Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Yêu Chính Là Bệnh, Phải Trị

Chương 25: Ly hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Aaaaaaaaaa!

Tiêu Tiêu sờ sờ cái cằm nhỏ, nể tình thái độ dứt khoát của ba, cô quyết định giảm giá: "Một hộp kem Haagen Dazs, một tiếng."

"..." Cố Cảnh Dương bình tĩnh gật đầu, quay đầu gọi to: "Dì Vương!"

"!!!"

Tiêu Tiêu vội vàng che miệng ba lại, tức giận nói: "Sao những người già như ba lại không nói đạo lý thượng võ vậy?"

Chỉ cần nói chuyện liền móc mắt!

Cố Cảnh Dương mặt như cá chết đỏ mắt nhìn cô, Tiêu Tiêu bất mãn bĩu môi: "Vậy ba có thể mặc cả nha, thuận mua vừa bán, con cũng không nói không được."

Tâm trạng Cố Cảnh Dương đang không vui, không muốn đấu võ mồm với cô, nói thẳng: "Hai cây kẹo que, bao gồm chỗ ở."

"..." Tiêu Tiêu trợn to mắt, phồng mặt lên, chắp tay lại: "Xin tạm biệt.”

Người keo kiệt không xứng đáng với sự phục vụ của cô!

Không ngờ tới, lúc này cẩu ba ba không làm nữa, Tiêu Tiêu giận dữ xoay người muốn đi tìm tủ lạnh, từ sau lại có âm thanh yếu ớt truyền tới: "Nếu không được thì thôi, có lẽ ba nên đi tìm dì Vương tới."

"..." Động tác Tiêu Tiêu chợt dừng lại, cúi cái đầu nhỏ đầy khuất nhục, lớn tiếng nói: "Ba, ba làm sao vậy? Bị mẹ bỏ rơi hả?"

Phốc.

Cố Cảnh Dương phát hiện, đứa con chết tiệt này rất biết cách đâm vào chỗ đau của người khác.

Ông xoa xoa trán, trầm giọng nói: "Con cảm thấy..."

"Chờ một chút!" Tiêu Tiêu ngăn ba lại, đi đến bên cạnh tủ lạnh, nhón chân nhỏ lấy một túi que phô mai lớn từ trong tủ lạnh ra, mở túi ra nhét một cái vào miệng, mỉm cười ngồi trở lại: "Ba có thể tiếp tục."

Cố Cảnh Dương: "..."

Thái độ phục vụ của con thật phù hợp với giá cả.

Ông tiếp tục giằng co với Tiêu Tiêu, cũng không thèm ra giá, làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Con cảm thấy liệu ba với mẹ con còn có khả năng không?"

"Ừm..." Tiêu Tiêu nâng cằm nhỏ, suy nghĩ: "Có lẽ là có."

Trong mắt Cố Cảnh Dương bỗng lóe lên tia sáng, cũng không quan tâm người bên cạnh chỉ là đứa bé năm tuổi không đáng tin cậy, xích lại gần, hai mắt tràn ngập mong chờ nói: "Nói cụ thể một chút."

Tiêu Tiêu ăn hết hai ba miếng phô mai, rồi chăm chú phân tích cho ba mình: "Chúng ta làm một phép phân tích thay thế. Như thế này, trước tiên giả sử chúng ta có một người tên là Cố Cẩu."

Nụ cười trên mặt Cố Cảnh Dương chợt tắt, Tiêu Tiêu chớp chớp mắt to, vẻ mặt vô tội hỏi: "Ba sao vậy, vẫn là nên giả sử tỉ mỉ một chút, những người làm nghề phục vụ đứng đắn như bọn con chưa từng chỉ cây dâu mắng cây hòe (*), con hi vọng ngài cũng không cần cảm thấy chột dạ."

(*) Chỉ cây dâu mắng cây hoè: Nói bóng nói gió, lấy một người để gián tiếp mắng người khác.

"..." Cố Cảnh Dương nhẫn nhịn, cắn răng nói: "Tiếp tục."

"Được." Tiêu Tiêu vui vẻ lắc lư cái đầu nhỏ: "Ba thích người tên Cố Cẩu này, cố gắng theo đuổi gã, gã lại không quan tâm đến ba, người xung quanh gã chê cười ba, nhưng điều đó không quan trọng, mặc dù gã thật sự rất Cẩu, nhưng ai bảo đầu óc ba cũng có vấn đề, cứ phải thích loại người như vậy."

"..." Cố Cảnh Dương cảm thấy nắm đấm mình thật cứng.

