Chuyển ngữ: MicKiều Chính Dương hẹn Trình Vọng tới quảng trường tham gia thi đấu, Trình Vọng hơi bị hấp dẫn, quay lưng hỏi Ân Chi Dao: “Bài khóa học thuộc rồi?”
“Ờm…”
Ân Chi Dao cầm sách giáo khoa tiếng Anh, vẫn đang do dự nhưng lại nghe anh nói: “Học xong thì dẫn em ra ngoài chơi.”
“Thuộc rồi!”
Đoạn đầu tiên cô thuộc làu làu, nhưng nội dung sau đó thì có chút lắp bắp.
Trình Vọng thấy trong đôi mắt cô nhóc lóe lên ánh sao khát vọng, không muốn dập tắt vui vẻ của cô nên dứt khoát đẩy xe đạp từ trong vườn ra ngoài: “Trước khi đi ngủ học thêm một lần.”
“Oh yeah!”
Kiều Chính Dương thấy thế thì rất chi mất hứng, chán ghét nói: “Chúng ta đi thi đấu, cậu dẫn nó theo làm gì, vướng chân vướng tay.”
Ân Chi Dao hậm hực trừng mắt với anh, tên ranh này thật sự là càng nhìn càng thấy ghét.
Anh chàng không khách khí độp lại: “Nhìn cái gì mà nhìn, về làm bài tập của mày đi.”
Ân Chi Dao quay đầu thành khẩn trông mong nhìn Trình Vọng: “Em muốn đi.”
Trình Vọng đương nhiên cũng vui vẻ dẫn cô theo, thoải mái nói: “Lên xe nào.”
Ân Chi Dao mím môi cười, khoái chí ngồi lên yên sau xe Trình Vọng, thè lưỡi với Kiều Chính Dương.
Kiều Chính Dương khó chịu nói: “Cậu dẫn nó theo thật à?”
Còn đang nói thì xe đạp đã chạy ra ngoài.
Kiều Chính Dương hết cách, chỉ có thể đẩy xe đạp trong sân nhà mình ra đuổi theo, ầm ĩ với Ân Chi Dao: “Đã ở cùng cậu ta êm đẹp thế thì dứt khoát ở lại nhà cậu ta luôn đi, đừng có cu gáy chiếm tổ se sẻ ở lỳ nhà tao nữa.”
“Anh tưởng tôi muốn chắc, nếu anh có thể thuyết phục được mẹ tôi, cho tôi trở về nơi ở ngày trước, sống chung với anh trai thối thì một phút tôi cũng không dây dưa.”
Kiều Chính Dương nhất thời cứng miệng, có chút bực bội, mấy phút sau mới nói tiếp: “Lúc mày chưa tới tao sống vui vẻ biết bao nhiêu, mày quấy nhiễu cuộc sống của tao, còn cướp mất ba tao, ông ấy hiện giờ quan tâm mày còn nhiều hơn cả tao.”
Ân Chi Dao kéo mí mắt chọc quê anh: “Kiều bảo bảo đáng thương quá đi, sự cưng chiều của papa bị người ta cướp mất rồi.”
“Mày muốn chết có đúng không!” Kiều Chính Dương thẹn quá hóa giận, dùng bánh trước xe đạp đυ.ng cô: “Mày nói lại lần nữa thử coi!”
Ân Chi Dao bị anh đυ.ng trúng nên mất thăng bằng, hét lên một tiếng, theo phản xạ ôm eo Trình Vọng.
Trình Vọng tăng tốc, bỏ lại Kiều Chính Dương, đồng thời cũng dặn cô: “Đừng thả tay.”
Ân Chi Dao trấn tĩnh lại mới nhận ra mình đang ôm anh, quả thực có chút xấu hổ định buông tay, nhưng nghe Trình Vọng nói vậy thì cô do dự….
Vẫn nên ôm anh đi.
Xe đạp chạy qua mấy con phố, tới gần khu vực trường đại học của Nam Thành.
