Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Yêu Chính Là Bệnh, Phải Trị

Chương 41: Chỉ số thông minh tăng lên

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ha ha ha.”

Người đàn ông kia sửng sốt trong chốc lát, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Ông ta thật sự là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, lúc không cười cũng đã làm cho người ta không rời được mắt, âm thanh trầm thấp đầy từ tính khi cười rộ lên, khuôn mặt anh tuấn dường như được ánh đèn pha lê phía trên chiếu sáng, mang theo không khí dịu dàng tinh tế như nước chảy róc rách.

Chỉ có điều, thẳng nữ Lư Tú Nhi nhỏ bé không hiểu những thứ này.

Cô bé nói thích những người trẻ tuổi cũng chỉ là ý trên mặt chữ. Mặc dù Tiêu Tiêu có khái niệm về xấu và đẹp, nhưng cũng không quá nhạy cảm, cô bé không bao giờ đánh giá những người xa lạ tỏ ra thân thiện hoặc những người không liên quan bằng cách nhìn vào ngoại hình của họ.

Ngược lại, sự hoang dã vốn có trên người cô bé sẽ khiến cô trở nên hung hăng hơn trước mặt người lớn hơn là trước mặt trẻ con. Nếu hôm nay không phải là người đàn ông trước mặt tới nói chuyện với cô, mà thay vào đó là một đứa trẻ thân thiện đáng yêu, thì Tiêu Tiêu sẽ thay đổi một gương mặt khác tương xứng.

“Cảnh Dương, đây là con gái của cậu sao? Thật là đáng yêu.” Người đàn ông đứng dậy cười đùa với Cố Cảnh Dương, trên mặt vẫn là dáng vẻ thờ ơ.

Cố Cảnh Dương bất đắc dĩ mà đi tới, một bàn tay đặt lên trên vai con gái, nhẹ giọng giới thiệu với bọn trẻ: “Đây là bạn của ba, các con gọi chú Tô là được rồi.”

Ba đứa nhỏ cùng nhau ngoan ngoãn chào hỏi, Tô Minh đáp lại một tiếng, nhìn sang Lư Nguyệt Tình gật đầu chào hỏi, quay đầu lại trêu chọc Cố Cảnh Dương: “Đã lâu rồi tôi không trở về, cũng không biết rằng Cố tổng đã chính thức bước vào sự nghiệp của ông bố bỉm sữa, được, không quấy rầy một nhà năm người các cậu nữa, rảnh rỗi thì lại nói chuyện tiếp.”

Ông ta nói xong thì phải rời đi, không nghĩ tới sau lưng lại truyền tới một giọng nói xa lạ: “Tô Minh, cậu vừa trở về nên sẽ không biết chuyện này nhỉ. Cố tổng đã ly hôn, vị này đã sớm không còn là Cố thiếu phu nhân.”

Khuôn mặt Cố Cảnh Dương trở nên nghiêm nghị, đôi mắt đen bắn về phía người nọ.

Người nọ bị hoảng sợ, hắn ta có chút không hiểu về thái độ của Cố Cảnh Dương.

Có thể ly hôn dễ dàng như vậy, nhất định là không thèm quan tâm, nhưng điều này có ý gì?

Hắn ta là một kẻ ăn chơi trác táng vô dụng, mặc dù không biết nhìn vào ánh mắt lắm, nhưng cũng không ngốc như thế. Thấy thái độ của Cố Cảnh Dương, hắn ta cũng không dám nói thêm nữa, lại còn cảm thấy mất mặt mũi trước bàn dân thiên hạ, lẩm bẩm trong cổ họng, bỗng chốc tiến lùi cũng không xong.

“Được rồi, Chương Sam.” Tiết Lam Nhã lặng lẽ đứng xem trò vui ở phía sau, kịp thời đứng ra.

Lúc này Tiêu Tiêu mới chú ý tới nữ thần Muse - nguồn cảm hứng rap của cô, dì điên nha đã lâu rồi chưa gặp.

Tiết Lam Nhã thướt tha yêu kiều đi tới, cười trách Cố Cảnh Di: “Cảnh Di, sao gần đây em không để ý tới chị? Tìm em rất nhiều lần cũng không gặp.”

“Ách… Chẳng phải gần đây đang tham gia chương trình sao?” Cố Cảnh Di miễn cưỡng cười, giải thích cho có…

Thật ra trong lòng cô ta không được tự nhiên, sự trách cứ vô tình của Cố Cảnh Nhàn và Lư Nguyệt Tình đã làm cho vị đại tiểu thư não không phát triển này để ý tới.

