Chuyển ngữ: MicSáng sớm tỉnh dậy, Trình Vọng thấy có chút đau đầu.
Anh ngồi dậy nhìn quanh, phát hiện quần áo được đặt ngay ngắn trên tủ. Đưa tay cầm lên, anh nhận ra ngay đây chắc chắn không phải kiểu gấp quần áo mà mình có thể tự xếp được.
Anh cúi đầu nhìn áo ngủ, ánh mắt di chuyển xuống dưới, lại nhìn quần dài…
Đệch.
Bầu trời cuối tuần trong xanh không một gợn mây, ánh mặt trời rực rỡ khắp nơi.
Trong vườn hoa, Kiều Chính Dương ôm quả bóng rổ, đang luyện cách tung người giữ bóng, thấy Trình Vọng từ trong nhà đi ra thì gào lên: “Vọng ca, đánh bóng đi.”
“Đau đầu.” Trình Vọng qua loa đáp: “Không muốn đi.”
“Cậu sao thế, mặt sưng như vậy?”
“Đêm qua uống hơi say.”
“Không phải chứ, coi mắt mà cũng uống say cho được.”
“Không phải coi mắt.” Trình Vọng nhìn gương mặt mình phản chiếu trong kính cửa sổ, lơ đễnh hỏi: “Hôm qua cậu đưa mình vào nhà?”
Kiều Chính Dương ngưng di chuyển bóng, ngạc nhiên trả lời: “Mấy giờ cậu về mình còn không biết.”
Lúc này, Ân Chi Dao từ trong nhà đi ra.
Cô mặc chiếc áo khoác ngắn không tay màu hồng nhạt, sau lưng là chiếc mũ to trông hơi giống style phù thủy, trong tay cầm chai nước, ngồi xổm xuống chăm sóc cây sen đá cô trồng.
Dưới ánh mặt trời, làn da cô mềm mại đến độ dường như có thể bóp ra nước.
Trông thấy cô, khóe môi Trình Vọng không khỏi nhếch lên: “Tiểu quỷ, chào buổi sáng.”
“Anh, mặt anh sưng dữ lắm đó.” Ân Chi Dao liếc nhìn Trình Vọng: “Cứ như bị người ta nện cho một trận vậy.
Lúc này, trong đầu Trình Vọng xẹt lên một vài hình ảnh vụn vặt—
“Em kiki, tối qua em đỡ anh vào nhà à?”
Ân Chi Dao lơ đễnh đáp: “Đúng vậy.”
“Em…thay quần áo cho anh?”
“Anh ói, em không thể để anh cứ thế bận đồ dơ đi ngủ được!” Ân Chi Dao sớm đã nghĩ sẵn lý do, vì vậy hết sức tỉnh bơ: “Không cần cám ơn.”
Trình Vọng gãi đầu, cũng không nhớ rõ liệu mình có ói hay không.
Nhớ tới hình ảnh không mấy chắc chắn kia, anh nhân lúc Kiều Chính Dương ra sau vườn đi tới trước mặt cô nhóc, kề sát lại gần cô, thấp giọng hỏi: “Em có hay không…còn hôn anh?”
Ân Chi Dao:???
Không mang theo bình sứ đập cho rồi!!!
Đúng lúc này, ở sân trước có tiếng xe hơi ngang qua, Trình Vọng quay đầu thì trông thấy một chiếc xe có rèm che màu đen dừng trước cổng.
Là xe của ông nội.
Anh không kịp nói thêm lời nào, chỉnh lại cổ áo, xuyên qua con đường nhỏ rợp bóng chuối tây, đi về phía sân trước.
Cả Ân Chi Dao lẫn Kiều Chính Dương đối với ông nội rất hiếm khi lộ diện của Trình Vọng thì khá tò mò, vì vậy ghé người vào hàng rào vườn sau, len lén đưa mắt nhìn về phía sân trước.
Trình lão gia tuổi quá bảy mươi, tóc bạc hoa râm, chống một cây gậy bằng gỗ chạm khắc hình rồng nhưng vóc người vẫn cao thẳng tráng kiện như trước, tinh thần quắc thước. Kiều Chính Dương nói, có lẽ là nhờ ông hồi trẻ xuất thân từ quân đội.
