Chương 9

"Tề Hạo đâu? Nãy giờ mọi người có ai thấy cậu ấy không?"

Phía trước cửa động, một giọng nữ nhẹ nhàng hỏi.

"Là cậu học sinh đẹp trai có dáng dấp cao cao kia sao? Hình như đi cùng với một bạn học họ Lâm ở phía trước, có vẻ như bạn học cậu ấy bị thương ở đầu gối."

Trong bóng tối, giọng nói của một người đàn ông xa lạ trả lời.

Cô gái nhẹ gật đầu, không nhìn kỹ thân phận cụ thể của người đàn ông, chỉ cho rằng ông ta là công nhân do đội khảo cổ mời đến.

Trở lại chỗ ở hiện tại, mấy nữ sinh tụ lại một chỗ nói chuyện.

"Hình như cũng không thấy bóng dáng của Nhạc Trác Dự."

"Những nam sinh này chạy đi đâu rồi không biết, cần bọn khuân ít đồ!"

"Có thể là chân của Lâm Lương Uẩn bị thương rồi..."

"Ai nói chân cậu ta bị thương?"

"Vừa rồi ở bên kia nghe thấy có người nói..."

"Là thế này phải không?"

Lúc Tề Hạo tỉnh lại, phát hiện mình đã không còn ở trong động trộm mộ, mà là ở bên trong một bãi đá vụn, tay chân của anh đều bị dây thừng lớn buộc chặt lấy, bụng đói kêu vang, bờ môi khô khốc, cũng không biết anh đã ngủ mê bao lâu.

Hôm qua sau khi bị bọn họ dùng thuốc mê làm anh ngất đi, nhất định còn tiếp tục cho anh dùng thuốc ngủ, đầu anh hiện tại vẫn còn mê man.

Tề Hạo dùng sức cắn chặt bờ môi của mình, vị máu tanh nồng ở trong miệng tản ra, anh ép cho mình tỉnh táo, tiếp theo không một tiếng động mở nửa tròng mắt, mí mắt lộ ra khe hở quan sát tình huống chung quanh.

Xung quanh tia sáng âm u, ước chừng là đã chạng vạng tối, trên trời ánh sáng của mặt trời đỏ tản ra bốn phía, anh đang ở dưới gốc một câi cây lớn, dưới lưng là từng cục rễ cây, bên chân có mấy khối đá vụn, trên người còn có vài chiếc lá khô rơi xuống, cũng không biết bị ném ở nơi này bao lâu.

Xung quanh có sáu người đàn ông, những những người đàn ông này đa số đều mặc bộ quần áo màu đen xám, dáng người có cao có thấp, có béo có gầy, tất cả đều đeo ba lô leo núi cỡ lớn, trong tay cầm các loại công cụ, dẫn đầu một người đeo kính râm, khi nói chuyện là dùng khẩu âm phía nam.

“Nhanh, nhanh đào đi.”

"Lưu Số Nhi, anh xác định ở đây không có sao?"

"Đúng vậy, chính là chỗ này, ông chủ nói chính là chỗ này."

...

Xẻng Lạc Dương nằm rải rác trên mặt đất, từng đống bùn đất chất thành núi nhỏ, bên cạnh trên cây là một người đàn ông đang canh chừng... Hai mắt Tề Hạo tối sầm lại, nghĩ thầm đây là một đám trộm mộ.

Những tên trộm mộ này lá gan cũng quá lớn, lại dám bắt người của đội khảo cổ, nhưng mà, nếu như lá gan không lớn, làm sao dám làm loại chuyện mua bán với người chết này chứ.

"Này, tên học sinh kia tỉnh rồi."

Người đàn ông đeo kính râm vừa nâng tầm mắt lên, đã chú ý tới Tề Hạo đang nằm trên mặt đất mở mắt.

Mấy người đàn ông bên cạnh cũng chuyển ánh mắt lên trên người Tề Hạo, duy chỉ có mỗi người đàn ông mặc áo ba lỗ đen, ngậm một điếu thuốc, chăm chú vào thôn Vân Thổ Vụ.

"Các người cũng đừng nhìn nữa, tiếp tục đào đi!"

Người đàn ông đeo kính râm khoát tay áo, để hai người cầm xẻng tiếp tục đào xuống đất.

"Này! Nhóc con, ngoan ngoãn nằm yên trên đất, đừng lên tiếng bậy bạ, không thì sẽ bịt cả miệng cậu luôn đấy."

Người đàn ông đeo kính râm rút từ bên hông giày ra một đồ vật màu đen, vứt thứ đồ trong tay ngay trước mặt Tề Hạo, anh ta cầm vật kia, cười tủm tỉm đặt ở trên cò súng, nhắm ngay Tề Hạo, cân nhắc nói:

"Bạn học nhỏ, đây chính là đồ thật, đừng la bậy, không thì sẽ cho cậu một viên đấy."