Ở đây có một câu lạc bộ của thanh thiếu niên yêu thích trượt ván, rất đông những người chơi ván trượt đều ở đây tổ chức các trận thi đấu quy mô nhỏ.
Nơi này có mấy khu vực sân hình chữ U lượn sóng nối tiếp nhau, còn lưu lại vô số vết bánh xe của ván trượt cũng như xe đạp. Dưới đáy sân hình chữ U còn có mấy thứ đại loại như chướng ngại vật hình cân và hình trụ.
Có mấy nam thanh niên và hai ba cô gái mặc quần áo hoa hòe sặc sỡ, đang đạp ván trượt tới lui lượn vòng trong sân chữ U.
Trình Vọng và Kiều Chính Dương đậu xe đạp bên lề đường. Lúc này, một anh chàng mặc áo hoodie rộng thùng thình chạy qua gọi hai người.
“Uây, Trình ca, Chính ca, tới đúng lúc lắm, sắp sửa có trận đấu với người bên Tam Trung, ố…”
Chu Minh Sóc nghiêng đầu nhìn Ân Chi Dao: “Ai dẫn theo bạn gái tới vậy?”
Lời vừa thốt ra thì mấy anh chàng đang ôm ván trượt đều quay người nhìn về phía họ.
Ân Chi Dao đang muốn giải thích thì Trình Vọng và Kiều Chính Dương đồng thời lên tiếng—
“Em gái tôi.”
Nói xong câu này thì cả hai đều trố mắt nhìn nhau.
Chu Minh Sóc không hiểu cho lắm: “Hai người các cậu…rốt cuộc là em gái của ai?”
Kiều Chính Dương dưới tình thế cấp bách thừa nhận Ân Chi Dao, khi trấn tĩnh lại thì cảm thấy chẳng còn mặt mũi, chỉ vào Trình Vọng không ngừng nói: “Của cậu ấy của cậu ấy…”
“Thì ra là em gái của Trình Vọng à.” Chu Minh Sóc cười: “Thế thì cô bé này khẳng định sẽ không tự nguyện rồi nhỉ.”
Ân Chi Dao ngạc nhiên nói: “Ấy, sao anh biết?”
“Đương nhiên là biết chứ, con gái không muốn làm em gái cậu ấy đâu.”
Ân Chi Dao cảm giác thấy anh chàng này rất thú vị, đồng cảm gật đầu: “Đúng thế á.”
Thế nhưng, lời Chu Minh Sóc lại biến chuyển nói: “Làm em gái chán biết bao, ai lại không muốn làm bạn gái Trình Vọng cơ chứ.”
Đầu óc Ân Chi Dao bị đả kích, suýt nữa thì sặc nước miếng của chính mình: “Ý em không phải vậy!”
Trình Vọng kéo Ân Chi Dao đến bên cạnh, nói với Chu Minh Sóc: “Được rồi, cô nhóc da mặt mỏng, đừng chọc ghẹo như vậy.”
“Che chở ghê chưa.”
Chu Minh Sóc cũng không đùa giỡn nữa, nói: “Chờ một chút sẽ có trận đấu, phần thưởng là ván trượt SFG đời mới, hai cậu có muốn thử không.”
Kiều Chính Dương nghe thấy thì nóng lòng muốn giành giải quán quân, Trình Vọng xoay người nói với Ân Chi Dao: “Em ngoan ngoãn ở đây chờ anh, đừng chạy lung tung, chờ anh trai Chính của em thắng ván trượt cho em.”
Kiều Chính Dương liên tục phản bác: “Ai nói muốn cho nó! Cậu đừng có hứa bậy bạ.”
“Cậu có ván trượt rồi, thắng cũng không cho cô ấy thì cho ai.”
“Mình cất kho không được à.” Anh chàng ghét bỏ nhìn Ân Chi Dao: “Cho nó, phung phí của trời.”