Rốt cuộc làm sao con bé có thể không biết xấu hổ mà nói ra câu "Nhân viên phục vụ đứng đắn chưa từng chỉ cây dâu mắng cây hòe" này được chứ?

Tiêu Tiêu bỏ qua ánh mắt của ba tiếp tục câu chuyện, đập bàn bịch bịch nói: "Vào một ngày trời trong gió nhẹ, gã đột nhiên kết hôn, dù chỉ nửa ánh mắt gã cũng không thèm liếc nhìn ba. Ba thất vọng, sau đó ôm tình yêu đối với Cố Cẩu kết hôn với người khác."

Nói đến đây Tiêu Tiêu ngừng lại một chút, nghi ngờ hỏi ba: "Đây có phải loại hành vi trả thù xã hội không, người kia đã làm sai điều gì?"

Cố Cảnh Dương im lặng, vẻ mặt không đổi hỏi: "Có phải con lại nghe lén ba và mẹ con nói chuyện không?"

"..." Tiêu Tiêu xoay xoay đôi mắt nhỏ, quay lại chủ đề chính: "Ba không quên được Cố Cẩu nên ly hôn. Cố Cẩu không biết mắc bệnh gì tự dưng lại chạy tới cầu hôn, ba vui vẻ như kẻ ngốc hơn 200 cân, trên người tràn ngập hương vị liếʍ cẩu.""

"Sau đó ba phát hiện cuộc sống sau kết hôn vẫn không hạnh phúc, người nhà Cố Cẩu ghét bỏ ba, bạn bè thì khinh thường ba, gã cũng không quan tâm ba, không chăm sóc con cái hai người, nói dễ nghe một chút là thiếu sự kết nối, nhưng trên thực tế lại là bạo lực lạnh."

“Ba….” Cố Cảnh Dương càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, muốn lên tiếng giải thích, Tiêu Tiêu nghiêm túc duỗi một cái tay nhỏ ra: "Vị tiên sinh này không cần nóng vội, vẫn còn một câu cuối cùng. Theo như phân tích chuyên nghiệp của con, chỉ cần đầu óc của ba hoàn toàn thối rữa, là có thể tiếp tục ở cùng Cố Cẩu."

Sắc mặt Cố Cảnh Dương hoàn toàn tối sầm lại, ôm mặt gục xuống, bộ dáng cực kì đau khổ. Tiêu Tiêu nhìn thấy dáng vẻ như vậy của ba mình, lương tâm cuối cùng cũng nổi lên, cảm thấy hình như bản thân có hơi quá đáng, thế là nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng ba:

"Ba đừng khóc nửa, ba xem mấy chuyện mẹ làm đó, nó cho thấy đầu óc mẹ vốn dĩ cũng không tốt, nghĩ tích cực một chút, ngộ nhỡ ngày nào đó đầu óc hoàn toàn hỏng thì sao."

Trên cầu thang truyền đến tiếng động rất nhỏ, Cố Cảnh Dương đang chìm trong hai cú đả kích lớn về cuộc ly hôn của vợ và lời nói bạo kích của con gái, nên không chú ý tới.

Lỗ tai Tiêu Tiêu giật giật, cô nhếch mày lên không nói lời nào, sau đó lại lấy một que phô mai ra, im lặng thưởng thức.

Qua một lúc lâu sau, Cố Cảnh Dương mới ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn: "Tiêu Tiêu, ba xin lỗi con, còn cả Danh Đình và Sâm Sâm nữa."

Tiêu Tiêu lắc lắc chân nhỏ, không lên tiếng.

Bản thân cô đủ tỉnh táo và lạnh nhạt, đã sớm biết được hai người kia là ai, cũng không thèm để ý bọn họ.

Nguyên chủ đã dâng linh hồn ra, không phải một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ được.

Cô có thể cảm nhận được đoạn đối thoại giữa cô với nguyên chủ dần dần trở nên mơ hồ, có thể đây là ý muốn của thế giới ý thức, Thần không cho phép người ngoài dự đoán được hướng đi của thế giới này, hẳn là cũng không muốn kết cục có sự thay đổi.

Tiêu Tiêu nhếch khóe miệng nở nụ cười, cô cảm thấy thế giới ý thức của bản thân đã là người lớn, cô nên chấp nhận thực tại. Từ lúc bắt đầu đẩy cô vào thân thể này, đó chính là lựa chọn sai lầm nhất của Thần.

Nhìn sang cầu thang, Tiêu Tiêu mở miệng, giọng nói bình thản trong đêm đen, bình tĩnh đến lạnh lùng.

