Lâm Đình thấy cực kỳ thoải mái khi được bao bọc bởi một cảm giác ấm áp, anh muốn giãy dụa xem nó rốt cuộc là thứ gì, nhưng dù cố gắng thế nào thì cơ thể của anh vẫn như rơi xuống vực thẳm biển sâu, căn bản không thể cử động.
Không biết tình trạng này kéo dài bao lâu, khi Lâm Đình cuối cùng cũng cử động được thì trời đã sáng, anh bàng hoàng nhận ra trên người mình có một tầng nhớp nháp, bẩn thỉu và đen kịt.
Thứ màu đen bẩn thỉu này còn kèm theo mùi tanh hôi!
Lâm Đình cũng không biết những thứ này rốt cuộc là cái gì, nhưng chúng đang ở trên người anh, đối với Lâm Đình mà nói thì điều này là không thể chịu đựng được.
Lâm Đình lập tức đi lấy một xô nước bắt đầu tẩy rửa cơ thể. Sau khi tắm rửa xong, anh cảm thấy thoải mái, sảng khoái hơn bao giờ hết, tất cả những tiêu hao, mệt mỏi từ trên người đám phụ nữ trong khoảng thời gian này dường như đầu biến mất không dấu vết.
Không chỉ vậy, Lâm Đình vừa nghĩ tới Bạch Tuyết Nhi và đủ mọi loại chuyện ngày hôm qua, người anh em lại có xu thế muốn dựng thành túp lều.
Tuy nhiên lúc này, Lâm Đình cuối cùng cũng phản ứng lại.
Có lẽ chính nhờ có Vô Tương Quyết mà sau khi quan hệ với nhiều người phụ nữ như vậy, cơ thể anh cũng xảy ra những biến hóa dưới tác dụng của Vô Tương Quyết.
Tuy rằng còn chưa đột phá được xiềng xích nặng nề trong cơ thể, nhưng thể chất của Lâm Đình cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Dồn sức một đấm, Lâm Đình có thể cảm nhận được sức mạnh của mình ít nhất tăng gấp đôi so với trước đây.
Loại cảm giác này, thật sự là quá tuyệt vời!
Lâm Đình đi lại trong sân mấy bước, ngay cả cái chân què kia của anh cũng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều khi đi đường, nếu để ý kỹ, bước đi khập khiễng của Lâm Đình đã có biên độ nhỏ hơn trước.
Cảm nhận được biến hóa của cơ thể, tâm trạng của Lâm Đình vô cùng tốt.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, anh đeo ba lô trên lưng đi thẳng lên núi.
Có lẽ là bởi vì ngày hôm qua Trương Tuệ và Lâm Đình vào thị trấn bán nhân sâm núi kiếm được năm mươi nghìn, khiến người dân trong thôn đứng ngồi không yên, sáng sớm hôm nay, số người lên núi hái dược liệu còn nhiều hơn trước.
Lâm Đình sáng sớm lên núi có mục đích rất rõ ràng, chính là tìm vài loại dược liệu bình thường để chữa bệnh què của anh, về phần đào dược liệu để bán lấy tiền, anh cũng không nghĩ nhiều.
Trước đây, Lâm Đình đào dược liệu, một ngày trung bình cũng kiếm được khoảng một trăm.
Bây giờ trên người Lâm Đình còn có gần bốn mươi nghìn, anh cũng không còn để ý đến số tiền nhỏ này nữa.
Có Vô Tương Quyết, con đường kiếm tiền về sau còn ít sao?
Lâm Đình ở trong núi tìm kiếm các loại dược liệu cần thiết, có lẽ bởi vì bây giờ đã có năng lực nên lá gan cũng lớn hơn, khu vực trước đây anh chưa bao giờ dám một mình thâm nhập, bây giờ lại vô tình tiến vào.
Mặc dù thôn Đào Hoa không nằm trong vùng núi sâu rừng già nhưng những ngọn núi ở khu vực này vẫn có nguy hiểm tiềm ẩn khắp nơi.
Càng đi sâu vào trong núi, mặc dù chủng loại và số lượng dược liệu càng nhiều nhưng mức độ nguy hiểm cũng lớn hơn.
Bên trong không có tín hiệu điện thoại di động nên sẽ rất rắc rối nếu bị lạc.
Lâm Đình ở trong núi rừng hái dược liệu hơn tám tiếng, chiếc ba lô trên lưng cũng đã đựng đầy.
Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, một tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên.
Lâm Đình lúc đầu còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng khi cẩn thận nghe lại, quả nhiên có một âm thanh mơ hồ vang lên.
Trước đây, anh cũng nghe những cụ già trong thôn kể rằng họ từng gặp phải con rối hoặc là các loại yêu tinh trong núi khác nhau khi đi thu thập dược liệu, mỗi lần đều bắt đầu từ việc cầu cứu người khác.
Mặc dù trước đây Lâm Đình không tin vào những tin đồn như vậy, nhưng chuyện Vô Tương Quyết xuất hiện trên người anh một cách khó hiểu, đây cũng không phải là điều khoa học có thể giải thích rõ ràng.
Trong lòng Lâm Đình tự nhiên cảm thấy sợ hãi loại chuyện này.
"Ai ở đó?", Lâm Đình nhỏ giọng hỏi.
Có lẽ bởi vì cuối cùng cũng nghe thấy có người đáp lại, nên giọng nói của người kia lần nữa cất cao mấy phần.
Lâm Đình đi vê phương hướng phát ra âm thanh, rất nhanh đã tìm được một bóng người trong bụi rậm.