“Hai vị mua sắm xong rồi sao?” Bảo vệ mặc đồng phục ngồi sau cửa chào hỏi.
Bạch Phong Dao mỉm cười lễ phép.
“Làm việc vất vả .”
Dương Phỉ vỗ tay, nói:” Đúng rồi, ông Trương, trước khi ra ngoài đã quên hỏi ông, ông có nhìn thấy một cô gái chạy ra không?” Hắn miêu tả diện mạo cùng cách ăn mặc của Trương Tuyết.
Ông Trương nhíu mày tự hỏi trong chốc lát, mới nói: “Có, có, tôi có nhìn thấy cô gái kia, nàng hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, cho nên tôi có ấn tượng rất sâu.”
Quả nhiên là chạy trốn . Dương Phỉ hừ lạnh một tiếng, nói: “Sau này cô ta còn đến, ông liền trực tiếp đem ả đuổi ra ngoài, không cần lưu tình, ả nếu sống chết không chịu đi, liền gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần, bảo bọn họ phái người đến đem ả mang đi.”
Ông Trương vẻ mặt do dự nói: “Như vậy… Hình như không được tốt lắm đâu?”
Bạch Phong Dao thỉnh cầu nói: “Bảo vệ Trương, cô gái kia hay làm phiền chúng tôi, nếu lần sau nàng có tới tìm chúng tôi, mặc kệ là tìm ai, ông cứ nói không có thì tốt rồi, nếu chúng tôi có ở nhà, vậy phiền ông gọi điện thoại báo cho chúng tôi biết một tiếng.”
Ông Trương lúc này mới thoải mái gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, tôi cũng sẽ nói với những người phụ trách ca khác chú ý một chút.”
“Cám ơn ông.”
“Không cần khách khí, đây là bổn phận của chúng tôi.”
Hai người bọn họ lại cùng ông Trương nói chuyện phiếm vài câu, mới chào tạm biệt, vào thang máy.
“Kỳ thật, tôi vẫn cảm thấy đám người ông Trương kia rất giống mấy tay anh chị, Phong Dao, cậu không cảm thấy như vậy sao?”
Bạch Phong Dao nghi hoặc hỏi: “Có sao?”
Dương Phỉ nặng nề gật đầu, có chút đăm chiêu nói: “Có, vừa thấy là biết xuất thân xã hội đen, không biết công ty bảo an của bọn họ, có phải cũng là xã hội đen “rửa tay gác kiếm” hay không?
Hắn đem túi mua sắm đặt xuống, ôn hòa cười nói: “Mặc kệ lúc trước bọn họ có từng là xã hội đen hay không, bây giờ bọn họ đã cải tà quy chính, làm việc cũng rất tốt, như vậy thì tốt rồi, không phải sao?”
Dương Phỉ bĩu môi nói: “Tôi chỉ là tò mò, cũng không có ý phản đối bọn họ, ông Trương này cũng không tệ, tôi cũng rất thích ổng…”
Ý thức được Dương Phỉ tựa hồ có điểm tức giận, Bạch Phong Dao lập tức làm ra động tác xin lỗi.
“Là tớ không đúng, tha thứ cho tớ được không?”
Dương Phỉ cho Bạch Phong Dao một đấm, nhìn hắn vì đau đớn mà mày hơi nhăn lại, mới vui vẻ cười nói: “Hắc hắc, tôi hào phóng, miễn cưỡng tha thứ cậu.”
Cho dù đã trúng một đấm, bụng ẩn ẩn đau, Bạch Phong Dao không chỉ không giận Dương Phỉ, ngược lại còn nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn đến mê muội, ngay cả đau đớn trên bụng, cũng biến thành ngọt ngào vui sướиɠ.
Dương Phỉ thô bạo nói: “Bị đánh còn cười?”
“Bởi vì là cậu đánh.”
Bạch Phong Dao đem mặt vùi vào cổ Dương Phỉ, ngửi mùi vị trầm hương giống như sữa tắm mình đang dùng, có thể cùng Dương Phỉ thân mật như vậy, đây là kết quả mà trước khi gài bẫy Trương Tuyết, dù thế nào hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Sớm biết lên giường với phụ nữ, sẽ làm Dương Phỉ phản ứng mạnh như vậy, hắn đã sớm làm… Bất quá, kết quả cũng giống nhau, quên đi… Có thể có được dã thú xinh đẹp vẫn hằng mong nhớ, lãng phí nhiều thời gian hơn nữa cũng đáng giá .
Bạch Phong Dao ở bên tai Dương Phỉ thấp giọng nói: “Phỉ, chỉ cần cậu cười với tớ, cho dù bị đánh nữa, tớ cũng cam tâm tình nguyện.”
Hơi thở hai người gần gũi như thế, cảm thụ được nhiệt khí Bạch Phong Dao thở ra, lưng Dương Phỉ không khỏi phát run, nhưng miệng vẫn quật cường nói: “Cậu có chứng bị “ngược cuồng” à…” (thích bị ngược)
Bạch Phong Dao giương môi, đang muốn nói gì đó, chợt nghe đinh linh một tiếng, đã đến tầng bọn họ ở.
Cửa thang máy vừa mở, Dương Phỉ liền đẩy mặt Bạch Phong Dao ra, bước nhanh ra ngoài, chật vật chạy trốn, giống như sau lưng có quái vật.
“Ha ha, Phỉ đáng yêu của tớ.”
Khóe miệng tươi cười, Bạch Phong Dao một lần nữa xách lên một đống túi mua sắm, không nhanh không chậm rời khỏi thang máy.