"Muốn hợp thì hợp, muốn tan thì tan. Cuộc sống của hai người, muốn chà đạp như nào là chuyện của hai người, nhưng những người khác thì sao? Chồng cũ của mẹ thì có lỗi gì, ba người bọn con có lỗi gì?"

Tiêu Tiêu quay đầu, nhìn xuyên qua màn đêm đen kịt: "Con không phải nhằm vào ai, con nói chính là hai người, hai người nên đi tìm dì Điên Nha xin thông tin liên lạc của bệnh viện An Tường đi."

Bên trên truyền đến một trận tiếng bước chân đầy hoảng sợ, rất nhỏ, Cố Cảnh Dương ngẩng đầu, vẻ mặt mệt mỏi đầy tự trách, Tiêu Tiêu lấy điện thoại từ trong túi áo của ba, nhìn thời gian, nghĩ đến việc kinh doanh chỗ ở của mình, cảm thấy có hơi tuyệt vọng.

Cô không vui, đương nhiên phải làm ba chịu đựng phiền muộn gấp đôi, vì vậy cô bắt chéo chân, tiếp tục hạng mục phục vụ ba.

"Ba, con cảm thấy cách tốt nhất để quên đi đau khổ, chính là thay đổi sự chú ý. Ba nghĩ thoáng một chút đi, mặc dù nàng dâu không phải của ba, nhưng đứa nhỏ vẫn là của ba mà."

"Ba nhìn xem, bây giờ anh trai chơi đàn êm như bông, nghe thôi cũng khiến người ta muốn ngủ, vậy sau này nếu muốn mở nhạc hội, có phải là cần ba bỏ tiền tài trợ không?"

"Mấy ngày nay em trai cảm thấy có hứng thú với máy móc, thiết bị điện tử, hôm qua vừa mới phá hỏng mô hình máy bay của con, ba tuổi đã thấy già, có thể thấy được vốn là không có thiên phú trong lĩnh vực này, sau này muốn mở công ty, không phải vẫn cần ba bỏ tiền đầu tư sao?"

"Ba người bọn con kết hôn, mua nhà, sinh con, chăm lo gia đình, Tiêu Tiêu bao dưỡng, không phải, tìm bạn trai, bà nội tuổi đã cao, tính tình lại chanh chua, bà cô gần ba mươi, ngu ngốc đơn thuần, rõ ràng về sau cả một nhà đều dựa vào mình ba."

"Nghĩ như vậy, có phải trong nháy mắt cả người ba đều tràn trề nhiệt tình hăng hái không!"

Cố Cảnh Dương: "..."

Thật sự, nếu như tôi có lỗi, hãy để pháp luật trừng phạt tôi, cớ sao lại đưa Cố Danh Tiêu đến đây!??

Ban nãy chỉ là có hơi đau lòng, trò chuyện xong Cố Cảnh Dương cảm thấy cả người mình đều không khỏe.

Ông cúi đầu che đi sắc mặt xám xịt, chỉ trên lầu, mệt mỏi nói: "Con đi ngủ đi, thời gian phục vụ kết thúc."

Tiêu Tiêu thò đầu nhỏ ra, xoa xoa ngón tay: "Vậy tiền phục vụ của con..."

Cố Cảnh Dương: "Đánh giá tệ, khách hàng từ chối trả tiền."

"???"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tiêu xệ xuống, trước lúc cô kịp tức giận, Cố Cảnh Dương cười lạnh đề nghị: "Đương nhiên, con cũng có thể viết một bản báo cáo, nhờ dì Vương phân xử."

Tiêu Tiêu nắm chặt nắm tay: Xem như ba lợi hại!

Cô gái nhỏ hít một hơi, tức giận chạy về phòng mình, lấy quyển nhật ký ra.

【 Nhớ kỹ ngày mùng 8 tháng 10 này, cái tên Waterloo trong sự nghiệp của Cố Danh Tiêu. Vô cùng nhục nhã!

Quả nhiên trên TV nói không sai, nhà tư bản, thâm hiểm, xảo trá, không có tình người! 】



Chuyện ly hôn này nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ.

Tối hôm qua Lư Nguyệt Tình ở trên lầu nghe thấy hai cha con nói chuyện, sau khi trở về phòng bà suy nghĩ cả đêm, sau bữa tối ngày hôm sau, bà và Cố Cảnh Dương gọi bọn nhỏ lại một chỗ, dùng giọng điệu thương lượng để nói về chuyện này.

Tiêu Tiêu đã biết từ sớm, không có phản ứng gì, Cố Cảnh Dương tràn ngập mong chờ nhìn về phía hai anh em, hi họng hai đứa trẻ có thể nói mấy lời tốt đẹp.