Trình Vọng hết sức cung kính ra đón ông cụ, chuẩn bị đỡ ông, nào ngờ, anh vừa đi tới thì ông cụ đã đập một gậy vào lưng anh.
Tiếng “BỐP” nặng nề vang lên, ngay cả ở vườn sau cũng nghe thấy.
Cơ thể Trình Vọng rõ ràng hơi nghiêng đi, nhẹ cắn răng, nhịn xuống cơn đau rát ở vùng lưng.
Ân Chi Dao che miệng, sững người nhìn Kiều Chính Dương, dùng khẩu hình hỏi: “Anh ấy bình thường hay bị đánh sao?”
“Sao có thể chứ.”
Kiều Chính Dương hiển nhiên cũng cảm thấy kỳ lạ.
Tên nhãi Trình Vọng này từ trước đến giờ luôn là “con nhà người ta” trong mắt cha mẹ thầy cô, Trình lão gia cũng là người có học thức, nói đạo lý. Hơn nữa, Trình gia chỉ có một độc đinh như vậy, còn thật sự có thể xuống tay sao.
Anh thấp giọng đoán: “Chắc là tối qua Vọng ca coi mắt thất bại rồi?”
Ân Chi Dao suy nghĩ, nói: “Uống rượu, rồi còn vung tay đánh Hứa Nhã Đồng.”
Kiều Chính Dương:…….
Thế thì đáng đánh.
Trình lão gia vào nhà, Trình Vọng cung kính theo sau lưng ông. Dáng vẻ nghiêm trang nghe lời như vậy, hoàn toàn không giống người ngả ngớn hay đùa trước mặt cô.
Trình Vọng ngước mắt lên, trông thấy Ân Chi Dao và Kiều Chính Dương đang bám người vào bức tường hàng rào thì trao đổi bằng mắt với cô.
Ân Chi Dao hiểu ý, kéo Kiều Chính Dương rời đi.
Kiều Chính Dương vốn còn muốn thấy Trình Vọng bị ăn gậy, dù gì cũng là cảnh tượng trăm năm khó gặp, có điều Ân Chi Dao lôi cổ áo anh, kéo anh đi mất.
Trình Vọng coi trọng thể diện như vậy, loại chuyện kiểu như bị người lớn đánh thế này, nhất định không muốn cho người khác thấy.
Ân Chi Dao quay về phòng, nhoài người bên cửa sổ làm bài tập.
Mãi tới bốn giờ chiều, xe của Trình lão gia mới từ từ rời đi.
Ân Chi Dao hấp tấp chạy tới bên tủ chén, lấy ra tấm ván trượt của Kiều Chính Dương, đi tới sân sau nhà Trình Vọng.
Trình Vọng đang đứng bên cửa sổ sát đất, trông thấy Ân Chi Dao thì anh liền ra ngoài.
Ân Chi Dao ngó thử trong nhà, chắc chắn không có ai thì mới nhỏ giọng nói: “Anh Trình Vọng, anh bị đánh sao?”
“Quan tâm anh à?” Trình Vọng vẫn nở nụ cười vô tâm vô phế như trước, dường như cái người vừa bị đánh kia không phải là anh.
“Anh còn cười được sao.”
“Không thì sao, chẳng lẽ muốn anh khóc tu tu cho em xem à?”
Ân Chi Dao thấy anh có nói có cười, hơn nữa vẫn có thể nói đùa thì rốt cuộc thở phào một hơi, tiếp tục hỏi: “Anh có đau không?”
“Không đau như em bị đánh.”
Ân Chi Dao bĩu môi, nói: “Bị ăn gậy chắc là vì…uống rượu vung nắm đấm với đối tượng coi mắt?”
“Ừ, không chỉ uống rượu vung nắm đấm.” Trình Vọng đút tay vào túi, hờ hững nói: “Còn thua tiền nữa.”
Ân Chi Dao:…..
Biết anh nói nhảm, Ân Chi Dao cũng không tiếp tục hỏi nhiều nữa.