Gần đây sau khi chỉ số thông minh bắt đầu chiếm vị trí cao, Cố Cảnh Di thỉnh thoảng nghĩ tới việc thân thiết với Tiết Lam Nhã, cảm thấy bản thân thật giống như Tiêu Tiêu nói “Trà xanh ở bên cạnh nữ phụ pháo hôi độc ác.”

Có việc thì đều là người đầu tiên xông lên phía trước, có bị mắng thì cũng là người đầu tiên chịu trận, còn Tiết Lam Nhã thì lại ở sau lưng cô ta, duy trì hình tượng nữ thần hoàn mỹ toàn vẹn của bản thân.

Cố Cảnh Di không muốn plastic hoá tình bạn thân thiết tuyệt mỹ của cô ta và Tiết Lam Nhã, vì thế mượn chuyện yêu đương để tránh người nào đó, sau đó lại bị sụp đổ bởi Vưu Phú Quý kia, dưới sự uy hϊếp của chị gái cô ta đành phải tiến vào tổ chương trình《 ba mẹ, nghe con nói 》chịu đựng tra tấn.

Cẩn thận mà nói thì đã lâu rồi hai người không còn liên lạc với nhau nữa.

Tiết Lam Nhã còn không biết chỉ số thông minh của “Thiên hạ đệ nhất súng tiểu liên” đã tăng vọt, hiện tại những suy nghĩ của cô ta đều ở trên người Cố Cảnh Dương.

Sau khi ly hôn, Cố Cảnh Dương trở nên kín tiếng hơn và hầu như không xuất hiện trong các dịp xã giao nào ngoại trừ công việc.

Trái tim của Tiết Lam Nhã trở nên kích động vì ông đã ly hôn, cũng trở nên nôn nóng bởi vì không nhìn thấy người.

Hiện tại rất vất vả mới bắt được người, tất nhiên sẽ không thể nào buông tha dễ dàng được, cô ta liếc mắt nhìn Lư Nguyệt Tình một cái, ánh mắt hơi lóe lên, chủ động đi tới chào hỏi: “Lư tiểu thư, xin chào.”

Lư Nguyệt Tình phát hiện dường như cô ta cố ý nhấn mạnh vào ba từ đầu, như để nhắc nhở bà về thân phận hiện tại của mình.

Bà chỉ cảm thấy thật buồn cười, nhìn lướt qua những người này, không ít người trong số họ đã từng cười nhạo bà. Nếu như là trước kia, Lư Nguyệt Tình sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng hiện tại bà chỉ cảm thấy nhàm chán.

Bà rũ mắt xuống, cười nhạt: "Xin chào, Tiết tiểu thư.”

Nói xong quay đầu nhìn về phía ba anh em Tiêu Tiêu: “Đến đây nào, chúng ta tiếp tục chơi.” Dường như không thèm để ý đến.

Trong mắt Tiết Lam Nhã hiện lên ý tứ không rõ, cô ta chưa kịp nói lại thì trong đám đông không biết người qua đường Giáp nào, lên tiếng cười nhạo, khẽ nói: “Ly hôn xong thì mới học được cách chú trọng bề ngoài, với lại có ai mà chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đức hạnh của cô năm xưa chứ?”

“Đủ rồi.” Cố Cảnh Dương không thể nhịn được nữa, trầm giọng trách mắng.

Từ nhỏ ông đã là người thừa kế của Cố thị và bây giờ đã là chủ tịch Cố thị. Bên ngoài có nhiều suy đoán không tốt về mối quan hệ giữa hai người, nhưng không dám nói nhiều lời ở trước mặt ông.

Ông cho rằng Lư Nguyệt Tình có thể giống như mẹ của mình, không cần phải làm cái gì, chỉ cần dựa vào thân phận Cố thiếu phu nhân là có thể dễ dàng xã giao với mọi người như cá gặp nước, được mọi người tôn trọng, vây quanh.

Cho tới bây giờ, khi nhìn thấy thái độ của những người này. Cố Cảnh Dương đã hiểu rõ bản thân không đủ tư cách để làm một người chồng và nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào.

Lư Nguyệt Tình và bà nội Cố có tính cách và xuất thân khác nhau. Lúc trước bởi vì trong lòng ông cảm thấy bản thân nhu nhược và hèn hạ nên đã lựa chọn buông bà ra, sau đó lại sinh ra ý nghĩ xấu xa muốn ép buộc bà đến bên ông. Ông luôn cảm thấy mình yêu bà, nhưng cẩn thận nghĩ lại, thì ông chưa từng dành tình cảm và quan tâm bà trong nhiều năm qua.

