốt, bàn tay nhỏ vỗ một cái, vui vẻ nói: “Có thể nha, làm tổng giám đốc bá đạo dù sao cũng thú vị lắm, ba ơi chúng ta trao đổi thân phận đi.”

Cố Cảnh Dương: “……”

Có thể cái gì, tôi không thể!

Vốn tưởng rằng con chỉ muốn thay ba làm tổng giám đốc, không nghĩ tới con còn muốn làm cha của ba!

Cố tổng mặt không cảm xúc xoay người muốn rời đi, dùng bóng lưng vô tình thể hiện lời từ chối của mình.

Nếu như Tiêu Tiêu thật sự dễ tống cổ như vậy, thì sẽ không xuất hiện hàng loạt danh hiệu như “Chỗ dựa tiểu bá vương”, “Xe con thần của cốc Phong Đào”, “Nữu Hỗ Lộc • Tiêu Tiêu” vân vân.

Cô ném quần áo trong tay xuống, chạy đến bên cạnh ba, túm lấy góc áo của ông khóc lóc om sòm: “Đổi đi, đổi đi mà, ba à, không phải ba muốn đăng ký lớp học cho con sao? Ba để con làm ba ba một ngày, con liền đăng ký một chương trình học mà ba muốn cho con học.”

Bước chân Cố Cảnh Dương dừng lại, nét mặt sa sầm.

Cameras ghi chép lại những tương tác trung thực giữa hai cha con, sau ống kính, khi Tiêu Tiêu đưa ra lời đề nghị này, ánh mắt đạo diễn Khương liền sáng lên.

Nhưng sau khi suy nghĩ, ông cũng chỉ có thể tiếc nuối mà chép miệng một cái. Lúc trước đã nói, hoàn cảnh gia đình cụ thể của nhà Tiêu Tiêu không thể tiết lộ với bên ngoài, người xem không biết, nhưng bọn họ là nhân viên công tác đương nhiên hiểu rõ.

Đây chính là tổng giám đốc Cố thị, có thể lên tiết mục là đã nể mặt lắm rồi, sao có thể làm ra loại chuyện như trao đổi thân phận với con mình trong tiết mục như vậy chứ. Mặc dù không lộ mặt, nhưng cũng không phù hợp với thân phận tổng giám đốc bá đạo.

Nhìn đi, mặc dù cả ngày hôm nay biểu hiện của Cố tổng đều vô cùng cởi mở và khoan dung, nhưng bây giờ chắc chắn ông ấy đang cảm thấy bị xúc phạm, không thấy gương mặt ông ấy khi nhìn đứa bé cũng đen rồi à.

Ông lo lắng nhìn chằm chằm vào màn ảnh, theo dõi cuộc giằng co của hai cha con họ, Cố tổng im lặng cúi đầu nhìn con gái, nghiêm túc nói: “Con nói thật?”

Đạo diễn Khương căng thẳng: “……”

Tiêu Tiêu nghiêm túc gật gật đầu, ưỡn l*иg ngực nhỏ, đấm đấm ngực trái: “Tú Nhi đã hứa, tứ mã nan truy!”

Sắc mặt Cố Cảnh Dương không thay đổi, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Ba vì muốn con đi học, trao đổi thân phận cha con với con, con cảm thấy chuyện này có hợp lý không?”

Ông chậm rãi nói xong một câu, còn tăng thêm trọng âm ở mỗi chữ “Con”, nghe có vẻ hơi hoang đường, đạo diện Khương có chút mất mát mà thở phào một hơi.

Đúng vậy, đây mới phù hợp với hình tượng tổng giám đốc bá đạo trong lòng ông.

Sau đó ông trơ mắt nhìn tổng giám đốc bá đạo Cố nhướng mày, cò kè mặc cả nói: “Con đăng ký ba chương trình học, ba sẽ đồng ý.”

Đạo diễn Khương: “……”

A phi, ông đã đánh giá cao liêm sỉ của nhà tư bản rồi!

“Ba ngủ ngon, tạm biệt ba.” Tiêu Tiêu quay đầu liền đi, bày ra tư thái “Không thể đồng ý thì không nói chuyện”, Cố Cảnh Dương vội vàng túm chặt con gái lại.

“Đừng đi mà, chính con từng nói, mua bán, mua bán, không phải là nên có tới có lui sao, ba cũng chưa nói không thể thương lượng tiếp.”