Ân Chi Dao lè lưỡi với anh: “Chả hiếm lạ gì!”
Trình Vọng dẫn Ân Chi Dao tới khu vực khán giả của sân chữ U, sắp xếp cô ngồi ở vị trí phía trước, “Đừng chạy lung tung, chỗ này tốt xấu lẫn lộn, nếu như có người đến bắt chuyện với em, không có ý tốt, em hãy lớn tiếng gọi anh.”
“Ừm!”
Trình Vọng xách ván trượt nhảy xuống, thi thoảng còn không an tâm quay đầu quan sát cô, xem cô có chạy lung tung hay không.
Ân Chi Dao biết Trình Vọng hoàn toàn triệt để xem cô như em gái, hơn nữa còn chăm sóc đúng kiểu đối với người nhà, không chút tạp niệm…
Dù không cam tâm cho lắm, nhưng cũng may, cô sẽ không bị đối đãi như những cô gái thích anh khác hay với những người tỏ tình với anh…lạnh lùng xa cách.
Ân Chi Dao một mặt vừa quyến luyến loại đãi ngộ đặc biệt này, nhưng một mặt khác cũng thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Thầm thích một người, chính là chuyện không biết nên làm thế nào như vậy đấy.
Sợ người ấy biết được sẽ xa lánh mình, nhưng lại muốn trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất trong mắt người ấy.
Nhưng cho dù thế nào, cảm giác sợ hãi vẫn chiếm nhiều nhất. Cô không muốn giống như những cô gái khác, bị sự lịch sự của anh cự tuyệt, vĩnh viễn mất đi cơ hội có thể gần gũi với anh.
Ân Chi Dao mím môi, thầm hạ quyết tâm, bắt đầu đem bí mật này chôn sâu tận đáy lòng.
….
Trong không gian hình chữ U, bóng dáng Trình Vọng nhanh chóng bật lên, so với lúc anh chơi ván trượt trên mặt phẳng thì lại càng thêm phần tự do, cùng với ván nhảy lên trụ bằng, xoay người cực nhanh, phóng lên bậc cao nhất của sân chữ U, cuối cùng hạ người, lao xuống bên dưới.
Sau khi so sánh với dáng vẻ vụng về của Kiều Chính Dương và mấy chàng trai xung quanh khác, cô mới phát hiện, kỹ thật lướt ván của Trình Vọng siêu giỏi.
Cảm giác thăng bằng của anh quá tốt, ở nơi đầy chướng ngại có độ khó cao thế này vẫn cứ như đang dạo chơi.
Có mấy bận Ân Chi Dao kích động bật dậy vỗ tay cổ vũ anh. Trình Vọng quay đầu nhìn, nhấc tay ra hiệu bảo cô ngồi xuống, đừng gào lên khiến người khác chú ý.
Ân Chi Dao nghe lời ngồi xuống, kích động nhìn anh.
Trong mắt cô, Trình Vọng gần như tỏa sáng.
Chu Minh Sóc ngồi trên chiếc ghế dài cạnh Ân Chi Dao, hét lên với Trình Vọng đang bay lượn trong sân chữ U: “Trình Ca, an tâm thi đấu, mình giúp cậu trông chừng cô ấy.”
Trình Vọng gật đầu, chân đạp ván, trượt ra vòng ngoài.
Chu Minh Sóc nhìn động tác của anh, vừa kích động vừa cảm thán: “Thiên phú cùng với trình độ giỏi nhường này của cậu ấy mà không thể tham gia thi đấu thì đúng là quá đáng tiếc rồi.”
Ân Chi Dao quay sang, chớp mắt hỏi, “Tham gia thi đấu?”
“Trình Vọng từ nhỏ đã bắt đầu trượt ván rồi, lợi hại lắm ấy. Hồi trung học còn vào đội tuyển thiếu niên chuyên nghiệp, có điều sau đó thì rút lui.”
“Vì sao lại rút lui?”
“Trong nhà có chút chuyện.”