Cố Danh Đình và Cố Danh Sâm có hơi do dự.

Hai đứa bọn chúng vốn là trẻ con, cho dù ba mẹ chưa làm tròn trách nhiệm, nhưng việc ly hôn đối với bọn chúng vẫn có chút nặng nề.

Hai đứa nhỏ không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Tiêu, sau vụ cướp, trong lòng nho nhỏ của bọn trẻ, em gái (chị gái) dường như không bao giờ sợ hãi, chỉ cần nhìn cô là có thể được tiếp thêm dũng khí.

Tiêu Tiêu lười biếng ngáp một cái, liếc nhìn anh trai và em trai, an ủi: "Thật ra đây là một chuyện tốt, chương trình Kim Bài Hòa Giải đã được phát sóng, nhiều người sau khi ly hôn vì không muốn đưa tiền cho người kia, vì vậy họ đã đề nghị đưa cho con cái mình."

"Người lớn ly hôn lúc nào cũng có thể xảy ra, thay vì đợi đến lúc bọn họ cãi nhau ầm ĩ, rồi trách chúng ta lúc trước làm chậm trễ hai người bọn họ bắt đầu cuộc sống mới, không bằng chủ động trước. Ai biết liệu sau này ba mẹ có tái hôn sinh con nữa không, sau khi chết đi tài sản thừa kế cho ai còn không biết, thừa dịp bọn họ còn sống vớt một chút mới là điều cần thiết."

Lư Nguyệt Tình: "..."

"..." Cố Cảnh Dương mặt không thay đổi nhìn cô, cười ha ha một tiếng: "Cố Danh Tiêu, ba còn đứng trước mặt con, còn thở phì phò đây, ba có thể nghe thấy."

"Ồ." Tiêu Tiêu miễn cưỡng che mặt, nhìn anh trai và em trai giả vờ khóc: "Con xin lỗi, bọn con chỉ nhận được tiền thôi, nhưng cái ba mẹ mất đi chính là tình yêu chân thành và nồng nàn của liếʍ cẩu, ô… Hì hì hì."

Cố Cảnh Dương: Chỉ cần con giả vờ trong một giây, ba sẽ coi con là người!

Hai anh em Cố Danh Đình cuối cùng vẫn bị Tiêu Tiêu thuyết phục, quay sang nhìn ba mẹ tỏ rõ thái độ, tùy hai người, bọn con không quan tâm, cũng lười quan tâm.

Những đứa trẻ nhỏ yếu đáng thương như bọn chúng chỉ muốn dùng tiền tài lạnh lẽo làm tê liệt trái tim vui sướиɠ của mình.

Cuối cùng Cố Cảnh Dương không thể không đồng ý, tình nghĩa hai vợ chồng đã tới đường cùng, không bằng dứt khoát một lần, cho nhau cơ hội được thả lỏng, ít nhất ông còn có thể khôi phục lại hình tượng tệ hại của bản thân trong lòng Lư Nguyệt Tình.

Còn những việc còn lại, đành giao cho thời gian, nhưng ông tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Hai vợ chồng tìm luật sư, tài sản trước hôn nhân là của riêng họ.

Còn về các tài sản sau khi cưới, Cố Cảnh Dương có cổ phần Cố thị, Lư Nguyệt Tình mặc dù không có công việc, nhưng vẫn được chia hoa hồng từ công ty gia đình, dù so ra còn kém hơn Cố Cảnh Dương, nhưng cũng được coi là một người phụ nữ giàu có.

Cái khó nhất chính là giành quyền nuôi dưỡng con cái.

Đầu óc Lư Nguyệt Tình hiếm khi sáng suốt, bà muốn quyền nuôi con, nhưng giống như lời Tiêu Tiêu nói, bọn trẻ ở cùng với bà, nếu sau này Cố Cảnh Dương có tái hôn và sinh con, mặc dù quyền thừa kế là như nhau, nhưng ai có thể đảm bảo Cố Cảnh Dương sẽ không thiên vị.

Bà không quan tâm tới tiền của Cố Cảnh Dương, một đời này cũng không muốn kết hôn lần nữa, nhưng bà không thể để cho Tiêu Tiêu và Sâm Sâm mất đi những gì bọn chúng nên có.

Không thể để ba đứa trẻ đều đi theo một người, cuối cùng vẫn là Tiêu Tiêu lên tiếng, cô ở với anh trai và ba, còn Sâm Sâm ở với mẹ.