Trái tim Cố Cảnh Dương đau như bị dao cắt, hô hấp trở nên nặng nề hơn, ông đè nén lửa giận đang quay cuồng trong lòng, lạnh lùng nhìn về phía đám người nói chuyện kia: “Tôi ——”

“Đức hạnh là cái gì?” Lư Nguyệt Tình cắt ngang lời ông, xoay người nhìn thẳng về phía người đang nói: “Theo đuổi một người thì có gì là sai? Pháp luật nào quy định điều đấy?”

“Năm đó tôi thích Cố Cảnh Dương cho nên theo đuổi anh ta, anh ta kết hôn thì tôi từ bỏ. Sau đó anh ta lại chủ động cầu hôn tôi và tôi đã đồng ý. Xin hỏi, tôi đã làm gì sai trong những chuyện trên?”

Đúng thật là bà có sai, nhưng đó là đối với cha mẹ, với con gái, với Lục Kình, bọn họ nói bà như thế nào cũng được.

Nhưng đối với những người khác, bà không thẹn với lòng.

Miệng người nọ giật giật, không biết nên nói cái gì, mọi người đã quen chê cười Lư Nguyệt Tình, nhưng nghĩ kỹ lại thì chuyện nhà người ta có liên quan gì tới bọn họ chứ?

Ánh mắt Lư Nguyệt Tình lướt qua đám người này, dừng lại ở trên người Cố Cảnh Dương, vừa nhẹ vừa nhạt, phảng phất tất cả đều là một đám người không quan trọng.

“Đừng nóng giận nha.” trong lòng Tiết Lam Nhã kinh ngạc trước sự thay đổi lớn của Lư Nguyệt Tình, không thể không đứng ra hoà giải: “Tiểu Vân chỉ đùa một chút thôi, bạn bè chúng tôi đã quen với việc đùa giỡn như này rồi, không nghĩ tới Lư tiểu thư lại nghiêm túc như vậy. Tôi thay cô ấy xin lỗi cô, rất xin lỗi, cũng mong cô đừng để những điều này ở trong lòng.”

Nghe thấy những lời này muốn điếc tai, điều nên nói cũng đã nói ra rồi, Lư Nguyệt Tình không thèm nói chuyện với nhóm người này nữa mà quay người tiếp tục chơi với bọn trẻ.

Chương Sam là con chó la liếʍ số một của Tiết Lam Nhã, vừa rồi cũng là vì cô ta nên mới mạnh mẽ đứng ra. Nhìn thấy đối phương phớt lờ nữ thần của mình, không nhịn được nói: “Lam Nhã cậu đừng quan tâm, bây giờ người ta lợi hại lắm, chúng ta mà chọc vào thì sẽ không có chỗ trốn đâu. Đi thôi, đừng ở chỗ này nữa kẻo bị người ta chê cười.”

“Biết bị người ta chê cười thì đừng có tới đây.” Tô Minh mặt không vui, ông mới vừa về nước, bạn bè nói muốn tổ chức tiệc mừng cho ông, không ngờ lại mời một đám người không biết cái gọi là tình người như vậy tới đây.

Lúc trước Lục Cảnh đã từng liên lạc với Cố Cảnh Dương, nhìn thấy hai người bạn tốt đều mất hứng, vui cười đứng ra hoà giải: “Được rồi, được rồi, chuyện có gì to tát đâu. Hôm nay là ngày chào đón lão Tô về nước, chúng ta đừng lẫn lộn thứ quan trọng và không quan trọng. Đi đi, quay lại uống rượu đi.”

Người đàn ông đi tới vỗ vỗ Cố Cảnh Dương, cà lơ phất phơ cười nói với Lư Nguyệt Tình: “Bọn họ nói đùa, cô đừng để ở trong lòng.”

Là bạn bè, ông cũng cảm thấy Lư Nguyệt Tình không xứng với Cố Cảnh Dương, huống chi chuyện ly hôn đã được Lư Nguyệt Tình đề xuất trước. Trong lòng vì anh em bênh vực kẻ yếu, bên ngoài lại không biểu hiện quá rõ ràng, chẳng qua trong giọng nói cũng không có quá nhiều tôn trọng.

Tiêu Tiêu bị bắt phải nghe một đống chuyện không hay, thật sự phiền chết đi được, nhìn thấy những người lớn này la hét không ngừng, không nhịn được ném quả bóng trong tay ra ngoài.

Quả bóng lướt qua tóc của Chương Sam, đập vào fairway bên cạnh, một tiếng “Phanh” vang lên, khiến nửa người hắn sợ tới mức đơ ra.