Ân Chi Dao ngạc nhiên nhìn anh: “Chuyện gì vậy ạ?”
Chu Minh Sóc nhìn Ân Chi Dao không biết tình hình, hiển nhiên cũng sẽ không bà tám đem chuyện trong nhà người khác ra kể lung tung nên chỉ đơn giản nói: “Em cũng biết đó, chơi trượt ván ấy mà, có ai thật sự xem nó như nghề nghiệp đâu chứ, mặc dù cũng là một trong những hạng mục thể thao, nhưng mà…người bình thường đều cho rằng đây là trò chơi, bao gồm cả người lớn trong nhà.”
Ân Chi Dao tựa như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Chu Minh Sóc tiếp tục nói: “Anh nghe nói tập đoàn công nghệ lớn như Trình gia, quản lý cấp cao đều xuất thân là dân kỹ thuật, càng khỏi nói đến Trình Vọng là đứa trẻ duy nhất trong nhà, IQ lại cao. Chơi trượt ván chắc chắn chỉ lãng phí.”
Ân Chi Dao cảm nhận được đạo lý trong lời nói của anh, nhưng với câu cuối thì không dám gật bừa: “Làm chuyện mình thích sao lại gọi là lãng phí chứ.”
Chu Minh Sóc vỗ vỗ đầu cô, cười bảo: “Trình độ giác ngộ của bạn nhỏ rất cao nhé.”
Ân Chi Dao tránh bàn tay Chu Minh Sóc.
Không phải người nào cũng có thể tùy tiện sờ đầu cô.
Cô luôn cảm thấy Trình Vọng không được vui vẻ, mặc dù lúc nào cũng cười nhưng trong lòng anh thật sự dồn nén quá nhiều chuyện.
Có lẽ, chỉ khi làm điều mình thích thì đáy mắt mới xuất hiện nụ cười chân thật nhất.
Ví dụ như hiện tại, toàn thân anh đều lấp lánh ánh sáng.
…..
Mắt thấy cuộc thi sắp kết thúc, nhóm của Trình Vọng không nghi ngờ gì sẽ có được điểm số cao nhất.
Mấy anh chàng nhóm đối thủ có chút ý tứ không chịu thua, luôn như có như không ở khúc nguy hiểm nhất va chạm Trình Vọng.
Mấy lần trông thấy đều khiến Ân Chi Dao kinh hồn bạt vía.
Sân chữ U rất dốc, nếu bị ngã như vậy cộng thêm không có bất cứ đồ bảo hộ nào, không chừng sẽ bị thương nghiêm trọng đó.
Cô kích động nói với Chu Minh Sóc bên cạnh: “Bọn họ phạm quy, sao trọng tài còn không lên tiếng chứ!”
Chu Minh Sóc thờ ơ nói: “Cũng đâu phải trận đấu chính quy nên làm gì có trọng tài. Chuyện như vậy ngày nào cũng cũng có, người ta đυ.ng em, em cũng có thể đυ.ng lại họ, nghiêm túc mới là thua thật sự.”
“……….”
Ân Chi Dao sợ Trình Vọng ngã, vì thế gào to: “Anh Trình Vọng, em không cần ván trượt mới! Anh cẩn thận chút.”
Trong khoảnh khắc Trình Vọng xoay người, trao cho cô một ánh mắt hãy yên tâm.
Ân Chi Dao sao có thể an lòng, đứng dậy sốt ruột chăm chú quan sát nhất cử nhất động của anh.
May mà động tác của Trình Vọng nhanh nhẹn, hơn nữa di chuyển trên tuyến đường có độ khó cao, mấy anh chàng đối thủ căn bản không bì kịp tốc độ của anh, liên tiếp đều bị anh xoay người tránh đi, ngược lại bản thân té tới mặt mày tối sầm.
“Bây giờ em đã biết thực lực của Trình ca rồi chứ.” Chu Minh Sóc cười nói: “Có mù mới lo lắng không đâu.”