"Ba có nhiều tiền nên cần hai người trông coi, mẹ có ít hơn một chút, nhưng chân châu chấu cũng là thịt, chỉ cần một mình em trai trông coi là đủ rồi, tóm lại ——" Tiêu Tiêu kéo lấy cái chân đang bó thạch cao của mình, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nắm chặt tay kiên định nói: "Nguyên tắc của chúng ta là, trứng gà không thể bỏ chung một giỏ.”

Cố • giỏ • Cảnh Dương: "..."

Lư • giỏ • Nguyệt Tình: "..."

Hai vị phụ huynh không được tin tưởng chỉ có thể đồng ý.

Xét thấy công việc Cố Cảnh Dương bận rộn, không có thời gian chăm sóc bọn nhỏ, nên bọn nhỏ đều ở cùng Lư Nguyệt Tình.

Đây cũng là chút mưu kế của Cố Cảnh Dương, chi ít sau khi ly hôn ông còn có thể mượn cớ đi thăm con cái, để được gặp mặt Lư Nguyệt Tình.

Vì để cho mấy mẹ con an tâm, Cố Cảnh Dương còn chủ động tách cổ phần dưới tên của mình thành một phần nhỏ chuyển sang tên của các con.

Sau khi tất cả được sắp xếp xong, hai người nhận giấy ly hôn.

Chuyện vợ chồng đã kết thúc, nhưng vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn đang chờ được giải quyết.

Mặc dù hai bên gia đình đều có những bất mãn riêng với bọn họ, nhưng sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện bọn họ ly hôn, nếu như biết hai người họ đã lén ly hôn, chắc chắn sẽ nổi giận.

Không có cách nào che giấu, chỉ cần cổ phần biến động nhỏ, thì nhà họ Cố sẽ biết, Cố Cảnh Dương vừa ly hôn liền chuyển ra ngoài, nhân tiện chuyển về nhà cũ ở vài ngày để tiện giải thích.

Lư Nguyệt Tình cũng đang do dự không biết nói thế nào với cha mẹ, không nghĩ tới, ông ngoại và bà ngoại chủ động tìm tới cửa.

Lúc Lư Nguyệt Tình đưa hai ông bà vào nhà thì vô thức nhìn về phía Tiêu Tiêu.

Đời trước bà một lòng đặt trên người Cố Cảnh Dương, thờ ơ đối với bọn nhỏ, sau khi bọn nhỏ lớn lên cũng không thân thiết với bà, bà thực sự không ngờ tới, khi còn nhỏ con gái mình lại thế này...

Đứa nhỏ khiến cho người khác phải đau đầu.

"Nhìn Tiêu Tiêu làm gì?" Bà ngoại rất không vui với đứa con gái lớn này của mình, giọng nói cực kỳ tức giận: "Không phải là làm chuyện gì xấu, sợ Tiêu Tiêu nói cho chúng tôi biết đấy chứ."

Lư Nguyệt Tình thả lỏng tâm trạng, nhìn bộ dạng này, hẳn là Tiêu Tiêu còn chưa nói.

Vì vậy, bà cười cười với bà ngoại, nói: "Nào có? Hai người rất ít khi lên thành phố chơi, con còn tưởng Tiêu Tiêu gọi hai người tới."

Hai ông bà đi vào phòng ngồi xuống, nhìn Tiêu Tiêu xua xua tay: "Tiêu Tiêu con lên tầng chơi một lát đi."

Tròng mắt Tiêu Tiêu chuyển nhanh như chớp, ông ngoại nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, liền biết đứa nhỏ này lại muốn làm chuyện xấu, nén giọng kéo dài âm cuối: "Nếu mà con dám nghe lén...."

Tiêu Tiêu không vui bĩu môi, ông ngoại thật thích dùng phương thức này uy hϊếp người khác, ở lại làm cái gì cho phí công, thật là đáng ghét.

Cô lẩm bẩm sau đó bị dì Vương dắt lên lầu, tiếng đóng cửa vang lên, một lát sau, bà ngoại mới nói: "Chúng ta muốn mang Tiêu Tiêu đi gặp bác sĩ tâm lý."

Sau khi vụ cướp xảy ra, đề phòng hai đứa trẻ gặp phải vấn đề về tâm lý, Cố Cảnh Dương vừa trở về liền mang hai đứa trẻ đi gặp bác sĩ tâm lý.

Tiêu Tiêu lúc ấy còn nằm viện, lại thêm biểu hiện của cô thực sự quá mức bình thường, hai vợ chồng liền quên mất.

Ông, bà ngoại chăm sóc trẻ con không cẩn thận, cũng được người khác nhắc mới nghĩ đến chuyện này, liền vội vàng chạy tới.

