Phần 2 chương 6

Đoàn Nhiên, 8 năm trước phát súng ghim vào tim của cô vẫn chưa đủ để cô hận tôi sao? Có lẽ bây giờ cô hận tôi, nhưng hận này chỉ là ngoài mặt, từ trong ánh mắt của cô tôi vẫn thấy còn yêu thương. Có phải gϊếŧ chết cô thì mới có thể ngừng lại chuyện tình cảm này? Cô và tôi vốn ko cùng thế giới, cô nên sống cuộc đời vui vẻ, chứ ko phải như bây giờ. Bề ngoài dường như cô có thể kiềm chế tôi, nhưng tôi và cô đều biết, ai giam cầm ai.

Khi Giang Lai tỉnh lại, trên bàn để một ly thuỷ tinh, bên trong có một chất lỏng màu đỏ sậm. Vài mét ở ngoài Giang Lai cũng có thể nghe được mùi vị đó, bên trong ly đó ko phải rượu Bồ Đào, mà là máu người còn tươi.

Giang Lai cảm thấy có chút buồn nôn, cầm ly đi thẳng vào wc, ào một cái đổ vào bồn cầu, dội nước, đem chất lỏng sền sệt màu đỏ trôi đi. Giang Lai ném cái ly vào thùng rác, đi ra khỏi wc đã thấy Đoàn Nhiên đứng đó.

"Quản việc ko đâu." - Giang Lai mắt lạnh nhìn cô ấy, mới đi 2 bước liền cảm thấy 2 chân nhũn ra. Đoàn Nhiên bước nhanh tới đỡ lấy cô, cười:

"Chị đứng còn ko vững, còn cậy mạnh. Chị đã lâu rồi ko uống máu mà."

"Máu này lấy ở đâu? Cô gϊếŧ người?"

Đoàn Nhiên cười: "Em là cảnh sát, sao lại gϊếŧ người?"

Giang Lai thấy Đoàn Nhiên tự nhiên mặc áo tay dài, lấy tính cách của cô ấy thì ko bao giờ tự nhiên mặc quần áo kín mít. Giang Lai cảm thấy, nếu bây giờ Đoàn Nhiên mặc áo ngắn tay, có thể thấy được một vết thương vẫn còn chảy máu.

"Đối với em lời hứa rất quan trọng?" - Đoàn Nhiên đem theo trêu tức nói.

"Tôi chỉ cảm thấy muốn ói mà thôi, chứ ko quan hệ gì tới cô."

"Đúng là mạnh miệng, trước đây khi nằm dưới thân em khóc rống, đâu phải thế."

Giang Lai uốn người, tránh thoát cái ôm của cô ấy. Cô đã quen bị Đoàn Nhiên trêu chọc, muốn cô thay đổi sắc mặt, thật sự rất khó. Phần tình cảm này đã ko còn, nếu cứ dây dưa như vậy chỉ làm tổn thương của cả 2 càng sâu, cần gì chứ? Chỉ là Đoàn Nhiên cố tình ko hiểu đạo lý này. Đoàn Nhiên xưa nay vẫn là người cố chấp, khi cô ấy đã quyết làm gì thì ko dễ dàng thay đổi. Hai người gặp gỡ chính là một sai lầm, 2 người là người của 2 thế giới, miễn cưỡng yêu nhau, kết quả chính là hai bên đều tổn thương.

Đoàn Nhiên ko tiếp tục nói sâu về vấn đề kia, châm điếu thuốc nói: "Tối nay em với Lương Trương đi gặp mặt 2 người khác của SS7, chị muốn đi ko?"

Giang Lai nói: "Tôi chỉ là pháp y của một sở cảnh sát nhỏ mà thôi, hiện tại đang trong thời gian nghỉ phép, đâu có cái phúc gặp mấy vị quan lớn."

"Chị ko nói, em còn ko biết chị lại làm cảnh sát."

"Tôi thích ở cạnh xác chết, đôi lúc còn được uống máu người chết, nếu ko sao tôi sống được đến giờ."

Đoàn Nhiên cúi người: "Em rất muốn biết, uống máu người chết với máu người sống có gì khác nhau? Đều là con người, chị đều là uống máu người thôi, quái vật!"

Giang Lai nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nói: "Tôi là quái vật chuyện này ko cần cô nhắc."