Ân Chi Dao rốt cuộc thở phào, nhẹ ngồi xuống.
Trông thấy đáy mắt của cô gần như lấp lánh ánh sao, Chu Minh Sóc chặc lưỡi: “Bé con, em thật sự là em gái cậu ấy? Sao anh thấy ánh mắt này của em cứ như hận không thể cắn một cái ăn sạch cậu ấy luôn vậy đó.”
“Anh đừng nói bậy.” Ân Chi Dao vội phản bác: “ Anh Trình Vọng lợi hại, em sùng bái anh ấy không được sao!”
“Sùng bái là đúng rồi, không phải nói con gái thích con trai thì đều bắt đầu từ sự sùng bái ư.”
“Sao anh lại đáng ghét y chang Kiều Chính Dương thế!”
Chu Minh Sóc thấy cô nhóc không vui, mới chọc thì đã đỏ mặt: “Được được được, anh không trêu em nữa, lát nữa Trình Vọng lại trách anh.”
…….
Nhóm người ấy thấy đấu không lại Trình Vọng, vì thế lại quay qua đυ.ng nhóm Kiều Chính Dương.
Hiển nhiên Kiều Chính Dương không có kỹ thuật tốt như Trình Vọng, bị mấy tên này chơi xấu đến nổi cơn tam bành, dưới tình huống tinh thần không ổn định lại không có phòng bị nên cả người lẫn ván đều từ trên chướng ngại vật ngã xuống, nằm vật trên đất, ôm đầu gối lăn hai vòng.
Ân Chi Dao thấy thật sự xảy ra chuyện thì vội đứng dậy chạy qua chỗ anh.
Bình thường thì ầm ĩ nhốn nháo, nhưng vào thời điểm thế này, Ân Chi Dao vẫn phải đứng về phía anh.
“Nè, anh không sao chứ!”
Kiều Chính Dương nằm trên đất, đau đớn vô cùng: “Mợ, gãy chân rồi!”
Trình Vọng cũng tức giận, thấy Kiều Chính Dương bị mấy tên này va chạm đến ngã lăn thì dừng ván trượt, chạy tới kéo cổ áo “kẻ gây chuyện”, ném mạnh xuống đất, một chân đạp lên bụng anh ta.
Anh xuống tay tàn nhẫn như vậy khiến Ân Chi Dao không ngờ tới.
Một Trình vọng luôn dịu dàng lịch sự, vậy mà…cũng sẽ đánh người!
Thế nhưng, tình hình sau đó càng khiến cô trố mắt không thốt nên lời.
Trình Vọng đâu chỉ đánh người, còn là cao thủ một chọi mười đấy.
Mấy nam sinh xung quanh thấy bạn mình chịu thiệt liền hè nhau xông lên, kết quả bị hai ba chiêu của anh quật ngã ra đất, động tác liền mạch, so với tốc độ mạng 5G còn véo véo hơn.
Anh đứng trước mấy tên xấu xa đã xây xẩm mặt mày ấy, đồng tử đen láy chứa đựng khí lạnh thâm trầm.
“Cút.”
Đám nam sinh thấy đυ.ng phải người không dễ chơi thì nào dám ở lại, dìu dắt nhau chạy tán loạn.
Ân Chi Dao chạy tới trước mặt Kiều Chính Dương, hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”
Trán Kiều Chính Dương đẫm mồ hôi, gắng chống người ngồi dậy: “Mẹ nó, trật chân rồi.”
Trình Vọng chạy đến, đỡ Kiều Chính Dương đi bệnh viện ở đối diện.
Kiều Chính Dương trụ bằng một chân, bước đi khập khiễng, thảm thiết kêu không ngừng—
“Đau đau đau!”
“A! Mình sắp chết rồi!”
Trình Vọng phớt lờ anh chàng, đưa tay ra, quay người cầm cổ tay Ân Chi Dao: “Theo kịp.”