Trình Vọng suy nghĩ sâu xa, chuyện anh không muốn để người khác biết thì dù có hỏi thế nào cũng không hỏi được.
Trình Vọng thấy ván trượt của Kiều Chính Dương trong tay cô, hỏi: “Kiều Chính Dương đồng ý cho em chơi ván trượt của cậu ấy?”
“Ừm, anh ta nhất định đồng ý.”
“Vì sao?”
“Vì anh ta sợ bị ăn đòn.”
Khóe môi Trình Vọng cong lên, nói: “Em muốn tìm anh trai chơi ván trượt với em à?”
“Có được không?”
“Làm bài tập rồi?”
“Xong hết rồi!”
“Anh còn chưa làm.”
“Ể.”
Ân Chi Dao biết điều rời khỏi vườn hoa: “Vậy anh làm bài tập đi, em không làm phiền anh!”
Trình Vọng nhìn bóng dáng cô gái nhỏ hết sức hiểu chuyện rời đi, trước khi cô bước qua cổng thì rốt cuộc vẫn gọi cô: “Lại đây.”
Ân Chi Dao quay đầu, nhưng thấy anh lấy ra tấm ván trượt giấu sau bụi chuối tây, cười bảo: “So với làm bài tập thì đương nhiên em kiki quan trọng hơn.”
……..
Tiểu khu có một đoạn đường dốc vòng quanh hồ dành cho xe đạp, ánh mặt trời buổi chiều tà lấp lánh ánh sáng trên mặt hồ, gió nhẹ xào xạc xuyên qua tán lá.
Trình Vọng chắp tay sau lưng, nhàn nhã lướt ván ngay phía trước.
Ân Chi Dao theo sau anh, chật vật giữ thăng bằng, cố gắng hết sức cũng có thể đủ “ngon lành” đuổi theo anh.
Hai người một trước một sau băng băng vòng quanh hồ.
Cô vốn còn lo lắng Trình Vọng vẫn chưa làm bài tập, có điều nghĩ lại, đứa lẹt đẹt đội sổ của khối như mày lại không không lo cho người có thành tích đứng đầu khối, có phải hơi bị lo bò trắng răng rồi không.
Trước mặt có một đoạn dốc đứng, sau khi Trình Vọng đổ dốc thì quay đầu hét lớn với Ân Chi Dao: “Em kiki, đừng theo, dừng lại đi.”
Thế nhưng, dường như anh đã đánh giá thấp tốc độ của Ân Chi Dao, ngay lúc Ân Chi Dao đang định giẫm ván trượt để phanh lại thì ván trượt đã mang theo cô vùn vụt ào xuống con dốc.
Ân Chi Dao hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Tốc độ càng lúc càng nhanh khiến trái tim cô run lên, hoang mang hét to: “Cứu mạng!”
“Đạp phanh.”
“Em đạp không được!”
Trình Vọng ném ván trượt, chắn ngay giữa đường.
Khoảnh khắc cô gái nhỏ lướt qua sát bên cạnh, anh bất ngờ đỡ lấy cô, cả hai cùng ngã xuống bãi cỏ bên đường, lăn vòng vòng liên tiếp mấy vòng rồi mới dừng lại.
Hai cánh tay Trình Vọng mạnh mẽ bảo vệ phần đầu của cô, ấn đầu cô vào ngực mình, tránh cho cô bị thương.
Sau khi dừng lại, Ân Chi Dao cũng không cảm thấy bị đau hay bị thương chỗ nào, chỉ nghe thấy thiếu niên bên dưới nặng nề rên lên một tiếng.
Cơ thể ấm nóng của anh tựa như bàn là, dán sát vào cô. Ân Chi Dao càng không dám động đậy, cứ như bị liệt nửa người, không chút cảm giác.
Mặt Ân Chi Dao dán vào cổ anh, khóe môi chạm vào làn da nơi cổ, nóng rực, mằn mặn.
Tim cô cũng thình thịch thình thịch, huyệt thái dương giật giật, toàn nhân như muốn bay lên.
“Không bị thương chứ?” Sau khi bình tĩnh lại, Trình Vọng cúi đầu nhìn cô nhóc trong lòng, kiểm tra sơ đầu và người cô: “Có bị đυ.ng trúng chỗ nào không?”