Lư Nguyệt Tình mới nhớ tới, nhẹ giọng hỏi: "Thực sự cần sao? Dường như Tiêu Tiêu cũng không có vấn đề gì."

Bà ngoại nhíu mày: "Làm sao lại không có vấn đề, Tiêu Tiêu mới chỉ năm tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy, tâm hồn yếu ớt, gặp phải chuyện lớn như vậy làm sao có thể không sợ, nói không chừng buổi tối có thể còn núp trong chăn mà khóc đấy."

"..." Lư Nguyệt Tình: "???"

Excuse me? Cố Danh Tiêu mà chúng ta biết có là cùng một người không?

Tâm hồn yếu ớt?

Mẹ có chắc không, không phải vì gần đây dì Vương khóa cửa tủ lạnh lại, nên mỗi đêm con bé mới trốn trong chăn khóc sao?

Bà ngoại nhìn sắc mặt con gái không ngừng thay đổi, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép nói: "Đứa trẻ Tiêu Tiêu ngoan như vậy, sao lại có người mẹ như con chứ!"

"..." Lư Nguyệt Tình quay đầu nhìn lại ba bà: "Ba mẹ tự mình lái xe tới sao?"

Cho dù là một hạt đậu phộng, cũng không có nghĩa là uống được (*).

(*) Nó đề cập đến những lời nói và việc làm không liên quan của một số người, giống như những người say rượu nói những điều vô nghĩa, nhằm thuyết phục mọi người tỉnh táo và ngừng mơ mộng. Ý chỉ ông bà Tiêu Tiêu nói vậy nhưng chưa chắc đã là vậy.

Đôi vợ chồng già lười nói với bà mấy chuyện vô ích này, họ lo lắng Tiêu Tiêu có thể sinh ra tâm lý kháng cự, cho nên hai người bọn họ cố ý sắp xếp bác sĩ tới tận cửa.

Khoảng một tiếng sau, ngoài cổng truyền đến tiếng chuông cửa, Lư Nguyệt Tình đứng dậy đi mở cửa.

Ông ngoại ghé vào tai vợ, nhỏ giọng nói: "Bà thật sự định không cho Nguyệt Tình chuẩn bị tâm lý trước à?"

"Chuẩn bị cái gì?" Bà ngoại lườm ông một cái: "Người ta cũng không phải tới tìm nó, không làm mấy việc trái lương tâm sẽ không sợ đuối lý."

Ông ngoại ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, ho một tiếng, thò đầu ra phía cửa xem náo nhiệt.

Lư Nguyệt Tình đi ra mở cửa, sững sờ.

Bên ngoài là một người đàn ông đẹp trai, hiền lành, tầm hơn ba mươi tuổi, người mặc quần áo giản dị, khóe miệng chứa đựng ý cười.

Khác với sự lạnh lùng nghiêm túc của Cố Cảnh Dương, người trước mặt có khí chất trong suốt như ánh mặt trời, nhìn qua liền biết người này có tính cách vô cùng tốt.

Nhìn thấy Lư Nguyệt Tình, nụ cười của người đàn ông càng trở nên quen thuộc, ông gật đầu: "Đã lâu không gặp."

"A ờ, đã lâu không gặp." ánh mắt Lư Nguyệt Tình tràn ngập vẻ bối rối, khóe miệng cứng đờ, nói năng lộn xộn.

"Trước tiên, vào nhà trước đã." Bà mau chóng lùi về sau một bước, chừa ra một khoảng trống.

Người đàn ông không hề di chuyển, cười hỏi: "Còn dép đi trong nhà không, anh không có bọc giày."

"Có có có." Lư Nguyệt Tình cuống quít mở tủ giày, lấy ra một đôi dép đặt trước mặt người đàn ông.

"Cảm ơn." Người đàn ông gật đầu nói cảm ơn, cử chỉ nhẹ nhàng, lịch sự, trái ngược với Lư Nguyệt Tình.

Ông đi vào trong nhà, nhìn xem mình nên đi đâu, vừa vặn chạm phải ánh mắt ông ngoại Lư đang thò đầu ra nhìn.

Động tác ông ngoại Lư cứng đờ, mặt dày mày dạn đứng lên, chào hỏi: "Tiểu Lục, tới rồi à."

Người đàn ông thấy vậy cũng không vạch trần, buồn cười gật gật đầu, lại nhìn về phía bà ngoại: "Chú Lư, dì Trịnh."

Bà ngoại nhìn lão già nhà mình đang xấu hổ, bất đắc dĩ đỡ trán.

Đức hạnh như thế này còn không biết xấu hổ mà nói Tiêu Tiêu? Thể diện ở đâu ra.