Đoàn Nhiên rút tay lấy còng ra, còng tay phải của Giang Lai vào tay trái của cô.

"Cô làm gì?" - Giang Lai muốn rút tay ra, lại bị Đoàn Nhiên kéo về."Em đi đâu, chị phải theo đó, ko được rời em một bước."

Giang Lai cau mày: "Đồ bệnh."

Đoàn Nhiên cười: "Chị mới biết sao? Em bị bệnh, hai năm trước bác sĩ có yêu cầu em phải nghỉ ngơi, nhưng chưa tìm được chị làm sao em có thể nghỉ ngơi."

Giang Lai nhìn Đoàn Nhiên, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, hỏi: "Cô thật sự có bệnh?"

"Như chị muốn."

"Bệnh gì? Tại sao?"

"Bệnh thần kinh, về phần tại sao, lẽ nào chị ko đoán ra?"

Giang Lai ngẩn người, sau đó "hừ" một tiếng: "Tẻ nhạt." - Cô thật sự xém tin.

"Mặc kệ chị có tình nguyện hay ko, chị đã ở đây muốn trốn cũng ko thoát. Biết ko?"

Giang Lai nói: "Tôi có thể nói ko sao?"

Đoàn Nhiên nói: "Ko thể."

Đoan Mộc Thần ko chịu nổi, gõ cửa: "Tư Nguy, em xong chưa?" - Gần một tiếng, Trương Tư Nguy vẫn còn lằng nhằng bên trong. Đoan Mộc Thần cầm cơm nước trong tay, sắp chết đói.

"Đợi tý, tôi mặc đồ đã."

"............."

Mấy đứa nhỏ này đúng là hết cách! Mặc có bộ độ mất bao nhiêu thời gian? Lâu vậy sao?

"Em ko phải cố ý đó chứ!" - Đoan Mộc Thần có chút tức giận.

Cửa đột nhiên mở ra, Trương Tư Nguy tóc còn ướt khoác lên trên vai, chỉ mặc áo khoác ngủ với buộc thắt lưng, bộ ngực đầy đặn thoắt ẩn thoát hiện, làm Trương Tư Nguy đột nhiên toát ra vẻ ngợi cảm. Ánh mắt Đoan Mộc Thần bất giác nhìn vào ngực Trương Tư Nguy, Đoan Mộc Thần cao hơn Trương Tư Nguy một chút, từ cao nhìn xuống, tầm nhìn tốt..........rất tốt.

"Đoan Mộc Thần, chị quả nhiên là một tên lưu manh." - Trương Tư Nguy tức giận hất đầu, đuôi tóc xém nữa sượt lên mặt Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần vội vàng tránh, trong lòng thán phục. Mấy sợi tóc dài này đúng là hay, hoàn toàn có thể dùng làm ám khí.

Đoan Mộc Thần để thức ăn lên bàn, nói: "Ăn cơm đi, ăn xong chúng ta còn đi dạo."

Trương Tư Nguy ngồi xuống, nói: "Chị cảm thấy 50 triệu đô thì mua được gì tốt? Nói cho chị biết, 3 năm trước tôi được một lần mẹ cho cái thẻ bên trong có 1000 vạn, lúc đó tôi rất hứng khởi, lá bùa 5 triệu! Kết quả, tôi liền mua 2 lá đem về."

"Mắc như vậy sao, sao ko đi cướp luôn đi!"

Trương Tư Nguy ăn salad nói: "Đắt là đắt, có điều nơi này toàn hàng tốt, ko giống mấy lá bùa bán trên thị trường, 100 tệ một lá mà hoàn toàn ko có pháp lực. Cũng ko biết là đạo sĩ giang hồ nào vẽ lung tung."

"Vậy em giúp tôi chọn một cái gì đó thực tế, lực sát thương tương đối lớn đi." - Đoan Mộc Thần cầm cái nĩa, cười.

"Chị nghĩ cũng đơn giản ghê! Làm gì dễ đến vậy."

"Được rồi, em ăn nhanh chút, tôi ko chờ nổi."

Trương Tư Nguy nghiêng người: "Nói mấy người dễ dàng kích động thì trí thông minh thấp, chị đúng là ví dụ điển hình của câu nói này."

Đoan Mộc Thần: ".........."