Ân Chi Dao lắc đầu: “Không có, không đau.”
Thấy cô không sao, Trình Vọng thở phào, có chút bất mãn nói với cô: “Em không đau, nhưng ông đây đau muốn chết.”
Ân Chi Dao hoảng hốt vội vàng từ trên người anh bò dậy, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Toàn bộ quá trình Trình Vọng đều che cho cô, nhưng còn bản thân anh thì thật sự ngã một cái thật mạnh, có điều may mà ngã xuống bãi cỏ nên cũng không xem như quá nặng.
“Bị thương ở đâu sao?” Ân Chi Dao quan tâm hỏi: “Để em xem thử.”
Hai tay anh chống trên bãi cỏ, bất đắc dĩ nhìn Ân Chi Dao: “Đau mông, xem sao.”
“……”
Ân Chi Dao đỏ mặt đẩy anh ra, Trình Vọng bật cười, đưa tay với cô: “Kéo anh dậy nào.”
Ân Chi Dao chần chừ vài giây, đi tới trước kéo anh dậy.
Bàn tay anh to lớn lại ấm áp, đầu ngón tay có chút cảm giác thô ráp.
Sau khi kéo anh dậy, Trình Vọng sờ cổ, hỏi Ân Chi Dao: “Mới rồi có phải em liếʍ anh không?”
“Sao có thể chứ!”
Ân Chi Dao đỏ mặt, kiên quyết không thừa nhận: “Anh bị ảo giác đó!”
“Ảo giác sao?” Trình Vọng hình như thật sự không chắc, sờ sờ cổ mình: “Còn tưởng em thật sự là cún chứ.”
“……..”
Trình Vọng xách ván trượt, cùng với Ân Chi Dao ngồi trên băng ghế trong vườn hoa trên con đường nhỏ cạnh hồ nghỉ ngơi. Mặt hồ lấp lánh ánh mặt trời buổi hoàng hôn, gió nhẹ cũng mơn man thổi, như thể không đành lòng nhiễu loạn khoảnh khắc bình yên này.
Trình Vọng lên tiếng trách: “Đã bảo em dừng lại rồi mà.”
“Anh không nhắc sớm chút.”
“Tự mình không có mắt chắc? Con dốc to như vậy mà không thấy à?”
Ân Chi Dao ấm ức nhìn anh: “Em thấy anh cũng đổ dốc mà.”
“Anh đổ dốc là em cũng muốn bám theo sao? Vậy anh chết thì liệu có phải em…”
Ví dụ này hình như có chút không thích hợp, Trình Vọng lập tức ngừng lời, đồng thời dùng sức vò đầu cô, cảnh cáo: “Cô ngốc này, học hành luôn không tốt, anh còn có nửa năm thôi là sắp phải vào đại học rồi, em phải làm sao hả.”
Ân Chi Dao rầu rĩ nói: “Tiếp tục ngu dốt chứ sao.”
Trình Vọng nhìn mặt trời dần lặn xuống nơi xa, ấy vậy mà thật sự có chút phiền muộn: “Khiến người khác bận tâm.”
“Em sẽ cố gắng.” Ân Chi Dao cam đoan với anh: “Thật sự sẽ cố gắng hết sức.”
Trình Vọng cúi đầu nhìn cô, trong mắt là vẻ dịu dàng khó mà nói rõ: “Tiểu quỷ, đại học đừng cách anh quá xa, ở cùng một thành phố với anh.”
“Vì sao?”
“Em cách quá xa, anh sẽ không an tâm.”
Trình Vọng hiểu cảm giác khi không có ba. Loại tuyệt vọng không có nơi nương tựa này, sợ hãi không dám mở mắt trong bóng đêm tăm tối…
Đây cũng là lý do vì sao anh đối với Ân Chi Dao đặc biệt quan tâm.
Anh thuận miệng nói: “Gặp chuyện gì không biết giải quyết thì phải nhớ gọi điện cho anh.”
“Ờm.”
Ân Chi Dao ủ rũ gật đầu: “Nếu anh yêu đương rồi thì em sẽ không thể gọi điện cho anh.”
