Có điều suy nghĩ này của cô ta cũng chỉ thoáng qua mà thôi, người ở dưới cơ không thể không cúi đầu!
"Còn chờ cái gì? Mau buông ra, nếu không tôi sẽ tự mình đi lên kiểm tra!", Lâm Đình lại thúc giục lần nữa, trực tiếp phá vỡ phòng ngự tâm lý của Thiệu Ny.
Cô ta cắn chặt môi, cuối cùng cũng cử động đôi tay nhỏ nhắn của mình, rất nhanh, một bộ ngực sữa cao ngất lộ ra trước mặt Lâm Đình.
Tuổi trẻ chính là tốt như vậy!
Cặp thỏ trắng lớn của Thiệu Ny vừa tròn lại vừa vểnh cao, so ra thì Trương Tuệ có cảm giác hơi rủ xuống, hơn nữa, một đôi này của cô ta có hình dáng cũng rất đẹp, cầm trên tay chơi đùa chắc chắn sẽ rất thú vị.
Khi Thiệu Ny buông cánh tay đang che ở phía dưới, rất nhanh, Lâm Đình dường như lại tăng thêm một phần tự tin với nơi mình vừa liếc nhìn.
Dù sao có Vô Tương Quyết thêm vào, hơn nữa mấy ngày nay Lâm Đình cũng nếm qua không ít phụ nữ, tự nhiên có chút nghiên cứu về phương này liền.
"Nếu như là yêu tinh trong núi, nhìn qua cũng không khỏi quá giống, hơn nữa còn là trinh nữ...", Lâm Đình giả bộ
như lơ đãng lẩm bẩm một câu.
Khi Lâm Đình nói điều này, Thiệu Ny vốn đang đỏ mặt, lúc này đã biến hoàn toàn thành màu gan heo.
Một đôi mắt dường như muốn phun lửa. "Anh nhìn đủ chưa vậy!"
Thiệu Ny cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất bật khóc.
Có lẽ là quá tủi thân, cô ta vừa rồi không có chú ý tới, khi cô ta ngồi xuống, chính là hướng về phía Lâm Đình, ngay cả những chỗ vừa rồi cô ta muốn bảo vệ, che đậy, hiện tại lộ ra càng thêm rõ ràng trước mặt anh.
Bộ dáng này của cô ta giống như đang câu lấy trái tim của Lâm Đình!
Nhìn thấy Thiệu Ny khóc, Lâm Đình mặc dù trong lòng lửa nóng, nhưng cũng chỉ có thể đè nén suy nghĩ không chịu nổi của mình.
Nếu trực tiếp ép buộc người khác làm chuyện đó với mình, đây không phải là điều Lâm Đình mong muốn, huống chi là một cô gái chưa trải qua chuyện đời.
"Được rồi, đừng khóc, tôi tin cô là người, cô mặc quần áo vào đi".
Lâm Đình nói xong, quay đầu lại không nhìn Thiệu Ny nữa.
Cô ta nghe được Lâm Đình nói như vậy, càng khóc lớn hơn.
Chờ khoảng mười phút, cuối cùng Thiệu Ny cũng ngừng khóc.
Một lúc sau, Lâm Đình nghe được phía sau có tiếng bước chân nhỏ vụn, Thiệu Ny cũng bước cà nhắc đi ra ngoài.
Vừa nãy Thiệu Ny luôn đứng tại chỗ, Lâm Đình căn bản không biết chân của của cô ta như nào.
Lúc này nhìn thấy, Lâm Đình vô thức cảm thấy trong lòng dâng lên một chút tự trách.
"Chân của cô bị làm sao vậy?", Lâm Đình hỏi, khi anh muốn tiến lên kiểm tra, Thiệu Ny vô thức né tránh.
Nhìn thấy đôi mắt Thiệu Mỹ đỏ hoe vì khóc, lại thêm vẻ mặt cảnh giác của cô ta, Lâm Đình cũng biết lúc này Thiệu Ny chắc chắn sẽ không tin anh.
"Tại sao cô lại ở trong này? Có cần tôi giúp gì không?”, Lâm Đình nói.
Đang nói chuyện, bụng của Thiệu Ny chợt vang lên tiếng ùng ục.
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Thiệu Ny, Lâm Đình nhanh chóng lấy ra một ít đồ ăn nhẹ từ trong túi, bất kỳ thôn dân nào lên núi hái dược liệu đều sẽ mang theo một ít lương thực và nước uống để bổ sung thể lực và nước trong quá trình thu thập dược liệu.
Mặc dù Thiệu Ny rất cảnh giác với Lâm Đình, nhưng khi thấy đồ ăn anh đưa tới, cô ta chỉ hơi do dự một chút, sau đó vân nhận lấy.
Tiếp đó, Lâm Đình nhìn Thiệu Ny ăn như hổ đói. "Đừng có gấp, vẫn còn, nước của cô đây".
Lâm Đình vừa nói vừa đưa ra tất cả những gì mình có trên người.
Thiệu Ny, người vừa mới không dễ gì ngừng khóc, lúc này không ngờ lại bắt đầu bật khóc, hơn nữa còn là vừa ăn vừa khóc.
"Cô là người của thôn Hà Hoa, sao lại tới đây? Trong thôn của chúng tôi không có người nào dám tùy tiện tới đây, nó quá nguy hiểm', hai mắt Lâm Đình mặc dù nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa đang phập phồng bên ngoài của Thiệu Ny, nhưng trong miệng vẫn đầy lời hỏi han ân cần.
Có lẽ sau khi ăn xong thứ gì đó, lại thêm ảnh hưởng từ những lời hỏi han ân cần của Lâm Đình, Thiệu Ny khóc càng lớn tiếng, đồng thời nói ra tất cả lý do tại cô ta lại xuất hiện ở đây.
"Còn có chuyện như vậy sao?", Lâm Đình nghe xong, đột nhiên lòng đầy căm phẫn nói.