Mặt Tiêu Tiêu nhăn như ông cụ • xem di động • trên tàu điện ngầm (*), ôm cánh tay nhỏ, liếc mắt nhìn ba, nửa ngày mới đưa ra một ngón tay bắt bẻ: “Chỉ một lớp thôi.”

(*) Ảnh:

Cố Cảnh Dương không cam lòng, bản thân tốt xấu gì cũng là người có tài sản trăm tỷ, đổi vai với con cái một lần chỉ đổi được một chương trình học cũng quá thấp kém.

Thấy ông ấy còn muốn tranh luận nữa, Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, giơ cằm nhỏ lên cao cao: “Con khuyên ba hãy đồng ý đi, qua thôn này thì không còn tiệm nào đâu.”

Cố Cảnh Dương không nói gì nhìn cô gái nhỏ kiêu căng ngạo mạn, giãy giụa trong lòng, cuối cùng căn cứ vào tâm lý a Q (*) “Mặc dù mình là ba, nhưng trên thực tế cũng chưa từng làm ba đúng chuẩn, bây giờ chẳng qua chỉ là đổi một cái xưng hô thôi”, gật đầu đồng ý vô cùng miễn cưỡng.

(*) Tâm lý a Q: đại khái là một loại tự an ủi của tinh thần, na ná kiểu tự thuyết phục mình ấy.

Tiêu Tiêu vui vẻ, nghĩ đến nguyên tắc chung của xã hội loài người là “Ăn tát, ắt có ngọt” mà cô đã học được, cười ngọt ngào với ba mình: “Cảnh Dương à, con có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi. Con cẩn thận nghĩ lại đi, với bộ dáng ‘gia trưởng thời xã hội phong kiến’ giống ông nội con, làm ba của các con, thật ra là một sự tổn hại đối với thanh danh của ba đấy.”

Cô nói xong mở tay ra, bộ dáng kiểu “Cha hiền”, “Dù vậy, cha cũng phải tha thứ cho con”.

“……” Cố Cảnh Dương không thể nhịn được nữa, dùng sức bóp khuôn mặt nhỏ của con gái mình, đối mặt với khuôn mặt đầy thịt của ba ba, lạnh nhạt nói: “Mau ngủ đi, Tú Nhi a ba.”

Mặc dù Cố Cảnh Dương là Cẩu ba, nhưng luôn nói lời giữ lời, ngày hôm sau ông ấy dùng thời gian cả ngày, sắp xếp tốt các công việc, phòng ngừa tổng giám đốc bá đạo Lư Tú Nhi quấy rối linh tinh.

Hôm sau, thân phận hai cha con chính thức trao đổi.

“Con thứ hai” Cố Cảnh Dương từ nhỏ đã rời giường đúng giờ, xuyên qua phòng khách chuẩn bị rửa mặt, ba Tiêu đã thức dậy từ sớm, ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên bàn ăn quệt mứt trái cây cho bánh mì, nhìn thấy ông, không vui nhăn mi lại:

“Nhìn bộ dáng của con đi, quần áo thì lộn xộn, tóc tai thì rối loạn, đúng là không thể tưởng tượng nổi!”

“……” Cố Cảnh Dương cúi đầu nhìn áo ngủ trên người mình, khóe miệng giật một cái, nhìn về phía a ba mới nhận chức: “Nếu không thì phải làm sao? Sáng sớm mà con cũng phải mặc tây trang trước mặt ba à?”

Ba Tiêu đập bàn “Rầm” cái nói: “Mày nói chuyện với ba mình như thế hả?”

Cố Cảnh Dương: “……”

Quên đi, không thể trêu vào thì trốn đi không được sao?

Ông quay đầu qua chỗ khác đi thẳng đến nhà vệ sinh, trước khi đóng cửa còn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Tiêu Tiêu, nói thầm với cameras: “Phản, phản rồi, đúng là người trung niên, một câu cũng không nói được, rốt cuộc ai là cha, ai là con?”

Mặt Cố Cảnh Dương không biểu cảm đóng cửa lại, bên tai phảng phất còn dư lại âm thanh nén cười của nhân viên công tác.

Cố Cảnh Dương: Chỉ một ngày, tôi nhịn!

Con trai Cố rửa mặt xong, ngồi xuống cạnh bàn ăn, ba người còn lại cũng lần lượt rời giường, Cố Cảnh Di ở WC giúp Sâm Sâm rửa mặt, bị hất nước ướt cả người, không nhịn được cáo trạng: “Anh, anh xem con trai anh đi, em không quản được, anh đến giúp nó rửa mặt đánh răng đi.”