Ban đêm Hồng Khám rất náo nhiệt, náo nhiệt đến mức ko chịu được.

Mùa hè nóng nực, người chen đầu đường cũng sẽ phát bực.

Đoan Mộc Thần nắm tay Trương Tư Nguy, chỉ sợ em ấy bị dòng người cuốn đi mất. Sao nhiều người vậy? Hồng Khám bán đồ mắc như vậy mà vẫn rất đông, đúng là mở rộng tầm mắt.Trương Tư Nguy đi lên trước: "Ko được, thực sự chen ko nổi, ngồi tàu điện ngầm lúc sáng sớm cũng ko đáng sợ như vậy. Đoan Mộc Thần, chúng ta đi qua con phố khác thôi, đừng có chen chúc ở đường chính nữa."

Đoan Mộc Thần dựng ngón cái lên, ý kiến hay.

Đẩy đoàn người ra, Đoan Mộc Thần và Trương Tư Nguy chui ra, nhất thời rộng rãi thoải mái.

"Hít hà, hít hà!" - Trương Tư Nguy ngửa mặt lên trời hít thật sâu.

Đoan Mộc Thần quay đầu nhìn con đường chen đầy người, nhưng mấy đường khác thì vắt ngắt, ko hiểu: "Tại sao đường chính nhiều người vậy?"

"Chị thật sự ko biết." - Trương Tư Nguy nói: "Trên căn bản, những ai có tiền đều mở cửa hàng ở khu chính, lâu dần sẽ đông khách hơn, tiền thuê cũng cao hơn. Có người nói mấy khu phố phụ giá thuê chỉ bằng 1/3 phố chính, thế nhưng ko có đồ tốt, nên vắng."

Đoan Mộc Thần cảm thấy Trương Tư Nguy nói một đống ai cũng hiểu, đúng là phí lời nhưng cũng lười chọc, hơn nữa kiến trục đặt biệt ở Hồng Khám làm Đoan Mộc Thần có chút hứng thú. Kiến trúc ở Hồng Khám rất lạ, có cửa hàng vô cùng thấp, có nơi một tầng, nhưng có chỗ lại rất cao, có khi hơn 30 tầng.

Đoan Mộc Thần với Trương Tư Nguy từ từ đi dạo, phát hiện con đường phụ đồ cũng đắt đến giật mình, một cái quạt rách nhìn qua tầm thường lại có giá 100 triệu, nói là quạt có thể tạo lửa. Một hộp kẹo có thể vào siêu thị mua lại 80 triệu, nói là ăn một viên bách độc bất xâm. Trương Tư Nguy muốn chửi, đúng là ăn cướp trắng trợn. Cuối cùng Trương Tư Nguy thấy cửa tiệm trong góc có một cái rương lớn, trên có viết: "Hàng giảm giá."

Nhìn thấy mấy chữ này Trương Tư Nguy hứng thú, đi tới lục lọi.

Nhân viên cửa hàng thấy bộ dáng nghèo túng của 2 người, cười gằn.

"Máy nghe lén?" - Trương Tư Nguy đọc hướng dẫn: "Chỉ cần đeo máy trợ thính này, cách 100 bước có thể nghe thấy tất cả, 1000 đồng? Tiện vậy sao? Tôi mua." - Trương Tư Nguy đưa Đoan Mộc Thần cầm giúp, đồ tốt sao có thể bỏ qua, sau này có quay bài cũng dễ dàng.

"Gương nhìn thấy kiếp trước? Có thể nhìn thấy kiếp trước, thiệt hay giả? 3000? Cái này tôi cũng lấy!" - Trương Tư Nguy liều mạng chất đồ lên tay Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần phát hiện, Trương Tư Nguy toàn mua mấy đồ vô dụng dành cho con nít, hơn nữa............Cái thẻ này chị Trương đưa cho Đoan Mộc Thần mua vũ khí mà.

Trương Tư Nguy moi ra được một cái thẻ đánh dấu trang. ồ một cái: "Thẻ đánh dấu sách Thành Thị Thần Quái Lục sao? Là sách ở nhà mình sao? Nhìn hình vẽ rất giống, chắc là vậy! Chỉ lại tại sao lại có một thẻ đánh dấu sách? 100, có mua ko?"