"Tiểu Lục mau tới đây ngồi." Bà nhiệt tình vẫy tay với người đàn ông, lại quay ra dặn dò Lư Nguyệt tình đang bị đông cứng ngoài cửa: "Tình Tình, con mau đi rót cốc nước đi."

Rốt cuộc đã sống hai đời, Lư Nguyệt Tình sau khi lấy nước xong quay trở lại, bề ngoài đã khôi phục bình thường, chỉ là nụ cười có chút xấu hổ, cũng may là lúc này không có ai để ý.

Người đàn ông nhìn hai vị trưởng bối nói: "Tình huống trước đó của Tiêu Tiêu hai người đã nói với cháu rồi, nếu không có gì để nói, cháu xin phép được đi gặp con bé ngay bây giờ."

"Được." Ông ngoại đồng ý, dẫn người lên lầu, gõ cửa phòng Tiêu Tiêu.

Lúc này Tiêu Tiêu đang nằm trên giường, tay cầm ipad chơi trò chơi, đôi chân nhỏ còn đang gác lên thành giường lắc qua lắc lại, trông như con cá muối không có khát vọng.

Ông ngoại tức giận nói: "Chân con tốt rồi sao, còn không mau bỏ xuống."

Giọng điệu như vậy, Tiêu Tiêu cũng không sợ hãi, duỗi thẳng cái lưng nhỏ mỏi nhừ, ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, chân trước chân sau liền muốn nhảy xuống.

Hai người lớn bị cô làm cho sợ chết khϊếp, vội vàng bước tới ngăn cô lại.

"Cố Danh Tiêu." Lần này ông ngoại thật sự tức giận, Tiêu Tiêu không dám khoe khoang nữa, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên giường.

Người đàn ông nhẹ nhàng nói: "Đề cháu trò chuyện với Tiêu Tiêu một lúc, bác Lư bác có thể lấy giúp cháu cốc nước không?"

Ông ngoại gật đầu, biết đây là phương pháp giúp Tiêu Tiêu giảm bớt cảnh giác, tốt nhất là không nên để người ngoài có mặt trong buổi tư vấn tâm lý.

Ông đứng ngoài chỉ chỉ Tiêu Tiêu, trong mắt hiện lên sự cảnh cáo, sau đó mở cửa bước ra ngoài.

Người đàn ông đứng nhìn Tiêu Tiêu, cười nói: "Con tên là Tiêu Tiêu đúng không, chào con, chú tên là Lục Kình."

Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhỏ, vỗ tay một cái: "Chú chồng trước."

"..." Lục Kình sửng sốt một chút, ông không ngờ Tiêu Tiêu vậy mà lại biết ông.

Ông đành phải gật đầu: "Ừm, chú và mẹ con từng có một đoạn hôn nhân."

"Chào chú Lục." Mắt Tiêu Tiêu sáng lên, vịn vào thành giường, hỏi: "Chú có thể kể cho con nghe hai người quen biết nhau như thế nào không? Vì sao chú lại để ý mẹ con? Thật sự không phải do người khác ép buộc sao? Chú yên tâm, ở đây chỉ có hai người chúng ta, chú có thể thả lỏng một chút, cứ tin tưởng con, con cam đoan cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ không có người thứ ba biết."

Lục Kình: "..."

Có, có phải có điều gì đó không ổn lắm không?



Lúc Lục Kình vào phòng thì tràn đầy ý cười, lúc đi ra mặt mũi lại tràn đầy mệt mỏi.

Ông đỡ trán ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ông ngoại với bà ngoại nhìn bộ dạng này, trong lòng cũng có chút hồi hộp.

Cháu gái của bọn họ sẽ không thật sự có vấn đề tâm lý đấy chứ.

Ông ngoại vỗ vỗ vai vợ trấn an, nhìn về phía Lục Kình: "Tiểu Lục à, Tiêu Tiêu không có vấn đề gì chứ?"

"..." Lục Kình miễn cưỡng mỉm cười: "Dù sao cũng phải nói, không có vấn đề gì."

Thấy ông nói như vậy, cặp vợ chồng già càng lo lắng hơn, thân mình bà ngoại nghiêng về phía trước, vội vàng nói: "Tiểu Lục, cháu cũng không cần nói dối dì Trịnh đâu."

Lục Kình khoát khoát tay với hai người: "Thật sự là không có vấn đề gì."

Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp của mình, ông cảm thấy rằng mình được trả tiền để đến nhà làm tư vấn tâm lý có lẽ nên trả lại số tiền đó.