Tiêu Tiêu lại nhặt lên một quả bóng lớn, một tay ước lượng bước khoảng sáu bước chân, đi đến trước mặt hắn, ngẩng mặt hỏi:

“Vị người qua đường Giáp tên là chú Trương Tam (*) này, xin hỏi chú có mong muốn gì không?”

(*) Trương Tam - zhāng sān

Chương Sam - zhāng shān

Mọi người: “……”

Tôi là ai, tôi đang ở đâu? Đây có phải là hiện trường ghi hình không?!!

Chương Sam sống sót sau tai nạn, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trên trán hắn ta, hắn ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”

“Chú có mong muốn gì không?” Tiêu Tiêu lặp lại một lần với vẻ mặt ủ rũ: “Mặc dù xét từ diện mạo, đến những phát ngôn độc ác thì đều là một bộ dạng pháo hôi không não, nhưng chắc chắn cũng có ước mơ. Chú có thể nói với cháu trước, đỡ phải một ngày nào đó khi ra ngoài bị người ta đánh chết, người nhà khắc bia mộ cho chú, không biết nên viết cái gì.”

Hả!

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nào độc miệng như vậy.

Tiết Lam Nhã vừa nghe Tiêu Tiêu nói chuyện là nhớ tới đoạn rap kia, sau cái lần ở phòng khách lúc đó, hai mẹ con Tiêu Tiêu mang đến cho những người lắm mồm không ít đề tài buôn chuyện.

Tương tự như vậy, cũng có nhiều người cười nhạo Tiết Lam Nhã, cô ta nhớ tới cảm giác sợ hãi khi bị điều khiển bởi ba anh em Tiêu Tiêu, thậm chí trong lòng còn dâng lên một tia hối hận.

Tiêu Tiêu ôm quả bóng trong tay, ánh mắt quét qua những người lớn có miệng ác ý, đi tới trước mặt Tiểu Vân mà Tiết Lam Nhã nói đến, thành khẩn hỏi: “Dì ơi, con có thể phỏng vấn dì một chút được không?”

Người phụ nữ tên Tiểu Vân theo bản năng lui về sau một bước, lắp bắp hỏi: “Phỏng vấn chuyện gì?”

“Cười nhạo người khác có thể làm dì vui sướиɠ đúng không? Đây là kiểu tâm lý gì vậy? Có phải là do cuộc sống của dì không thuận lợi, năng lực bản thân thì không đủ, nội tâm ích kỷ mà ác độc không có chỗ giải tỏa, nên đem nó phát tiết lên trên người vô tội phải không ạ?”

Sắc mặt Tiểu Vân trắng nhợt, tất cả đều được phơi bày trước mặt mọi người.

Tiêu Tiêu cười, đôi mắt tràn đầy vẻ thấu hiểu.

Cô bé xoay người nhìn về phía những người xung quanh: “Tôi không chỉ nói một mình dì ta, mà tôi đang nói với mọi người ở đây, tất cả đều là rác rưởi.”

“Các người cũng thật giống nhau. Bất kể là những chuyện khác, một người con gái theo đuổi một người con trai là một việc rất bình thường, chuyện này có gì khó nói sao? Tôi không cảm thấy buồn cười ở đâu cả.”

“Một người phụ nữ đã ly hôn chấp nhận lời cầu hôn của một người đàn ông cũng đã ly hôn, có việc gì không thể nói sao? Tôi cảm thấy không có việc gì mà xấu hổ cả. Đừng nói gì đến chuyện làm tiểu tam, tôi không tin chỉ dựa vào sự ác ý và tính cách nhàm chán của mấy người, sẽ không có người chú ý tới mẹ của tôi. Bọn họ có nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân hay không, chẳng lẽ mấy người thật sự không biết?”

“Tại sao mọi người lại không chỉ trích ba tôi? Bởi vì ông ấy có tiền và có địa vị xã hội cao hơn so với các người sao? Dùng cách hạ thấp vùi dập kẻ yếu để thỏa mãn tâm lý độc ác và hèn hạ của các người, sau đó lại khoác trên mình chiếc áo ngụy biện ‘Ai bảo cô không tự mình đứng dậy được’, mọi người cho rằng cứ làm như vậy thì có thể che giấu sự vô dụng, yếu đuối, ích kỷ của mình sao?”

Tiêu Tiêu nhìn quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Lục Cảnh đang cà lơ phất phơ: “Hèn hạ chính là hèn hạ, quảng cáo rùm beng là bất bình thay cho bạn bè, giống như phân bọc chocolate, dù bề ngoài có đẹp đến đâu nhưng bên trong luôn làm cho người khác buồn nôn.”