"Mua đi!" - Đoan Mộc Thần nói: "Cũng chỉ có 100."

Khi tính tiền, hơn 3 vạn. Đoan Mộc Thần hết cách, coi như mua cho cô nhóc vài món đồ chơi đi! Nhân viên mặt lạnh cầm thẻ quẹt, nhìn màn hình nghi ngờ, sau đó kì lạ nhìn Đoan Mộc Thần một chút, lại nhìn Trương Tư Nguy, làm hai người ko hiểu.

"Có vấn đề gì?" - Đoan Mộc Thần hỏi.

"Ko........ko có gì." - Nhân viên vội vàng thu hồi ánh mắt, hai tay đưa thẻ, lễ phép nói: "Hoan nghênh lần sau ghé lại."

Ra khỏi cửa tiệm, Trương Tư Nguy lập tức lấy ra "kính quá khứ", tự nói: "Để tôi xem kiếp trước mình là ai." - Mặt gương vốn đυ.c, khi Trương Tư Nguy để trước mặt từ từ hiện lên một khuôn mặt người.

"Là đàn ông!" - Trương Tư Nguy hét ầm lên, khóc: "Tại sao kiếp trước tôi lại là gã xấu xí này! Tôi ko chịu."

Đoan Mộc Thần sáp tới xem náo nhiệt, thấy trong gương hiện lên một tên đàn ông to lớn, bắt đầu cười ha hả: "Tư Nguy, ko tệ, rất men nha!"

Trương Tư Nguy tức điên, đeo kính lên cho Đoan Mộc Thần, la: "Để tôi xem cô là gì!"

Đoan Mộc Thần bản năng che khuất mặt của mình, nói: "Ko được!" - Nhưng kính vẫn hiện lên một hình người, Trương Tư Nguy hài lòng cười to: "Haha, chị che cũng vô dụng, gương rất lợi hại! Gương ơi gương, nhanh để tôi xem kiếp trước của Đoan Mộc Thần là gì, lưu manh hay là con bọ xít!"

Hình ảnh tên đàn ông to lớn biến mất, hiện ra một gương mặt trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp. Trương Tư Nguy vừa nhìn liền lung lay, cô gái này là kiếp trước của Đoan Mộc Thần? Gương mặt tươi trẻ, đàn ông nhìn liền yêu, con gái nhìn.......cũng sẽ yêu.

Tay Trương Tư Nguy mềm nhũn, gương rơi 'cạch' xuống đất. Đoan Mộc Thần bỏ tay ra, thấy nét mặt Trương Tư Nguy như gặp ma, huýt nhẹ nói: "Này, trong gương hiện ra cái gì? Sao em sợ tái mặt vậy?"

"Ko........có." - Trương Tư Nguy lấy lại bình tĩnh, cô ko muốn thừa nhận cô bị kiếp trước của Đoan Mộc Thần hớp hồn rồi. Vội vàng nhặt gương, nhét vào túi, nói: "Chính là Hồ Ly, làm tôi giật mình."

"Kiếp trước tôi là Hồ Ly Tinh?" - Đoan Mộc Thần nhăn nhó.

Trương Tư Nguy đang muốn nói, đột nhiên một bóng đen chạy như bay đến, giật túi xách của Trương Tư Nguy. Hai người chưa kịp phản ứng, thì bóng đen đã nhảy lên nóc nhà.

"Tiểu Thái!" - Đoan Mộc Thần nhận ra cái bóng đen kia chính là Tiểu Thái theo đuôi 2 người đến Hồng Khám.

Trương Tư Nguy tức điên: "Cái đồ trộm cướp! Tưởng dễ vậy sao? Đoan Mộc Thần đuổi theo cho tôi!!"

Đoan Mộc Thần đen mặt, từ khi nào tôi thành chân sai vặt cho Trương đại tiểu thư rồi hả?

-------------

Cuối tuần mình sẽ tranh thủ post từ 3-5 chương, có lẽ số lượng sẽ ko nhiều như lúc trước mình edit, mọi người thông cảm nha. Già òi, mắt mờ cả lên, nhìn chữ nhìu quá sai từa lưa ấy.

Cám ơn đã xem, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ. Hiện đang có bão, mưa to gió lớn, mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ, có đi ra ngoài cũng nên cẩn thận nha!!!!