Cố Cảnh Dương buông nĩa xuống vừa muốn rời bàn, ngước mắt lên lại nhìn thấy Tiêu Tiêu đang ăn vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, cười xấu xa gõ gõ cái bàn: “Tú Nhi a ba à, mau giúp con trai nhỏ của ba rửa mặt đi kìa.”

Ba Tiêu: “……”

Không đúng, cái này không giống với kịch bản của cô!

Cô kinh ngạc ngẩng đầu khỏi mâm cơm, đối diện với gương mặt chế giễu của con thứ hai, khuôn mặt nhỏ phồng lên, nhảy xuống khỏi ghế ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào WC.

Bên trong Cố Cảnh Di và hai anh em Cố Danh Đình nháo thành một đoàn.

Nguyên nhân gây ra là Cố Cảnh Di giúp Sâm Sâm rửa mặt, có điều bạn nhỏ bị đánh thức không phối hợp, vung nước khắp nơi. Cố Danh Đình làm cá trong chậu bị tai vạ, tức giận hắt nước phản kích, tư tưởng của Cố Cảnh Di chỉ bằng tuổi trung bình của hai anh em, cũng không chịu nhường nhịn chút nào, thế là ba người không kiêng nể gì bắt đầu màn hắt nước hăng say trong WC.

Lúc Tiêu Tiêu đi vào suýt nữa bị hắt nước vào mặt, cô ưỡn ngực, tức giận nói: “Không được đánh nữa!”

Bạn nhỏ trong lúc chơi đùa không có lý trí, cũng không hề sợ hãi, toàn làm như mình không nghe thấy.

Tiêu Tiêu quay đầu lại, con thứ hai của cô đang bưng đĩa, vừa ăn vừa xem náo nhiệt, nhất thời trong lòng tức giận, nện một phát vào cửa WC.

Răng rắc.

Mấy người đang chơi đùa trong nháy mắt cứng đờ, cùng nhau nhìn về phía cánh cửa bị xuyên thủng, thành thật đứng im.

Tiêu Tiêu để tay nhỏ sau người trách mắng: “Nhìn bộ dáng của mấy người đi, thật không ra thể thống gì.”

Ánh mắt sắc bén của Tú Nhi a ba đảo qua mỗi người, dừng ở trên người Cố Cảnh Di: “Cố Cảnh Di!”

Cố Cảnh Di tức giận ngẩng đầu, nhìn thấy lỗ thủng trên cửa, không nhịn được co rụt cổ lại, quay đầu cáo trạng với anh trai: “Anh ba, anh nhìn con gái của anh đi, vậy mà lại gọi thẳng tên em.”

Cố Cảnh Dương quay mặt đi, làm như không nhìn thấy: Gọi tên của em thì có làm sao, bộ em trâu bò lắm à? Còn gọi anh là Cảnh Dương đấy, anh dám nói cái gì đâu?

Tiêu Tiêu đắc ý lắc lắc đầu nhỏ, cằm dương cao cao: “Không phải ngày hôm qua đã nói với mấy người rồi sao, hôm nay tui và ba trao đổi thân phận, cô à cô phải nhớ kỹ đấy nha, bây giờ cháu không phải cháu gái của cô, là anh ba của cô, có thể dạy dỗ cô tùy lúc tùy nơi đó.”

“……” Cố Cảnh Di liếc mắt nhìn anh ruột của cô ta một cái, căm giận cúi thấp đầu, âm dương quái khí: “Cô còn cần làm anh ba của tôi à? Lúc làm cháu gái, cũng có thấy cô dạy dỗ tôi ít tí nào đâu.”

Tiêu Tiêu móc móc lỗ tai: “Nói thầm cái gì đấy?”

Cố Cảnh Di hít sâu một hơi: “Không có việc gì.”

Tiêu Tiêu vô cùng vừa lòng, lại nhìn về phía hai anh em: “Cố Danh Sâm con đã 4 tuổi rồi, còn muốn người khác giúp con rửa mặt nữa à, tự mình rửa đi. Danh Đình con là anh trai, trông em trai một chút.”

Hai anh em ghét bỏ đối mặt, Sâm Sâm hít mũi một cái, muốn làm nũng từ chối, người chị ruột trước kia đã tàn nhẫn, giờ là cha ruột còn chỉ vào lỗ thủng trên cửa WC, cười lạnh một tiếng:

“Thu cái bộ dáng kia của con lại cho ba, ba là một người lớn công chính có tầm nhìn, không giống như ai đó.”