Tất cả mọi người đều im lặng, kể cả Lư Nguyệt Tình và Cố Cảnh Dương, Tiêu Tiêu luôn thêm vài câu nói cười đùa hoặc trực tiếp nói chuyện, đây là lần đầu tiên cô lộ ra góc cạnh đứng đắn mà sắc bén như vậy, lời nói sắc bén trơn tru đến mức không giống một đứa trẻ sáu tuổi.

Dường như đây là lần đầu tiên cả nhà chứng kiến bản mặt sáng suốt và tàn khốc của cô bé bên dưới khuôn mặt cợt nhả.

Tô Minh là người đầu tiên lấy lại tinh thần, ông nhìn Tiêu Tiêu, đáy mắt đầy kích động những cảm xúc không rõ tên, không còn vẻ không quan tâm như vừa rồi nữa.

Ông đi tới cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu, cười với mình một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: “Thật không hổ danh là cháu gái của cô cháu.”

Những gì ông nói rất mơ hồ, trực giác của Tiêu Tiêu cho rằng người “cô” được nói đến không phải là Cố Cảnh Di.

Chuyện đã trở thành như bây giờ, dù tâm trạng có tốt hơn cũng vẫn cảm thấy tồi tệ, Tiêu Tiêu đi trở về bên cạnh cha mẹ, Lư Nguyệt Tình cúi đầu nắm lấy tay con gái, tay còn lại nắm thật chặt vào nhau, móng tay cắm vào trong da thịt, bởi vì quá mức kích động mà che sự đau đớn kia.

Suốt hai đời, người nhường nhịn bà, ra mặt vì bà cũng chỉ có cha mẹ và con cái của bà, mà chính họ là những người làm bà cảm thấy có lỗi nhất.

Cố Cảnh Dương bị lời nói của con gái làm cho sửng sốt, nhìn những người kia một hồi lâu, vẻ mặt tàn bạo: “Lần sau có chuyện gì nhớ tới tìm tôi……”

“Thôi đi.” Tiêu Tiêu dựa người vào mẹ, trợn mắt: “Đi WC xong người mới nhớ tìm giấy, ăn cơm nước xong người mới nhớ tới lấy chén, nước mũi chảy vào trong miệng ba mới nhớ phun ra, vậy lúc từ sớm ba không chịu làm gì đi? Thật là phiền phức.”

“Phì.” Chắc là chưa từng nhìn thấy anh em của mình bị mắng như thế này, Tô Minh không nhịn được cười thành tiếng: “Xin lỗi, cứ tiếp tục đi.”

Cố Cảnh Dương: “……”

Một người đàn ông trưởng thành phải có một trái tim mạnh mẽ, ông vờ như mình không nghe thấy con gái nói gì, quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh: “Cậu là bạn của tôi, Nguyệt Tình là vợ của tôi, là vợ cũ, tôi không muốn nói lại chuyện này nữa.”

“Ha.” Tiêu Tiêu cười một tiếng.

“……” Cố Cảnh Dương từ bên trong nghe ra ba phần khinh thường, ba phần trào phúng, bốn phần ghét bỏ, cảm xúc dựa trên biểu đồ hình quạt.

Cố Cảnh Dương: Con có thể im lặng một tí đi được không? Thật khó khăn mới xây dựng khí thế tổng tài, mà tất cả đều bị con huỷ hoại!

Ông hít sâu một hơi, qua chào hỏi Tô Minh rồi mang theo mẹ con và em gái rời đi.

Trước tiên đưa Lư Nguyệt Tình về nhà, còn bọn nhỏ đi theo Cố Cảnh Dương về căn hộ.

Trong khoảng thời gian ngắn tới biệt thự chắc sẽ không kịp, vì để tiết kiệm không gian, Cố Cảnh Dương đã mua một chiếc giường tầng bốn người dành cho trẻ em từ công ty nội thất, sẽ được lắp đặt trong căn hộ vào sáng mai.

Hôm nay ba đứa trẻ ngủ trên giường của ông, còn ông thì ngủ ở sofa, Cố Cảnh Di ở tầng cùng, ngủ trên chiếc giường bơm hơi được tặng khi mua đồ đạc ở trong phòng sách.

Sau khi hầu hạ đám tiểu tổ tông rửa mặt xong, Cố Cảnh Dương đi tới mở cửa sổ, châm một điếu thuốc, chậm rãi hút thuốc ngắm cảnh bên ngoài.

Cố Cảnh Di mơ mơ màng màng đi ra ngoài uống nước, bị dọa sợ khi thấy bóng người đứng ở cửa sổ: “Anh ba?”