"Điều cháu muốn nói lại là vấn đề khác." Nét mặt của Lục Kình rất nhanh đã điều chỉnh tốt, hỏi: "Tiêu Tiêu đã năm tuổi vẫn chưa đến trường, vậy bình thường mọi người có cho con bé tham gia lớp học nào theo ý thích không?"

Bà ngoại lắc đầu, hai người họ luôn nuôi thả đứa cháu này, không muốn đứa bé quá mệt mỏi, chỉ đăng ký một chút khóa học giáo dục mầm non cho trẻ nhỏ ở trên mạng, phòng ngừa lúc Tiêu Tiêu đi học không theo kịp các bạn.

Lục Kình nghĩ một hồi, nhìn ba vị phụ huynh nói: "Qua những gì cháu tìm hiểu, Tiêu Tiêu là một đứa trẻ luôn tràn đầy năng lượng, cô bé rất tò mò, luôn thích khám phá, tương tự, con bé cũng có sở thích phá phách hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi."

"Đây cũng không phải vấn đề nghiêm trọng." Nhìn thấy biểu cảm của ba người, Lục Kình vội vàng bổ sung: "Trẻ con đều có quá trình này, bọn chúng cần có cách hợp lý để giải tỏa nguồn năng lượng này, lúc này phụ huynh cần có sự hướng dẫn phù hợp."

"Cho nên cháu đề nghị, mọi người nên nói chuyện với Tiêu Tiêu, hỏi về sở thích của cô bé, đăng kí cho Tiêu Tiêu những lớp học theo sở thích của cô bé, đừng nghĩ rằng điều này sẽ mang lại quá nhiều áp lực cho đứa trẻ, thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, con cảm thấy Tiêu Tiêu..."

Ông dừng lại, nuốt câu "Chính là hoạt động quá ít" lại vào trong, thật vất vả mới tìm được từ thay thế: "Rất hoạt bát."

Sau đó ông lại giới thiệu sơ lược về những lớp học yêu thích của trẻ em, ông bà ngoại chăm chú lắng nghe, còn bắt Lư Nguyệt Tình phải ghi chép lại.

Cuối cùng, Lục Kình cảm ơn lời mời ở lại dùng cơm, chào từ biệt rồi rời đi.

Người vừa đi, Lư Nguyệt Tình lập tức hỏi ba mẹ: "Ba mẹ, hai người mời Lục Kình tới, sao không nói với con?"

Bà ngoại nghiêng đầu liếc mắt nhìn bà một cái: "Mẹ tìm người quen tư vấn tâm lý cho Tiêu Tiêu, mẹ sẽ cảm thấy yên tâm hơn, Lục Kình người ta cũng đã kết hôn, sớm đã không còn quan hệ với con, đừng có trét vàng lên mặt."

"..." Lư Nguyệt Tình nhớ tới việc ly hôn, trong lòng chợt thấy trống vắng, âm thầm thu mình lại.



Trải qua cuộc nghiên cứu thảo luận kịch liệt, Tiêu Tiêu cuối cùng quyết định đăng ký tham gia ba lớp học cô thấy hứng thú, bắn súng, cưỡi ngựa và trượt băng.

Ban đầu ông bà ngoại muốn đăng ký cho cô học ba lê, về sau ngẫm lại vẫn là thôi.

Mấy đứa trẻ học ba môn này, thường là bé trai nhiều hơn một chút. Con trai thân thể rắn chắc, hẳn là có khả năng kháng đánh tốt hơn.

Tiêu Tiêu tuổi còn nhỏ, cần người đi cùng, trong nhà chỉ có hai người là dì Vương và Lư Nguyệt Tình, không thể cả ngày đều đi theo cô, thế là ban đêm Tiêu Tiêu gọi điện cho ba kể về chuyện này.

Cố Cảnh Dương đồng ý đợi khi nào chân Tiêu Tiêu tốt hơn sẽ tìm cho cô một trợ lý sinh hoạt, lúc nói chuyện phiếm thì cười hỏi: "Ngay cả nhà trẻ con cũng không chịu đi, sao lại muốn đi học mấy lớp này?"

Tiêu Tiêu nằm lì trên giường, nhàn nhã bấm ipad: "Mấy ngày trước anh trai ba đến đề nghị."

"???" Cố Cảnh Dương cho rằng cô nói nhảm, cười nhạo nói: "Con biết anh trai ba ở đâu à? Bác Hai con đang làm việc ở nước ngoài, sao có thể trở về gặp con?"

"Không phải bác Hai." Tiêu Tiêu không nhịn được lắc lắc cái đầu nhỏ:

"Là anh trai chồng trước nha."
« Chương TrướcChương Tiếp »