Nhân viên công tác: “……”

Cố Cảnh Dương: “……”

Làm ba thì làm ba đi, hà tất gì phải dẫm nhau một cái như thế.

Sâm Sâm thức thời lập tức ngậm miệng, Cố Danh Đình vừa lòng, hiện tại cậu thật sự cảm thấy chủ ý để em gái làm ba không tệ, về sau có cơ hội cậu cũng muốn thử xem.

Phong ba hỗn loạn sau khi rời giường nhanh chóng lắng lại dưới sức chiến đấu siêu cường của Tú Nhi a ba, đến thời gian ăn cơm, lại có con thiêu thân nhảy ra.

Ở nhà họ Lư, dì Vương và ông ngoại không chê phiền phức, nấu đủ loại đồ ăn, thỏa mãn các loại khẩu vị của bọn nhỏ.

Cố Cảnh Dương không biết làm bữa sáng nhiều kiểu như vậy, nhưng có thể mua.

Đổi thành Tiêu Tiêu thì lại không được, cô là một bạn nhỏ 6 tuổi được cho rằng rất tài giỏi, nhưng ở phương diện nấu cơm, cũng chỉ giới hạn trong việc bỏ thực phẩm đông lạnh vào nồi chưng chín, để bánh mì vào lò làm nóng, nhiều nhất thì chiên mấy quả trứng gà, cùng với thịt xông khói chân giò hun khói, còn lại thì bất lực.

Hai anh em kén ăn nhìn đồ ăn sơ sài bày biện trên bàn, không vui chu miệng lên.

Hiện tại lại không có người dỗ bọn họ ăn cơm, chỉ có Tú Nhi a ba lãnh khốc.

Tiêu Tiêu biết đức hạnh của anh trai, em trai mình khi ở nhà, đầu cũng không nâng, thờ ơ nói: “Không muốn ăn thì bị đói.”

Đổi lại là mấy đứa bé khác, tỉnh bướng bỉnh sẽ nổi lên rồi rời khỏi bàn ngay. Hai anh em lúng túng liếc nhau, tâm lý phản nghịch khiến cho bọn nó muốn tức giận rời khỏi bàn, khát khao muốn sống lại làm cho bọn nó không động đậy.

Một giây sau, bọn nó cảm thấy may mắn vì mình đã chần chờ, bởi vì Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nói ra nửa câu sau: “Mấy đứa cho rằng ba sẽ nói như vậy sao? Nằm mơ đi, a ba cực cực khổ khổ nấu cơm, mấy đứa quỳ cũng phải ăn xong cho ba, bằng không đừng trách ba tự mình nhét vào miệng hai đứa!”

Hai anh em Cố thị: “!!!”

Hai anh em không nói hai lời, cầm lấy nĩa, vùi đầu ăn một cách khổ sở.

Tác phong của cô mạnh bạo như thế, Cố Cảnh Dương thấy không vừa mắt, không nhịn được mở miệng: “Ba có thể tạm dừng một chút không, nói cái ý kiến này, lúc ba làm cha cũng không giống như con đâu.”

Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn ông: “Ba muốn cho con học ba? Đổi lại là ba trước kia, ngay cả cơm sáng cũng không biết làm cho chúng con đâu.”

“……” Cố Cảnh Dương có hơi xấu hổ, ho nhẹ hai tiếng, thấp giọng nói: “Vậy, vậy cũng không bảo con học ba trước kia mà.”

Tiêu Tiêu không kiên nhẫn vung tay lên: “Ba đang dạy con làm việc đấy à? Nếu như thật sự bất mãn thì ba làm con trai, cũng có thể học con trước kia nha, chắc chắn con sẽ không nhiều ý kiến như vậy.”

Nghĩ đến cửa WC, lại nghĩ đến cái bàn đá cẩm thạch trong nhà kia, Cố Cảnh Dương câm miệng.

Con thứ hai Cố: Lẽ nào trước kia và hiện tại có gì khác nhau sao?!!

Buổi sáng sớm này “Thuận lợi” kết thúc dưới thủ đoạn mạnh bạo của Tú Nhi a ba, vì thực hiện đánh cược, năm người mang theo một cái camera, cùng nhau đến Cố thị đi làm.

Cố Cảnh Dương mang con gái và em gái vào thang máy chuyên dụng của tổng tài lên tầng, đi vào văn phòng trên tầng cao nhất.
« Chương TrướcChương Tiếp »