Cố Cảnh Dương quay đầu, cô ta ôm ngực thở phì phì, giận dỗi nói: “Làm em sợ muốn chết, đã hơn nửa đêm rồi anh không chịu ngủ, ra đây làm gì vậy?”

“Anh không buồn ngủ.” Cố Cảnh Dương dập tắt điếu thuốc, thản nhiên đáp lại, giọng nói hơi khàn khàn.

Thần kinh của Cố Cảnh Di nhận ra có điều gì đó không đúng, cẩn thận tiến lại gần: “Anh ba, anh đang suy nghĩ về lời nói hôm nay của Tiêu Tiêu sao?”

Cố Cảnh Dương dừng tay, im lặng thật lâu, sau đó mới chậm rãi đóng cửa sổ lại, cúi đầu hỏi: “Anh đang nghĩ nếu như chị cả là người thừa kế, chắc hẳn chị ấy sẽ làm tốt hơn anh rất nhiều.”

Người như chị cả, bất kể là tình cảm hay là sự nghiệp, thì chị ấy đều có thể làm được tốt nhất, không giống như ông, rối tinh rối mù.

Trong mắt Cố Cảnh Di hiện lên sự khó hiểu. Ở trong lòng cô, anh ba chính là hình mẫu trên mây, cao cao tại thượng, cô ta chưa bao giờ gặp qua, cũng không dám tưởng tượng anh ba sẽ lộ ra bộ dáng nản lòng như vậy.

Cô ta gấp gáp nắm chặt chiếc ly, lắp bắp an ủi: “Đây đúng là sự thật, thật ra em cũng cảm thấy như vậy, nhưng ai bảo ba của chúng ta trọng nam khinh nữ chứ?”

Cố Cảnh Dương: “……”

Em mẹ nó xác định là đang an ủi anh à?

Rốt cuộc là do gen của ông có vấn đề, hay là do gen của nhà họ Cố có vấn đề? Vì sao trong miệng của phụ nữ nhà họ Cố mấy người đều không có một câu nào tốt vậy?!!

Ông lau mặt chỉ vào cửa phòng sách: “Mau trở về đi ngủ đi.”

Cố Cảnh Di thầm mắng anh ba, trong lòng cảm thấy có chút sảng khoái, không dám sờ vào mông hổ, cô ta rụt cổ lại và nhón chân đi về phòng.

Cành cạch.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Cố Cảnh Dương vào nhà WC rửa mặt, sau đó quay vào phòng nhìn ba đứa nhỏ.

Lần đầu tiên ba đứa nhỏ sống ở đây, hưng phấn chơi đến nửa đêm, buồn ngủ đến mức ngủ ngay tại chỗ, ngay cả rèm cũng quên đóng lại.

Ánh trăng dịu dàng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt yên tĩnh đang say giấc nồng của bọn nhỏ, Cố Cảnh Dương cúi đầu nhìn xuống thấy cảnh tượng trên giường suýt chút nữa thì ông đã bật cười.

Cô con gái bá đạo của ông, ngay cả tư thế ngủ cũng hết sức khí phách, cô bé nằm ở giữa, chân trái đè lên người anh trai, còn chân phải thì đạp lên vai em trai đã ngủ quên từ lúc nào, cả chiếc chăn lớn thì được quấn chặt quanh người cô bé.

Hai cậu bé yếu đuối đến đáng thương, một người tủi thân nắm lấy góc chăn, người còn lại thì cuộn mình thành một quả bóng nhỏ, ôm chặt lấy bản thân nhỏ bé.

Ánh mắt Cố Cảnh Dương trở nên dịu dàng, cúi người xuống giúp bọn nhỏ đắp lại chăn.

Động tác còn chưa kịp làm, Tiêu Tiêu động đậy một chút rồi ngồi dậy, dọa Cố Cảnh Dương giật mình.

Ông đứng sững người ở bên mép giường không dám nhúc nhích, nhìn thấy con gái nhắm mắt đứng lên, coi như không có chuyện gì, đi thẳng ra khỏi phòng.

Cố Cảnh Dương: “……”

Mộng, mộng du?

Ông sợ đυ.ng phải đứa con, nên không dám tiến lên quấy rầy, chỉ có thể cau mày đi theo phía sau.

Cố Cảnh Dương nhìn thấy Tiêu Tiêu bước những bước chân nhỏ, chậm rãi đi đến phòng khách —— vòng qua quầy bar —— sau đó đi vào nhà ăn —— dừng chân ở trước cửa tủ lạnh, cuối cùng vươn tay mở cửa ra.