Trình Vọng nói: “Chờ tới lúc anh yêu thì em cũng lớn rồi.”
“Còn lâu lắm mà!”
“Gì mà lâu, hai năm, cùng lắm là ba năm.”
Ân Chi Dao nghiêm túc đưa hai tay ra, thể hiện một con số với anh: “Ít nhất phải ba lăm tuổi mới coi như thật sự trưởng thành.”
Trình Vọng cạn lời đè tay cô lại: “Em bị thiểu năng à?”
Trong lòng Ân Chi Dao có chút buồn bã. Cô cảm thấy Trình Vọng một chút cũng không cảm giác được tâm ý của mình.
Có lẽ nếu cảm nhận được thì sẽ không đối tốt với cô như vậy.
Cô mong mỏi nhìn anh: “Vậy anh nhất định không được yêu đương quá sớm đâu nhé.”
Trình Vọng cho rằng chuyện này chẳng quan trọng gì, lười biếng đáp: “Được, đồng ý với em.”
Sáng thứ hai, Ân Chi Dao tìm Hứa Nhã Đồng lấy lại đồng phục. Hứa Nhã Đồng và các bạn khác từ trong nhà vệ sinh đi ra, thờ ơ nói: “À, đồng phục đó bị bẩn nên mình vứt rồi.”
“Vứt rồi!” Ân Chi Dao nổi cáu: “Sao cậu lại vứt chứ?!”
Hứa Nhã Đồng đúng lý hợp tình nói: “Vì mình bất cẩn làm dính dầu mỡ, cho dù có giặt thì cũng để lại vết ố. Mình sợ cậu không vui nên trực tiếp vứt đi. Yên tâm, mình sẽ tới phòng hậu cần đặt mua một bộ đồng phục mới trả cậu.”
“Cho dù là vậy cũng không thể vứt đi! Đó là đồng phục của mình mà! Sao cậu lại tự ý quyết định, có thể vứt đi như thế chứ?”
“Mình nói rồi, sẽ trả cậu một bộ mới còn không được sao!” Hứa Nhã Đồng hận nói mãi mà không thông: “Cũng đâu phải quần áo quan trọng gì, một bộ đồng phục mà thôi, có gì đâu chứ.”
Dứt lời, cô nàng không thèm để ý Ân Chi Dao nữa, rời đi cùng với các bạn.
Một người bạn thân của cô nàng châm chọc: “Trông bộ dạng nghèo xác xơ của cậu ta kìa.”
“Nhã Đồng, cậu cẩn thận chút nhé, trông cậu ta như vậy, hay là muốn lừa tiền.”
Trong lòng Hứa Nhã Đồng rất không thoải mái: “Sớm biết vậy không mượn cậu ta.”
Ân Chi Dao cứ như bị khoét đi máu thịt, máu tí tách tí tách rỏ xuống.
Trên bộ đồng phục kia có bức tranh chú cún mà Trình Vọng vẽ bằng bút bi.
Ngoài miệng Ân Chi Dao mặc dù nói ghét bỏ, sẽ bị giáo viên mắng nên muốn giặt sạch, nhưng âm thầm đặt mua keo đặc chế trên mạng, lưu giữ vĩnh viễn chú cún kia trên mép đồng phục.
Cô rất rất rất thích chú cún kia, đó là do Trình Vọng vẽ, đối với cô mà nói chính là lễ vật trân quý nhất!
Hứa Nhã Đồng nhẹ nhàng thốt một tiếng “Vứt rồi”, đem đồ vật mà cô trân trọng nhất ném đi!
Không khỏi khinh người quá đáng.
Ân Chi Dao đỏ mắt đuổi theo, một đấm đánh vào lưng cô nàng, đau đến độ Hứa Nhã Đồng gào lên: “Cậu làm gì thế! Đau lắm đó!”
Cô biết cô nàng sẽ đau, Ân Chi Dao từ bé không có gì khác ngoại trừ sức mạnh, đánh nhau với đám con trai trước giờ chưa từng thua, huống chi là một Hứa Nhã Đồng liễu yếu đào tơ.