Cố Cảnh Dương: “……”

Ông dựa vào bức tường, mặt không chút biểu tình mà nhìn Tiêu Tiêu lấy cây kem hôm nay mới vừa mua ra, hai mắt nhắm tịt lại đi trở về phòng.

Cố Cảnh Dương: “Cô Lư Tú Nhi, không khác gì lắm.”

Bước chân của Tiêu Tiêu không ngừng lại, tựa như một người bạn nhỏ đang chìm trong một giấc mộng đẹp.

Tuy nhiên, đồng chí Cố Cẩu đã sớm nhìn thấu, cười lạnh nói: “Có phải bây giờ ba nên gọi điện thoại cho mẹ con, nhờ bà ấy chuyển lời đến bà ngoại của con hay không?”

Tiêu Tiêu: “!!!”

Cô bé nhỏ đang mộng du nghe vậy liền mở mắt ra, mím chặt môi căm giận trừng mắt nhìn ba, trong mắt không có một chút buồn ngủ mê mang nào cả.

Cố Cảnh Dương không hề dao động, đoạt lấy cây kem trong tay cô nhét vào tủ lạnh, vừa đóng cửa vừa lải nhải: “Khi sửa xong biệt thự, ba phải mua cho tủ lạnh một cái ổ khóa mới được.”

Tiêu Tiêu phồng mặt ủ rũ.

“Hahaha.” Một tiếng cười thổ thiển vang lên, nghe rất rõ ràng nhất là trong màn đêm yên tĩnh, Tiêu Tiêu nhanh chóng tìm nơi phát ra âm thanh, giận chó đánh mèo nói: “Yêu quái, mau hiện nguyên hình.”

“Con nhóc kia, cháu nói ai là yêu quái đấy hả?” Cố Cảnh Di nổi giận đùng đùng mắng chửi.

Cố Cảnh Dương xoa trán bất lực: “Cảnh Di, sao còn chưa đi ngủ?”

Cố Cảnh Di cảm thấy anh trai đang thiên vị con gái ruột, rầm rì một tiếng, khó chịu nói: “Em uống xong quên cất ly nước nên dậy đi cất, không được sao?”

Tiêu Tiêu chống hông, cãi ngược lại với cô út: “Là quên cất ly hay là không ngủ được, có phải hôm nay có người nào đó gợi nhớ về ký ức quá khứ của cô không?”

Hừ, đôi mắt sáng như đuốc của cô bé, đã sớm phát hiện ra thái độ của cô út với ông chú tên Tô Minh kia không đúng đối rồi.

Cố Cảnh Di không kịp phản ứng lại, suy nghĩ trong chốc lát, mới ý thức được người mà Tiêu Tiêu nói tới chính là ai, đột nhiên lùi ra phía sau một bước, điên cuồng xua tay: “Cô không phải, cô không có, cháu đừng có mà nói bừa, người kia suýt chút nữa là trở thành bác của cháu đấy……”

“Cảnh Di!” giọng nói của Cố Cảnh Dương cắt ngang những lời Cố Cảnh Di chưa nói xong, nhưng đã quá chậm.

Tầm mắt ông rơi xuống trên người con gái, quả nhiên, trong mắt đối phương lóe một tia sáng, đặc biệt sáng ngời dưới ánh trăng.

Cố Cảnh Dương: Tôi có một loại linh cảm không lành.

Tiêu Tiêu tiến đến bên cạnh ba, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn, ra vẻ ngoan ngoãn nói: “Ba ơi, ba ơi, đêm vẫn còn dài mà không có cách nào ngủ được, không bằng chúng ta……”

Cố Cảnh Dương gõ đầu cô bé cảnh cáo: “Không bằng cái gì, không bằng mau trở về phòng ngủ.”

“A a a, con không muốn!” Tiêu Tiêu dùng phương thức đứa bé hư học được từ bạn thân Ô Lạp Na Lạp • Cơ trí, nắm lấy góc áo ngủ của ba, cơ thể nhỏ bé vặn vẹo thành một cái bánh quai chèo.

Cố Cảnh Dương chỉ cảm thấy đau đầu, tức giận liếc nhìn đầu sỏ gây tội là em gái.

Cố Cảnh Di bất mãn bĩu môi, tự biết đuối lý, không dám già mồm.

Cuối cùng, người lớn không chịu nổi sự quấy rối vô cớ của tiểu ma đầu, đành phải cùng nhau ngồi xuống sô pha, thỏa mãn ham muốn bát quái của Tiêu Tiêu.

Thực ra giống như một câu chuyện xưa, Cố Cảnh Nhàn là trưởng nữ của nhà họ Cố, khác với Cố Cảnh Di buông thả, từ nhỏ đã học đủ các loại khóa học, là học sinh xuất sắc nhất trong trường.

Khi vào độ tuổi 25, năm ấy đã xảy ra một sự kiện nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ.

Cô đang yêu một người đàn ông có hoàn cảnh gia đình bình thường nhỏ hơn mình 4 tuổi.

Ông nội Cố là một người đàn ông mắc bệnh cổ hủ và gia trưởng vô cùng truyền thống, trọng nam khinh nữ, kế hoạch của ông dành cho con gái lớn là liên hôn, giúp chồng dạy con, nhưng tính cách Cố Cảnh Nhàn hiếu thắng, không thích cái kiểu sống này.

Ông nội Cố chán ghét tính ngỗ nghịch của con gái, ông dùng quyền lực của người cha để ép con gái lớn của mình phải liên hôn.

Nghĩ đến khoảng thời gian đó, Cố Cảnh Di cảm thấy hơi khó chịu, cô ôm lấy đầu gối của mình, nhẹ giọng nói: “Cũng vì chuyện này mà mẹ cãi nhau với ba.”

Cố Cảnh Nhàn lớn lên dưới sự đùm bọc của bà nội Cố, nói là mẹ kế nhưng tình cảm và tính cách cũng không tồi, bà biết Cố Cảnh Nhàn có tham vọng trong sự nghiệp, không muốn giúp chồng dạy dỗ con, cho nên bởi vì chuyện này bà đã cãi nhau một trận với ông nội Cố.

Cố Cảnh Dương không biết chuyện này, tò mò hỏi: “Mẹ đã thua à?”

Không nên.

Mẹ ông là kiểu người gì, nghe nói năm đó ba ông không thể sửa được tật xấu của mình khi ở HongKong, ở nhà dì mưu toan tính kế. Mẹ ông không nói hai lời trực tiếp về nhà kể tội, ngày hôm sau thủ tục mở nhà máy mới của Cố thị đã bị trì hoãn, sau đó ba ông phải cúi đầu nhận sai, không dám tái phạm nữa.

Cố Cảnh Di trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu: “Ba nói với mẹ rằng nếu cuộc liên hôn không phải là chị cả, thì trong tương lai sẽ là em, bảo mẹ tự mình lựa chọn.”

Cố Cảnh Dương và Tiêu Tiêu đều im lặng.

Kết quả có thể tưởng tượng được, mọi người đều có lòng riêng, hầu hết các bậc cha mẹ đều lựa chọn để cho con mình được tự do.

Cố Cảnh Nhàn từ bỏ người mình thích, lựa chọn liên hôn. Một vài năm sau, chị ấy dứt khoát ly hôn, dựa vào năng lực của bản thân đã thành lập một công ty cho riêng mình và bắt đầu sự nghiệp mới.

Cố Cảnh Di hơi bực bội: “Tô Minh vẫn chưa kết hôn, nếu như lúc trước chị cả và anh ấy được ở bên nhau, có lẽ đứa trẻ còn lớn hơn Danh Đình.”

Sâu thẳm trong lòng cô ta vừa kính trọng vừa xấu hổ đối với người chị này.

Tiêu Tiêu cúi đầu suy nghĩ thật lâu, ngẩng đầu hỏi ba: “Sau này con cũng phải liên hôn sao?”

Cố Cảnh Dương nhìn đôi mắt sáng ngời của con gái, không biết nên nói như thế nào, cuối cùng ông lựa chọn tàn nhẫn để nói cho cô biết sự thật: “Nếu như con muốn Cố thị, thì phần lớn con phải chấp nhận liên hôn, còn nếu như con không để ý, vậy thì không cần thiết phải làm vậy. Lựa chọn như thế nào thì tùy con.”

“Hừm ——” Tiêu Tiêu nhăn mặt, trịnh trọng nói: “Con phải trưởng thành thì mới có thể nói cho ba biết được.”

Cố Cảnh Dương xoa đầu cô bé: “Bây giờ con không nghĩ ra à?”

Tiêu Tiêu lắc đầu nhỏ: “Không phải, bởi vì trẻ con mới phải lựa chọn, còn người lớn thì có thể chọn hết.”

Cô bé hoàn toàn có thể nắm Cố thị vào trong lòng bàn tay trước khi kết hôn, sau đó sẽ đem cả gia đình đối tượng kết hôn vào vòng tay của mình, rồi quay đầu lại tìm một đám người mình thích, bù đắp cho tâm linh bị tiền tài làm cho lạnh như băng, chết nặng đến hư không của cô ấy nha.

Ba tay đều phải bắt được cả ba, hoàn toàn không để lỡ.
« Chương TrướcChương Tiếp »