Ân Chi Dao túm chặt tóc cô nàng, hung hăng nói: “Cậu dựa vào cái gì chứ!”
Các nữ sinh xung quanh hét lên, nhìn dáng vẻ Ân Chi Dao hung dữ như vậy thì đều không dám tiến lên ngăn cản. Một vài nữ sinh nhanh chóng chạy tới văn phòng tìm giáo viên.
“Cậu dựa vào cái gì mà vứt đồng phục của tôi!”
“Bỏ ra! Đau lắm đó! Bỏ tôi ra!”
Vào lúc này, cuối cùng có nam sinh trong lớp trước sau ùn ùn chạy tới, tách Ân Chi Dao và Hứa Nhã Đồng ra.
Hứa Nhã Đồng được nuông chiều từ bé, đã bao giờ bị đối xử một cách thô bạo như vậy. Toàn thân mềm nhũn không chút sức lực ngã ngồi trên đất, nước mắt nước mũi ròng ròng.
Các nam sinh bảo vệ cô ấy sau lưng mình, có nam sinh thậm chí còn đẩy Ân Chi Dao: “Sao cậu lại bắt nạt Hứa Nhã Đồng!”
Ân Chi Dao xoay người muốn bỏ đi, nhưng nam sinh lập tức níu cô lại: “Còn định chạy phải không, cậu ở đây chờ giáo viên đến.”
Ân Chi Dao cũng không hổ danh tiểu muội nóng tính, dễ dàng thoát khỏi cậu ta, xoay người chạy đi.
Mấy nam sinh thấy vậy liền nhao nhao đuổi theo ngăn Ân Chi Dao: “Đừng hòng chạy, chờ cô Trương tới đây, cậu sẽ không thoát tội!”
Thậm chí có nam sinh trực tiếp đưa tay, định túm lấy cô.
Đúng lúc này thì Trình Vọng vừa hay đi ngang qua trông thấy.
Thấy cô nhóc bị nam sinh xô đẩy, não anh liền tê liệt, nhanh chóng chạy tới, một quyền liền đấm nam sinh níu lấy Ân Chi Dao kia, đánh cho cậu ta sao bay vòng quanh, chảy cả máu mũi.
Anh giữ tay Ân Chi Dao, kéo cô ra sau lưng mình, ánh mắt lạnh lẽo đến độ muốn đóng băng: “Mấy tên con trai bắt nạt một cô gái, các cậu cũng giỏi lắm.”
“Là cậu ta đánh người trước!”
Trình Vọng quay đầu nhìn Hứa Nhã Đồng đang nước mắt ròng ròng ở đằng kia, rồi lại quay đầu nhìn Ân Chi Dao, ánh mắt có chút phức tạp: “Em gái, em đánh người à?”
Ân Chi Dao nhìn Hứa Nhã Đồng khóc như hoa lê dưới mưa, cô cắn môi, cố gắng nén nhịn ấm ức, gật đầu.
Trình Vọng nhìn bộ dạng chịu đựng oan ức của Ân Chi Dao, tim như thể bị giày vò.
Im lặng mấy giây, anh bất chấp tất cả, bao che đến cùng: “Con gái đánh nhau là chuyện của họ, mấy cậu là con trai tham gia vào làm gì.”
Các bạn học xung quanh trố mắt nhìn nhau, có chút nghệch ra không hiểu nổi.
Trình Vọng không phải mắt mù rồi chứ, rõ ràng người bị bắt nạt chính là bạn gái tin đồn của anh – Hứa Nhã Đồng, sao mà anh lại cứ bênh Ân Chi Dao chằm chằm thế.
Nam sinh bị đấm một tay che mũi, chỉ vào Ân Chi Dao tức giận nói: “Cậu ta là con gái sao! Cậu ta còn hung hãn hơn cả con trai! Đồ cọp mẹ!”
Nghe thấy có người mắng cô, Trình Vọng quay đầu chỉ nam sinh đó, tuôn ra lời lẽ thô tục lần đầu tiên của học sinh gương mẫu suốt ba năm trung học: “Con mẹ nó cậu thử nói thêm câu nữa xem!”